• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Cảnh Thiên thấy bầu không khí hiện tại đã tốt lên, nâng đầu nàng dậy, nhìn hai mắt nàng thoáng đỏ lên hỏi: "Gần đây ngươi đang bận rộn cái gì, sao lại thần bí như vậy, ngay cả ta cũng không thể nói." Trong lòng có chút hối hận, nếu vừa rồi hỏi thì tốt rồi, hiện tại đã bỏ qua cơ hội.

"Ngày mai có thể nói cho ngươi." Bất Hối cũng không muốn gạt hắn, chẳng qua, lần này là muốn cho hắn kinh hỉ mà thôi, cho nên, vẫn không thể nói.

"Tại sao lại là ngày mai, ngày mai lại phát sinh sự tình gì?" Chiến Cảnh Thiên hơi hơi nhíu mi, trong lòng nổi lên ghen tuông, trong khoảng thời gian này nàng luôn ở cùng Bách Lý Hề, nếu đêm đó hắn không chủ động đi tìm nàng, khả năng nàng ngay cả chuyện cửa hàng kia cũng không nguyện ý nói cho hắn.

Nghe trong không khí có mùi dấm chua, trấn an nói: "Yên tâm đi, ngày mai sẽ mang theo ngươi, đến lúc đó cho ngươi kinh hỉ." Trong lòng Bất Hối càng ngọt ngào, không nữ nhân nào không muốn nam nhân của mình không để ý đến mình, hắn ghen tị, không phải càng chứng minh tầm quan trọng của nàng ở trong lòng hắn sao?

"Thật sự?" Chiến Cảnh Thiên tâm tình suy sụp, bởi vì những lời này của nàng lập tức nhảy nhót.

"Uh`m, đi ngủ đi, ta mệt nhọc." Dứt lời, ở trong lòng hắn xê dịch tìm vị trí thoải mái nằm xuống, nhưng vừa động lại phát hiện một vấn đề.

Hai người các nàng hiện tại đều thân thể trần truồng!

Tuy dục vọng vừa mới bị áp chế, nhưng cọ xát như vậy, nhiệt độ trong chăn lại tăng lên, nàng rõ ràng cảm nhận được của hắn đang không ngừng to lên. . . . . . Trong lòng có chút áy náy, nhỏ giọng nói: "Ta không phải cố ý."

Hiện tại trong lòng Chiến Cảnh Thiên thật sự là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được.

Hắn biết nàng không cố ý, nhưng vì không cố ý hắn mới càng khó chịu, lại phát huy ý chí cường đại của hắn đối kháng cùng thân thể. . . . . .

Một đêm này, nàng thoải mái nằm trong lòng hắn ngủ vô cùng an ổn, nhưng hắn lại một đêm chưa nhắm mắt.

*

Hôm sau, Bất Hối sớm đã tỉnh lại nhìn Chiến Cảnh Thiên còn đang ngủ, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên mặt hắn, nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, nàng hôm nay muốn tổ chức một bữa tiệc thịt nướng, cần sớm đi chuẩn bị mới được.

Chiến Cảnh Thiên đến gần sáng mới ngủ được, lúc nàng đứng dậy hắn cũng cảm nhận được, chỉ là nghĩ đến nàng còn có chuyện phải làm nên cứ tiếp tục giả bộ ngủ, chờ nàng đi rồi mới mở mắt, khóe miệng nhếch lên, trong lòng chờ mong, nàng nói hôm nay muốn cho hắn kinh hỉ, rốt cuộc là cái gì?

Vốn đang có chút bối rối, nghĩ đến cái này rốt cuộc không ngủ được, dứt khoát đứng dậy luyện một bộ nội công tâm pháp điều tiết hạ thân, sau đó ăn điểm tâm, cầm lấy công văn trước bàn.

Hoa Thiên Thần vừa tiến đến nhìn thấy hắn đang cầm bút lông, vành mắt đen lại, ánh mắt trống rỗng, cười một cách dâm đãng.

Đối với loại trạng thái này, dùng đầu gối nghĩ cũng biết vì sao, loại cơ hội này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đối với hắn trêu chọc nói: "Ôi, Chiến Vương gia của chúng ta đang xướng tuồng gì? Giả trang thương cảm, thu được đồng tình? Hay là bị người đánh?"

Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên mới từ trong ngọt ngào tối hôm qua phục hồi lại tinh thần, nhìn đến bộ dạng lưu manh của Hoa Thiên Thần thì nhíu mày, hắn luôn đáng ghét như vậy.

"Này, như thế nào vừa thấy bản thần y liền có bộ dáng như vậy, giống người ta nợ bạc ngươi, nhanh qua đây để gia trị liệu cho ngươi xong còn phải đi tìm Yêu muội, nàng nói hôm nay cho gia một kinh hỉ!" Hoa Thiên Thần giọng điệu đùa cợt nói với Chiến Cảnh Thiên, bất quá, trong nháy mắt nghĩ đến Phượng Yêu mặt mày lại hớn hở, không nghĩ tới ngày ấy cho nàng nếm qua thịt dê, nàng hôm qua cư nhiên nói cho hắn, hôm nay cho hắn kinh hỉ.

Trong lòng tự nghĩ, chẳng lẽ nàng xem trọng mình?

Kinh hỉ?

Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên đột nhiên có loại dự cảm không tốt, Bất Hối cũng nói muốn cho hắn kinh hỉ, vốn đang cực kỳ chờ mong nhưng khi nghe Hoa Thiên Thần nói lại có chút không yên.

