Trở lại Vương Phủ, tiểu Huệ nghe nói nàng phải ở trong sơn động nước mắt đều muốn rơi xuống. Kế tiếp liền bảo vệ Bất Hối giống như bảo vệ động vật quý hiếm quốc gia. Lò sưởi, nước đường đỏ, cùng một bàn mỹ thực phong phú làm cho Bất Hối cảm thấy được mình quá …...
"Tiểu thư, lần sau ngươi ra ngoài nhất định phải mang theo tiểu Huệ, như vậy tiểu Huệ có thể chiếu cố ngươi. Bất quá, ngươi ở một mình cùng Vương gia cũng được, có thể bồi dưỡng cảm tình." Tiểu Huệ tiếp tục ở bên tai nàng nhắc tới muốn chiếu cố nàng lại sợ quấy rầy nàng cùng Chiến Cảnh Thiên, thật mâu thuẫn.
"Được rồi, nhanh đi chuẩn bị nước ấm cho ta, bổn tiểu thư muốn hảo hảo gột rửa." Các nàng sau khi trở về, Chiến Cảnh Thiên đã bị Hoa Thiên Thần tìm đi, giống như có chuyện trọng yếu cho nên Bất Hối cũng không thấy được hắn, mừng rỡ một người thanh nhàn.
"Đã chuẩn bị tốt, ăn cơm xong mới tắm đi."
Nói đến tắm rửa Bất Hối đến là muốn bật dậy, nàng còn có chuyện phiền toái chưa giải quyết, có chút xấu hổ hỏi: "Cái kia, ngươi tới quỳ thủy sao?"
"Uh`m, tiểu Huệ so với nữ tử khác sớm hơn, lúc mười hai tuổi đã tới rồi. Tiểu thư, ngươi hẳn không bắt tiểu Huệ lập gia đình chứ, tiểu Huệ không cần lập gia đình." Tiểu Huệ không biết Bất Hối làm sao có thể đột nhiên hỏi cái này, có chút khẩn trương nước mắt lưng tròng điềm đạm đáng yêu, sợ Bất Hối gả nàng ra ngoài.
Nghe vậy, Bất Hối xoa đầu, không biết sức tưởng tượng đứa nhỏ này như thế nào lại phong phú như vậy, ho nhẹ một cái, hỏi: "Kỳ thật, ta là muốn hỏi ngươi một chút, thời điểm nữ tử tới quỳ thủy là dùng cái gì, ta lần đầu tiên tới."
"A!"
"Ta so với nữ tử khác trễ một chút, từ nhỏ mẫu thân cũng không ở bên cạnh, cho nên. . . . . ."
Bất Hối đầu đầy hắc tuyến, nàng cũng không thể nói ta trước kia dùng đều là hàng cao cấp. Cũng may tiểu Huệ đơn thuần không suy nghĩ nhiều, cẩn thận nói cho Bất Hối một lần lại đi chuẩn bị cho nàng.
Thời đại này dùng so với nàng tưởng tượng cao cấp hơn chút, đặc biệt nữ tử nhà có tiền đều dùng gấm vóc và bông, cùng loại với băng vệ sinh hiện đại, thế này mới khiến nàng an tâm chút.
*
Chiến Cảnh Thiên vừa về đến đã bị Hoa Thiên Thần tóm đến trong dược tuyền, đối với hắn gầm thét: "Chiến Cảnh Thiên, không phải nói ngươi phải ở trong dược tuyền ngâm bốn mươi chín ngày không thể gián đoạn sao. Ngươi chế giễu, chẳng những không nghe lại còn bị nhiễm phong hàn, có phải không muốn tốt lên hay không. . . . . ." Tuy đối với hắn quở trách một trận nhưng trên tay cũng không đình chỉ đổi dược.
Nghe vậy Chiến Cảnh Thiên cũng không để ý, khóe miệng gợi lên tươi cười, trong lòng nghĩ đến khi ở trên núi nàng rõ ràng động tâm, tin tưởng rất nhanh là có thể yêu hắn.
"Được lắm, Lão Tử cố sức cứu ngươi như vậy, ngươi cư nhiên coi như không có ta, nhìn ngươi cười dâm đãng như thế, có phải ở trên núi đã xảy ra cái gì hay không, nhanh nói cho ta một chút. Lần đầu tiên cảm giác thế nào. . . . . ." Hoa Thiên Thần chưa nói hai câu liền lộ ra bản chất của hắn, kỳ thật trước đây hắn làm nền nhiều như vậy, bây giờ liền là xem ý tứ.
Đối với hai người bọn họ biến mất ba ngày nay hắn tò mò cực kỳ!
Nhìn đến quần Chiến Cảnh Thiên có vết máu trong đầu đều là hình ảnh bọn họ nóng bỏng.
Chiến Cảnh Thiên trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn biểu tình của hắn liền biết trong đầu hắn nghĩ cái gì, hừ lạnh nói: "Bổn vương không đê tiện như thế."
"Cái gì đê tiện, đây là bản chất của nam nhân hiểu không. Ngươi đừng giấu ta, nói cho ta biết, máu trên quần ngươi là chuyện gì xảy ra? Không phải của ngươi đi! Mà còn ở loại địa phương đó, đừng nói là ngươi tự cung." Cô nam quả nữ bị nhốt ba ngày, còn có vị trí vết máu kia. Nói không phát sinh sự tình gì, ai tin?