"Nếu chữa thương cho bổn vương còn không mau làm." Chiến Cảnh Thiên chỉ ôn nhu với Bất Hối, trừ nàng ra ngay cả Hoa Thiên Thần thân cận nhất cũng là gương mặt lạnh lùng.

"Ừ, ngươi như vậy mới nhìn thuận mắt, vừa rồi cười như thế, thực không thích hợp với ngươi." Hoa Thiên Thần một khắc cũng không quên đả kích hắn.

". . . . . ."

Chiến Cảnh Thiên không nói gì trợn mắt nhìn hắn, không để ý tới hắn, nhắm mắt nghĩ tới chuyện hôm nay.

Thấy thế, Hoa Thiên Thần thấy nhàm chán, nhịn không được nói: "Ngươi nói bản thần y lo lắng ra sức chữa thương cho ngươi như vậy, ngươi nên cho ta chút lợi gì?" Trong lòng nghĩ nghĩ, nếu để Bất Hối muội muội đem Phượng Yêu thưởng cho hắn thì tốt rồi.

"Ban cho? Hừ, sự tình lần trước còn chưa tìm ngươi tính sổ!"Nghĩ đến người này mặt người dạ thú, cư nhiên vô sỉ tính kế hắn cùng Bất Hối, làm thanh danh Bất Hối bị hủy đi hắn liền tức giận, nghĩ lại để hắn chữa thương cho mình lấy công chuộc tội, hắn lại còn dám tranh công?

"Chiến Cảnh Thiên, ngươi có biết cái gì gọi là lấy oán trả ơn hay không, chính là ngươi như vậy, gia vì muốn tốt cho ngươi lại còn không cảm kích?" Ngân châm trong tay Hoa Thiên Thần lại dùng chút lực, trong miệng oán giận.

"Tốt với ta là có thể phá hủy danh dự Bất Hối." Đoạn thời gian hắn bị thương kia thủ hạ đều đã bẩm báo cho hắn, hiện tại lục quốc đều biết hắn bị một nữ nhân mê hoặc, hàng đêm sủng hạnh cái yêu nữ kia.

Hoa Thiên Thần nghĩ đến chuyện này đắc ý nở nụ cười, phản bác nói: "Này đương nhiên là vì tốt cho ngươi, nếu không làm tổn hại danh dự của Bất Hối muội muội, như thế nào có thể tiếp nhận ngươi đơn giản như vậy, nàng là bất đắc dĩ, ở trong mắt thế nhân, nàng đã sớm là người của người, cho nên, cũng chỉ có thể theo ngươi."

Chiến Cảnh Thiên trừng Hoa Thiên Thần một cái, bọn họ đều biết Bất Hối căn bản sẽ không để ý đến việc này, cho dù hai người bọn họ thật sự đã xảy ra cái gì, chỉ cần nàng mất hứng thì vẫn sẽ phủi mông rời đi, cho nên, hiện tại hắn mới lao lực tâm tư muốn lấy được lòng của nàng.

*

Bên kia, tâm tình Bất Hối hôm nay đặc biệt tốt, trong miệng lẩm nhẩm tiểu khúc tự mình soạn, mang Phượng Yêu cùng tiểu Huệ vào phòng bếp.

Hiện tại thịt nướng cần có bàn nướng, còn có máy hút khói đều đã chuẩn bị tốt, rau dưa trong nhà ấm cũng có thể ăn, các nàng hiện tại cần chính là làm tốt nước chấm, sau đó xử lý thịt tốt.

Chỉ thịt là cần nguyên vị, nhưng vẫn phải tẩm ướp một chút, việc hôm nay đều là ba người các nàng tự mình làm.

"Tiểu thư, ngày hôm qua người cùng chiến Vương gia?" Phượng Yêu đang rửa rau thần tình ái muội tiến lại bên cạnh Bất Hối nhiều chuyện nói.

Tối hôm qua tiểu thư cả đêm không trở về phòng, hôm nay lại mặt mày hớn hở, không thể không khiến nàng nghĩ lung tung. Trong khoảng thời gian này nàng ở trong vương phủ nghe được quá một chút chuyện tình Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên, đương nhiên, cũng bao gồm cả những chuyện tình hàng đêm sênh ca, nhưng khi nàng thấy thủ cung sa trên cánh tay tiểu thư mới biết được hai người các nàng là trong sạch, nhưng đêm qua?

Tuy hai người chưa thành thân, nhưng Phượng Yêu thật tâm hi vọng Bất Hối có thể gả cho Chiến Cảnh Thiên, trong khoảng thời gian này nàng quan sát Chiến Vương gia là thật yêu thương tiểu thư nhà mình, tiểu thư hạnh phúc so với cái gì cũng trọng yếu hơn.

Đối với trêu chọc của nàng, Bất Hối vẫn chưa để ý, mà ái muội cười, hỏi: "Ta đêm qua xảy ra chuyện gì không trọng yếu, quan trọng là ..., có người gần đây luôn cầm một đôi vòng tai ngẩn người mới có vấn đề, vòng tai này ta chưa từng thấy ngươi mang, mau mau khai ra, là dã nam nhân nào đưa."

Nghe vậy, mặt Phượng Yêu lập tức đỏ lên, tuy vòng tai này là do nàng ta thắng được, nhưng vẫn là đồ của nam nhân kia, mà nghĩ đến lời nói không đứng đắn trong miệng hắn, trong lòng quái dị hết sức.