Vừa nhắc tới máu kia, trên mặt Chiến Cảnh Thiên nhiễm lên một tia hồng nhuận, chuyện này đánh chết cũng không thể nói ra ngoài.
"Nhanh đổi dược, sau đó gọi Chiến Nguyên tới."
Không thể giải thích, vậy dứt khoát không nói. Ánh mắt vừa đóng nằm ở dược tuyền không nói chuyện.
Hoa Thiên Thần dụ dỗ không thành, phẫn hận lấy miệng vết thương trút giận. Đột nhiên trước mắt hắn sáng lên, không phải còn một đương sự khác sao?
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hắn vừa muốn rời đi đã bị Chiến Cảnh Thiên gọi lại: "Ngươi nếu dám đánh chủ ý nàng, bổn vương liền đem ngươi ném đến kỹ viện, cho ngươi đủ thoải mái."
Một chậu nước lạnh trực tiếp đổ lên đầu Hoa Thiên Thần, lạnh từ đầu đến chân, sau cùng cúi đầu rời đi.
"Vương gia, ngươi có việc phân phó."
Chiến Nguyên rất nhanh bị gọi tới, hắn có chút không yên. Vương gia chưa bao giờ cho phép bất luận kẻ nào đến chỗ này, không biết lại có sự tình gì.
"Sai người cầm khối ngọc bội này đến Cẩm Tú sơn trang ngoài thành làm hai bộ quần áo. Chọn màu lam đi, trước không cần nói cho nàng."
"Dạ, Vương gia."
Chiến nguyên cầm ngọc bội thối lui, nội tâm một trận vui mừng, Vương gia hiện tại làm y phục, khẳng định là mặc trong cung yến, suy nghĩ đến chuyện tình Vương gia đã từng đáp ứng Thái Hoàng Thái Hậu. Xem ra hỉ sự trong Vương Phủ thật sự sắp có. . . . . .
*
Bất Hối nghỉ ngơi một ngày đang tính toán ra ngoài đi dạo. Từ khi ở quán lẩu gặp Chiến Cảnh Nhân liền không đi qua, hiện tại nên đi xem một chút.
"Chủ tử, ngươi đã tới."
Nàng vừa đến Chu chưởng quầy vội vàng chạy đến lôi nàng lên trên lầu mật thất.
"Sảy ra sự tình gì sao? Như thế nào hôm nay ít người như vậy."
Bất Hối vừa đến quán lẩu liền phát hiện vấn đề. Bình thường ngoài cửa đều có người xếp hàng, hôm nay trong điếm cũng chỉ có vài người. Dựa theo dự đoán của nàng, vẫn nên náo nhiệt một thời gian.
"Còn không phải Bát Tiên lâu, vì chúng ta nên nơi đó căn bản là không có mấy khách nhân, sau cùng đê tiện phái người lẻn đến quán chúng ta gia giá cao hơn mời một đầu bếp của chúng ta đi. Trong điếm bọn hắn cũng xuất hiện cái lẩu, nhưng vì định giá rất cao nên cũng không ai đi ăn. Lúc này, bọn hắn lại dùng phương thức khác bắt đầu chèn ép chúng ta."
" Phương thức gì."
Bất Hối thật bình tĩnh, những thứ này lúc xây dựng quán lẩu cũng đã nghĩ đến, cho dù lần này không phải Bát Tiên lâu xuất hiện cái lẩu thì nơi khác cũng sẽ có. Cho nên chỉ có không ngừng thay đổi mới có thể.
Nhìn chủ tử nhà mình bình tĩnh như vậy, Chu chưởng quầy trong lòng như được một viên thuốc an thần. Chủ tử đối bọn hắn rất tốt, tiền công nhiều, phương thức kinh doanh lại mới lạ, bọn tiểu nhị đều rất thích nàng. Bọn họ cũng không muốn mất đi công việc này, suy nghĩ một chút nói tiếp.
"Hôm kia đột nhiên truyền ra tin tức, nói quán chúng ta rẻ tiền nhiều người vây quanh ăn trong một cái nồi nói không chừng lại có bệnh truyền nhiễm gì. Tin tức này từ nhóm những quan lại quyền quý, người cũng không đến nữa."
"Tuy giá trong điếm chúng ta đã rất thấp, nhưng dân chúng vẫn ăn không nổi, chỉ nếm qua một lần liền không trở lại, khách hàng chủ yếu vẫn là những công tử cùng quan lại quyền quý. Hiện tại bọn hắn không đến thì cũng không có khách hàng ."
Chu chưởng quầy đơn giản đem nguyên nhân sự tình ra phân tích một chút. Sau khi nghe xong Bất Hối nhíu lông mày, khinh miệt gợi lên khóe môi, thủ đoạn như vậy là có thể tiêu diệt nàng sao? Bát Tiên lâu cũng quá ngây thơ rồi!
Nếu các người muốn chơi, thì tiếp tục bồi bọn hắn chơi, nhìn xem tới cùng người nào đạo hạnh cao