"Tiểu thư, tiểu Huệ biết, nhất định là Hoa thần y đưa, gần đây Hoa thần y mỗi ngày đều đến tìm Phượng Yêu. Hơn nữa mỗi ngày đều đưa cho nàng một chút lễ vật, bây giờ trong phòng có rất nhiều son phấn." Tiểu Huệ thấy thế, đối với Bất Hối tiếp tục phỏng đoán, nàng thấy Hoa thần y như vậy, nhất định là có ý với Phượng Yêu.

"A...? Hoa Thiên Thần? Hắn tại truy ngươi?" Bất Hối nở nụ cười, Hoa Thiên Thần tuy lưu manh nhưng nàng không thể không thừa nhận hắn là nam nhân không tệ, một khi nhận định một nữ nhân đều không thay lòng đổi dạ, cũng không biết hắn có phải thật tình, xem ra, mấy ngày nay nên đi thăm dò thám ý tứ của hắn, nếu thật tâm, nàng cũng không ngại hỗ trợ, nàng cũng hi vọng Phượng Yêu có thể hạnh phúc.

"Tiểu Huệ, ngươi còn dám trêu chọc ta, ta cũng phát hiện có người mỗi ngày làm việc luôn thất thần, nói, trong lòng ngươi nghĩ đến nam nhân nào." Phượng Yêu thấy mũi nhọn của hai người đều hướng về phía nàng, khẩn trương đem tiểu Huệ kéo xuống nước.

Nghe vậy, mặt tiểu Huệ phút chốc đỏ lên, ánh mắt né tránh, lớn tiếng phản bác: "Ta mới không nghĩ đến Vô Ảnh. . . . . . Ta, ta đi bên kia nhìn xem thịt ướp có tốt hay không." Nàng vừa nói xong liền phát hiện mình nói sai, vội vàng chạy trốn.

Bất Hối nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, lộ ra hưng phấn quang mang, xem ra, thời gian này thật sự là không chú ý các nàng, không nghĩ tới nhanh như vậy đều có nam nhân.

Phượng Yêu thấy biểu tình này của nàng, trong lòng nhộn nhạo, cũng vội vàng tìm một lý do chạy đi.

Bữa tiệc thịt nướng lần này Bất Hối làm trong Thính Vũ các, nơi này nếu không có sự đồng ý của nàng, những người khác cũng không dám tùy tiện tới. Bận việc một ngày, những thứ thịt nướng cần có rốt cục đã chuẩn bị tốt.

"Tiểu Huệ, ngươi đi nhìn xem Vương gia cùng Hoa Thiên Thần ở đâu, như thế nào còn chưa tới." Toàn bộ đều đã chuẩn bị tốt lại không thấy bọn họ tới.

Đúng lúc này, Hoa Thiên Thần cùng Chiến Cảnh Thiên đang trừng mắt nhau đi đến, trong lòng đồng thời nhớ lại, không phải cho mình kinh hỉ sao? Như thế nào còn có người khác.

"Bất Hối, đây là?" Nhìn thấy Bất Hối, sắc mặt Chiến Cảnh Thiên lập tức từ nhiều mây chuyển sang quang đãng.

"Nhanh ngồi xuống, lập tức bắt đầu." Bất Hối kéo hắn xuống, ý bảo Hoa Thiên Thần cũng ngồi xuống, sau khi ngồi xuống nhìn nhìn mọi nơi, nghi ngờ hỏi: "Phượng Yêu đâu?"

"Tiểu thư, Bách Lý sư huynh đến đây."

Đúng lúc này, Phượng Yêu ý cười đầy mặt mang theo Bách Lý Hề đi đến, khi Chiến Cảnh Thiên vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt phút chốc đen xì, ai oán nhìn Bất Hối, này thật đúng là kinh hỉ!Khi Bách Lý Hề nhìn thấy Chiến Cảnh Thiên cùng Hoa Thiên Thần cũng ở đấy, trong mắt cũng có chút kinh ngạc, hôm nay Phượng Yêu đi tìm hắn nói Bất Hối muốn cho hắn kinh hỉ, bảo hắn đến Vương Phủ tìm nàng, hắn cho rằng Bất Hối sở dĩ để cho hắn tới sẽ tránh Chiến Cảnh Thiên, không nghĩ tới. . . . . .

Đợi mọi người ngồi xuống, không khí có chút quỷ dị, ngồi bên trái Bất Hối là Chiến Cảnh Thiên, ngồi bên phải là Bách Lý Hề, bên cạnh Bách Lý Hề là Phượng Yêu, ở giữa Phượng Yêu cùng Chiến Cảnh Thiên là Hoa Thiên Thần, trừ Bất Hối cùng Phượng Yêu đang cười thì ba nam nhân kia đều là vẻ mặt hắc tuyến.

Chiến Cảnh Thiên cùng Bách Lý Hề là nhìn không vừa mắt nhau, đặc biệt trong lòng Chiến Cảnh Thiên lại càng không vui. Bách Lý Hề là tình địch của hắn, nào có tình địch gặp mặt còn cười hề hề.

Hoa Thiên Thần đen mặt vẫn đang nén cười, trong lòng mừng thầm, hôm nay có thể có trò hay nhìn.

"Sư muội, đây là cái gì, không giới thiệu cho sư huynh?" Ngay khi Bất Hối cười nịnh muốn mở miệng tìm đề tài, Bách Lý Hề mở miệng trước, chỉ vào cái bàn nướng ở giữa bàn, bàn nướng phía dưới để một cục than hồng, lạ nhất chính là phía trên bàn nướng bày đặt một cái thùng tròn màu đen.

Kỳ thật, trừ Bất Hối cùng Phượng Yêu, ba người khác đều rất tò mò, Chiến Cảnh Thiên đã sớm muốn hỏi nhưng vẫn cố nén chờ Bất Hối cho hắn kinh hỉ, không nghĩ tới bị Bách Lý Hề hỏi trước, trong lòng vô cùng buồn bực.

Bất Hối cười cười, bảo bọn nha hoàn bưng thịt nướng đã cắt lên, thịt dê, thịt bò, heo, sườn gà, chân gà, còn có lạp xưởng nàng tự chế. . . . . .Cuối cùng là diệp tử nàng tỉ mỉ trồng ra.

Khi mấy thứ này đặt trước ở mặt mọi người, mọi người cũng không biết sao lại thế này.

"Bất Hối muội muội, diệp tử này ngươi mua ở nơi nào? Trời lạnh như thế lại còn có thể tươi như thế, chẳng lẽ ngươi mang từ Phượng quốc đến?" Hoa Thiên Thần ngạc nhiên nhìn toàn bộ, nhất là diệp tử lại càng kinh ngạc, hơi có chút vui đùa hỏi.

Chiến Cảnh Thiên cùng Bách Lý Hề cũng vô cùng kinh ngạc, mùa đông ở Chiến quốc vô cùng rét lạnh, không biết nàng làm như thế nào.

"Rất nhanh sẽ biết, các ngươi cũng biết ta tính toán mở cửa hàng thịt nướng, ngày trước chúng ta lên núi săn bắt đều là trực tiếp nướng trên lửa, nhưng dù sao cũng có hạn chế, mà thịt nướng này lại là nướng trước rồi ăn, món ăn cùng các loại thịt cũng càng thêm. . . . . . Hôm nay, cho các ngươi làm khách nhân ăn thử trước" Bất Hối đơn giản giới thiệu một chút, sau đó, kẹp lên thịt bò cùng thịt ba chỉ đặt trên bàn nướng.

Rất nhanh, âm thanh lách tách truyền đến, hai mặt thịt ba chỉ được nướng vàng óng, mùi thịt nhàn nhạt tràn ra.

Khi thịt ba chỉ nướng chín, mỡ lại nhỏ lên than lập tức tràn ra khói đặc, nhưng khói dầu chưa kịp tản ra đã được ‘máy hút khói’ Bất Hối nghiên cứu ra hút đi.

Thấy vậy, Hoa Thiên Thần hưng phấn kêu: "Oa! Thì ra tác dụng của cái này là như vậy, quá thần kỳ." Dứt lời, chính mình cũng gắp vài miếng thịt phóng tới bàn nướng.

Bất Hối đem thịt nướng tốt đặt vào giữa lá diệp tử, sau đó thêm bí chế tương bọc lại, đưa đến bên miệng Chiến Cảnh Thiên. Chiến Cảnh Thiên đang buồn bực thấy thế, trong mắt hiện ra vô hạn kinh hỉ, đắc ý nhìn thoáng qua Bách Lý Hề, nhìn thấy mất mác trong mắt hắn mới hài lòng há mồm, cắn thịt nướng Bất Hối dút cho hắn, mùi vị kia……..

Trong lòng lập tức cho ra kết luận, đây là thịt nướng ngon nhất mà hắn nếm qua!

Bởi vì một cử động kia của Bất Hối mà mây khói trên mặt hắn đã tán đi, giương lên một nụ cười ngán chết người không đền mạng, kẹp thịt dê trước mặt lên phóng tới trên bàn nướng tự mình nướng. Sau đó học phương pháp của Bất Hối, lấy lá diệp tử cẩn thận bọc lại, sau đó đưa đến bên miệng Bất Hối. Bất Hối miệng có vẻ nhỏ nên một miếng không hết, còn lại một nửa hắn lại phóng tới trong miệng mình.

Bất Hối thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng buồn cười.

Phượng Yêu nhìn thấy sắc mặt Bách Lý Hề ám trầm, trong lòng rất khó chịu, lập tức kẹp lên một mảnh thịt nướng đưa đến trước mặt Bách Lý Hề, cười nói: " Bách Lý sư huynh, ngươi nếm thử, ăn rất ngon." Bách Lý Hề nhìn Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên, trong lòng tràn đầy chua sót, tuy đem thịt nướng Phượng Yêu đưa cho hắn ăn hết, nhưng chờ mong trong lòng đã trở nên lạnh lẽo, thịt tươi ngon ở trong miệng lại giống như đang ăn sáp.

Đồng dạng, trong lòng chua sót còn có Hoa Thiên Thần.

Khi hắn nhìn thấy Phượng Yêu bao một cái thịt nướng, trong lòng tràn ngập chờ mong, còn tưởng rằng là cho hắn, không nghĩ tới lại cho Bách Lý Hề, sắc mặt đen đi. Tâm tư của Phượng Yêu cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.

Bất quá, hắn cũng không dễ dàng bi thương như vậy, trên mặt lại giương lên nụ cười rực rỡ, làm nũng thanh làm nũng khí nói: "Yêu nhi, người ta cũng muốn, cũng gắp cho ta một cái."

Nghe vậy, bốn người trên bàn nổi da gà rớt đầy đất, Phượng Yêu lại càng muốn chụp chết hắn, có thể không ghê tởm như vậy hay không? Trợn mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Tay ngươi không đủ dài à, không biết tự mình gắp sao?"

"Không cần, người ta muốn ăn ngươi tự tay gắp cho ta." Đối với ánh mắt người khác, Bách Lý Hề từ trước đến nay đều trực tiếp xem nhẹ.

Thấy bộ dáng hắn không đạt mục đích thề không bỏ qua, Bất Hối thật sự là nhìn không được, còn tiếp tục như vậy thì nàng sẽ ói ra mất, khẩn trương mở miệng nói: "Phượng Yêu, ngươi mau gắp cho hắn đi, nếu không chúng ta cũng không thể ăn cơm."

Phượng Yêu bị hắn bức không có biện pháp, chỉ có thể nhận mệnh gắp một miếng thịt, ghét bỏ ném vào trong bát của hắn, Hoa Thiên Thần cũng không để ý, khẩn trương kẹp lên ăn, sau đó, chính mình lại bao một cái thịt nướng đút cho Phượng Yêu, ý tứ kia là ngươi không ăn thì mơ tưởng ta từ bỏ ý đồ.

Hắn nháo như vậy, không khí quỷ dị rốt cục giảm bớt một chút, trên mặt mỗi người đều lộ ra ý cười, trừ Bách Lý Hề, trong lòng hắn chỉ có cười khổ.

"Sư huynh, nếm thử cái lạp xưởng này, bảo đảm ngươi sẽ thích." Ngay lúc Bách Lý Hề hối hận, Bất Hối gắp một cái lạp xưởng đưa đến trước mặt hắn, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.

Thấy vậy, Bách Lý Hề cũng không quản nhiệt độ lạp xưởng như thế nào khẩn trương nuốt vào, mặc dù có chút nóng nhưng vừa vào miệng nước thịt tươi mới kia, còn có hương vị độc đáo làm cho hắn cảm thấy đây là đồ ăn tốt nhất hắn từng nếm qua.

Bởi vậy, trong lòng giá lạnh cũng lập tức bị hương khí ấm áp lên, tươi cười ôn nhuận trước kia lại lần nữa hiện lên trên mặt: "Cực kỳ thích, đây là làm như thế nào, cái hương vị này cực kỳ độc đáo, hương vị rất giống một loại hương thảo trên núi Thanh Phong."

Dứt lời, trước mắt Bất Hối sáng lên, hưng phấn nói: "Sư huynh thật lợi hại vừa ăn đã biết, bên trong này đúng là có vài gia vị. Nhớ năm đó, lão nhân cũng thích nhất cho vào thịt loại hương thảo này."

"Ngươi vừa nhắc tới lão nhân kia ta lại nghĩ đến hắn, hắn mỗi ngày đều bắt ngươi nấu cơm, hắn nói, qua quẻ tượng của hắn nói tằng ngươi làm đồ ăn hẳn là tốt nhất, không nghĩ tới cư nhiên là thật." Nghe Bất Hối nói xong, Bách Lý Hề cũng lâm vào trong hồi ức.

Lão nhân trong miệng các nàng chính là Thanh Phong đạo trưởng, trên núi chỉ có bốn người bọn hắn, cho nên, hắn liền lấy ba tên đồ đệ này tìm việc vui.

"Đúng vậy, lão nhân thường nói, đã nếm qua ta cùng Bách Lý sư huynh làm chỉ là chưa bao giờ nếm qua đồ ăn tiểu thư làm, cho nên, thường xuyên lấy các loại bảo bối dụ dỗ tiểu thư, nhưng tiểu thư căn bản đối với những bảo bối này của hắn không có hứng thú, nghĩ đến biểu tình của hắn mỗi lần bị cự tuyệt thật buồn cười." Phượng Yêu cũng là lớn lên cùng bọn họ, đoạn kí ức trên núi kia là tốt đẹp nhất, cho nên, chỉ cần nghĩ tới trong lòng đều là hạnh phúc.

Nghe vậy, Bất Hối hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ, đó là hắn muốn thấy ta xấu mặt mà thôi, ta nhớ có một lần nghe được hắn lầm bầm lầu bầu, gần đây thật nhàm chán, nên tìm vài chuyện vui mới, nếu có thể để nha đầu Bất Hối làm bữa cơm thì tốt rồi, tin tưởng bộ dáng nàng nấu cơm nhất định cực kỳ thú vị."

Chuyện này Bách Lý Hề cũng biết, tươi cười trên mặt lại sâu, trêu ghẹo nói: "Lão nhân kia nếu biết ngươi làm đồ ăn ngon như vậy, nhất định sẽ hối hận lúc trước không bức bách ngươi nhiều một chút."

"Đúng vậy, mà tiểu thư còn có nhiều thứ mới lạ như vậy, lão nhân nhất định sẽ đem ngươi cột ở trên núi không chịu thả ngươi xuống." Phượng Yêu nghe Bách Lý Hề nói xong, khẩn trương nói tiếp.

Các người cùng trêu ghẹo này Bất Hối, các nàng cũng bị lừa nhiều năm như vậy, thật đúng là thâm tàng bất lộ.

. . . . . .

Chiến Cảnh Thiên nguyên bản còn đang mừng thầm vì Bất Hối gắp thịt cho hắn, không nghĩ tới nháy mắt đã không để ý đến hắn, nhìn nàng không ngừng gắp này gắp kia cho Bách Lý Hề, trong lòng ghen tị muốn chết, đặc biệt các nàng hồi ức chuyện quá khứ.

Nghe bọn họ chuyện quá khứ, hắn hận chính mình vì sao không thể nhận thức nàng sớm một chút, như vậy bọn họ cũng có thể có rất nhiều hồi ức đẹp, mà trong hồi ức của nàng cũng sẽ không có nam nhân khác.

Không được, tuyệt đối không thể để các nàng tiếp tục kéo dài như vậy, cho nên khẩn trương xen vào nói: "Xem ra, bổn vương là người đầu tiên được ăn cơm Bất Hối nấu!" Nghĩ lại lần đầu tiên ăn nàng làm cơm, bởi vì một chuyện nhỏ chọc tới nàng, nàng liền làm một bàn đều là đồ ăn cay cho hắn ăn, thật sự là vừa đau khổ vừa vui vẻ!

Bách Lý Hề lập tức nghe ra Chiến Cảnh Thiên đây là bới móc, không cam lòng yếu thế nói: "Chiến Vương thực có phúc khí, ai, nghĩ lại lúc sư muội vừa lên núi còn khóc nháo đòi về nhà, khi đó mỗi tối đều phải kể cho nàng một chuyện xưa nàng mới có thể đi vào giấc ngủ."

Phốc xuy!

Bách Lý Hề Vừa nói xong, Hoa Thiên Thần liền cười vang lên, hắn như thế nào cũng không tượng không được nữ tử trước mắt này nhìn cường hãn trước đây lại nhu nhược như thế?

Bất Hối nghe thấy, khóe miệng giật giật, kia không phải nàng có được không, nàng năm tuổi đã bị mang tới tổ chức huấn luyện, mỗi ngày trải qua giống như địa ngục, nào có mệnh tốt như vậy.

"A...? Thì ra buổi tối Bất Hối thích nghe người ta kể chuyện xưa, trách không được mỗi tối đều quấn bổn vương không chịu đi ngủ, thật đúng là cám ơn Tam hoàng tử nhắc nhở." Chiến Cảnh Thiên trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, cái nữ nhân này buổi tối lại dám cùng nam nhân khác ở chung một phòng?

Tuy là còn nhỏ cũng không được!

Nghe vậy, sắc mặt Bách Lý Hề lập tức thay đổi, chuyện này thật sự là chọc đến đau xót trong lòng hắn, những tin đồn trong lục quốc hắn làm sao có thể không biết, nghĩ đến mỗi lần hai người đều cực kỳ thân thiết, chẳng lẽ các nàng thật sự?

Đúng lúc này, Bất Hối hung hăng trừng Chiến Cảnh Thiên một cái: "Ngậm miệng, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta buổi tối ngủ không yên." Nói chuyện ái muội như vậy để làm gì, các nàng chỉ có vài buổi tối mới ở cùng một chỗ được không.

Chiến Cảnh Thiên nghe ra nàng mất hứng, khẩn trương lấy lòng nói: "Ha ha, ngươi trưởng thành đương nhiên sẽ không, mọi người đều phải thay đổi."

"Sư muội quả thật thay đổi rất nhiều, trước đây lá gan rất nhỏ, cũng không thích tiếp xúc cùng người lạ, không nghĩ tới bây giờ chẳng những lá gan biến đại, cùng người xa lạ cũng có thể ở chung." Bách Lý Hề nghe được Bất Hối nói, trong lòng dấy lên một tia hi vọng, tiếp tục nói, đặc biệt khi nói tới người xa lạ, cắn đặc biệt nặng.

Chiến Cảnh Thiên cũng không hài lòng, nói hắn là người xa lạ? Đều đã ngủ cùng cũng kêu người xa lạ?

Hai tròng mắt nhất chuyển, khóe môi gợi lên, ôm Bất Hối ở trong lồng ngực mình, nói: "Tam hoàng tử lời này nói rất đúng, Bất Hối bây giờ đối với người nào cũng thật nhiệt tình, đặc biệt đối đãi khách nhân lại càng nhiệt tình quá mức." Nói gần nói xa nhắc nhở ai là chủ nhân, người nào mới là khách nhân.

Bất Hối nhìn sắc mặt Bách Lý Hề càng ngày càng kém, trong lòng tức giận càng ngày càng cao, Chiến Cảnh Thiên ngươi giỏi lắm, khách nhân lão nương mời đến ngươi cũng dám trêu chọc, hừ!

"Sư huynh là người nhà Bất Hối, không biết Chiến vương nói khách nhân là ai?"

". . . . . ."

Chiến Cảnh Thiên vốn đang thắng lợi, nhưng vì một câu này hoàn bại, lại không dám phản bác nữ nhân này, cho nên chỉ có thể ngậm miệng ăn cái gì tiết hận.

Sau khi hắn ngậm miệng, Bất Hối tiếp tục ăn thịt nướng, cùng nhớ lại từng chút từng chút hồi ức, không khí hòa hợp cực kỳ, hồi ức thật lâu, Bách Lý Hề nhìn thoáng qua Phượng Yêu, cười nói: "Nói này, ta còn thật sự hoài niệm cơm Phượng Yêu làm, đã ăn gần mười năm thật đúng là lưu luyến."

Nghe vậy, trong mắt Phượng Yêu chớp động sáng trong, khẩn trương nói: "Kia còn không đơn giản sao, ngày nào ngươi thích ăn, ta tùy thời làm cho ngươi, làm cả đời ta cũng nguyện ý!"

Một lời này làm tất cả mọi người thất thần, làm cả đời? Này không phải biến thành thổ lộ sao?

Thấy tất cả mọi người nhìn mình, lập tức ý thức được mình vừa nói ra cái gì, khẩn trương đỏ mặt giải thích: "Không, không phải, ta là nói, về sau nếu chúng ta quay lại núi Thanh Phong ta vẫn sẽ nấu cơm."

"Sư huynh cũng vô cùng nguyện ý để Phượng Yêu nấu cơm ăn, nhưng về sau tướng công của Phượng Yêu sẽ không nguyện ý, nếu ai cưới được Phượng Yêu của chúng ta thật đúng là phúc khí của hắn." Bách Lý Hề thu hồi kinh ngạc trong mắt, xoa xoa tóc Phượng Yêu giải vây cho nàng.

Phượng Yêu vốn vô cùng xấu hổ, nhưng trong lòng cũng không yên lại tràn ngập chờ mong, nghe được hắn nói, cười khổ một tiếng, là nàng vọng tưởng, trong mắt Bách Lý sư huynh chỉ có tiểu thư, như thế nào có thể thích chính mình.

Sắc mặt Hoa Thiên Thần cũng đang rất khó nhìn, cho dù hắn là người đần độn cũng nhìn ra ái mộ trong mắt Phượng Yêu đối Bách Lý Hề. Thì ra trong lòng nàng đã sớm có người khác. Cũng đúng, cho dù trong lòng nàng không có người khác thì như thế nào, người giống như hắn căn bản không xứng với nàng.

Nhưng khi hắn nhìn thấy chua xót trong mắt nàng khi bị cự tuyệt lại nhịn không được khổ sở, mở miệng nói: "Đó là đương nhiên, cưới được Yêu Nhi nhất định sẽ đã hạnh phúc cả đời, không bằng gả cho bản thần y, như thế nào. . . . . ."

"Ngậm miệng, ai muốn gả cho ngươi, quỷ đáng ghét!" Phượng Yêu nghe Hoa Thiên Thần nói, sốt ruột phản bác, sợ Bách Lý Hề sẽ hiểu lầm.

"Ngươi ——" Hoa Thiên Thần nhìn Phượng Yêu nóng lòng thanh minh quan hệ cùng hắn, trong lòng buồn khổ, muốn mở miệng lại không biết nói cái gì, tự mình cầm lấy ly rượu uống một hớp lớn, tự giễu cười nói: "Đúng vậy, ta chán ghét như vậy, như thế nào có thể xứng với ngươi, chỉ có thể tiện nghi nam nhân khác."

Phượng Yêu nghe được hắn tự giễu nói, trong lòng đột nhiên như bị kim đâm, nhìn thần sắc ảm đạm trong mắt hắn đột nhiên có chút không đành lòng, kẹp lên một miếng thịt trực tiếp nhét vào miệng hắn, hung ác nói: "Sao nói nhiều như vậy, ăn cái gì cũng không ngăn nổi miệng của ngươi."

Trải qua một hành động kia của nàng, tâm tình buồn bực của Hoa Thiên Thần chuyển biến tốt đẹp chút, trong mắt lại khôi phục bộ dáng cợt nhả, tiếp tục trêu ghẹo.

Thấy hắn khôi phục, trong lòng Phượng Yêu mới tốt lên chút, chính nàng cũng không hiểu, nàng không phải chán ghét hắn sao, vì cái gì lại không đành lòng nhìn hắn thương tâm?

Rất nhanh, một vài tiết mục liền đi qua, Chiến Cảnh Thiên cùng Hoa Thiên Thần bị gạt sang một bên kính rượu lẫn nhau, mà Bất Hối, Phượng Yêu cùng Bách Lý Hề lại vẫn hồi tưởng lại những ký ức tốt đẹp, không khí tuy quỷ dị nhưng cũng coi như hòa hợp.

"Hôm nay cực kỳ vui vẻ, cám ơn hai vị sư muội chiêu đãi." Sau khi ăn cơm xong, Bất Hối cùng Phượng Yêu đưa hắn đến cửa phủ, Bách Lý Hề cười nhạt đối với các nàng nói.

Bất Hối hôm nay cũng cực kỳ vui vẻ, sư huynh vẫn cho nàng ấm áp: "Đợi cửa hàng khai trương, đến lúc đó sư huynh có thể mỗi ngày đều đi ăn."

"Ngươi a, đây là muốn để sư huynh giúp ngươi làm việc đi."

. . . . . .

Sau cùng, Bách Lý Hề lưu luyến không rời cũng đã rời khỏi Chiến Vương Phủ, xoay người ý cười trên mặt liền diệt hết, không biết còn bao lâu sư muội mới có thể ly khai nơi này?

*

Lại qua một ngày, Bất Hối đang nằm ở trên giường ăn điểm tâm thì Nguyên Bích đi đến: "Tiểu thư, Nguyên Bích đã nhiều ngày đi điều tra xong, việc này đều là Lâm Tuyết Nhu làm, hơn nữa cũng có chứng cớ nàng hãm hại người, ngươi xem, muốn báo cho Vương gia không."

Nguyên Bích từ khi bị Chiến Cảnh Thiên điều đến cho Bất Hối, trong mắt chỉ có nàng là chủ tử, có chuyện gì cũng phải đợi quyết định Bất Hối mới được. Mấy ngày nay nàng bị Bất Hối phái đến Bắc Uyển âm thầm quan sát những nữ nhân này, rốt cục nàng đã tìm được chứng cớ, chỉ cần bẩm báo cho Vương gia, tin tưởng, cho dù Lâm Tuyết Nhu có chỗ dựa vững chắc như thế nào lần này cũng trốn không thoát.

Nàng không hiểu, Lâm Tuyết Nhu kia như thế nào có thể ngu ngốc như thế, trong Vương Phủ người nào không biết Vương gia sủng chủ tử, cư nhiên còn dám làm loại sự tình này.

Nghe Nguyên Bích bẩm báo xong, Bất Hối suy nghĩ một chút mới chậm rãi mở miệng: "Trước không cần nói cho hắn, chuyện này ta sẽ giải quyết, đúng rồi, lần trước ta đưa các nàng ba cái túi thơm là xử lý như thế nào?"

Bất Hối mua tơ vàng quỳ về, trước khi nàng sinh bệnh đã tặng cho các nàng một người một túi, lúc ấy Lâm Tuyết Nhu không muốn, về sau nàng lại để cho tiểu Huệ mang sang.

"Lâm Tuyết Nhu biết trong hoa có độc, cho nên chạm cũng chưa chạm, lập tức sai người ném đi, về sau Yến công chúa nhặt được liền đặt trên cửa sổ lại được nha hoàn làm thành một cái hà bao, mỗi ngày đều mang trên người."

Tuy Nguyên Bích không biết vì sao Bất Hối hỏi cái này, nhưng vẫn nói chi tiết.

Bất Hối nghe vậy, nội tâm hừ lạnh, xem ra Yến Tâm Nhu thật đúng là tâm cơ thâm trầm, khép hờ hai mắt trầm tư giây lát, khi mở hai mắt lại là một mảnh thanh minh, phân phó với Nguyên Bích: "Để lộ chút tin tức ra ngoài, nói bệnh của ta càng ngày càng nặng."

"Vâng" Nguyên Bích cung kính lên tiếng thối lui ra ngoài, quanh năm đi theo Chiến Cảnh Thiên đã hiểu được một đạo lý, đó chính là không được suy đoán chuyện của chủ tử, huống hồ nàng muốn đoán cũng đoán không được.

Sau khi Nguyên Bích rời đi, Bất Hối suy nghĩ việc cần phải làm kế tiếp, xem ra hai ngày này phải đi ra ngoài một chuyến, cũng nên dạy dỗ mấy nữ nhân này một chút, để các nàng nhớ rõ ở trong Vương Phủ này người nào mới là chủ nhân chân chính.

"Nghĩ cái gì chăm chú như vậy."

Một đạo khí tức quen thuộc tiếp cận, Bất Hối không cần nhìn cũng biết là ai nói, chuyện bữa tiệc thịt nướng nàng rất tức giận, cho nên không quan tâm đến hắn.

Chiến Cảnh Thiên thấy nàng không để ý, không nói hai lời, trực tiếp đem nàng từ trên giường ôm lấy, tự mình mặc áo khoác cho nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Việc này quá mức nhanh chóng, chờ Bất Hối phản ứng kịp, người đã bị hắn mang tới ngoài cửa, khẩn trương vùng vẫy : "Chiến Cảnh Thiên, để ta xuống, ngươi lại điên cái gì."

"Uh`m? Rốt cục cũng chịu nói chuyện?" Chiến Cảnh Thiên nắm thật chặt cánh tay không cho nàng cơ hội thoát đi, vươn người nhảy lên, đi tới nóc nhà cao nhất Vương Phủ.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời không một gợn mây, trăng tròn treo trên cao, ánh trăng ôn nhu làm cho đêm này tăng thêm bao nhiêu lãng mạn.

"Đến chỗ này làm gì?" Thời tiết tuy đẹp, nhưng vẫn có chút lạnh, cho nên Bất Hối không trốn trong lòng hắn là không được, nhìn đầy trời sao tâm tình cũng thoải mái lên.

Chiến Cảnh Thiên không trả lời nàng, chỉ là nắm thật chặt y phục trên người nàng, sau đó từ trong lòng lấy ra ngọc bích tiêu của hắn thâm tình thổi lên. Đây là lần thứ hai Bất Hối nghe hắn thổi tiêu, lần trước là cùng nàng hợp tấu Quảng Lăng Tán cũng không quá để ý, hiện tại cẩn thận nghe lập tức bị mê hoặc.

Lần này thổi là một thủ tình ca nhẹ nhàng, làn điệu uyển chuyển du dương. . . . . . Bất Hối khép hờ hai mắt, rúc ở trong lòng hắn nghe hắn thổi.

Nhớ lại từng chút từng chút từ khi hai người quen biết, băng lãnh của hắn khi mới gặp, đến sự xấu hổ kia, càng về sau hắn càng thêm quan tâm nàng, từng thứ từng thứ đều khắc cốt ghi tâm.

Trên trời Minh Nguyệt ở trong không trung đi một đoạn dài, Chiến Cảnh Thiên mới ngừng lại, cất kỹ ngọc bích tiêu, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, ngửi hương vị trên tóc nàng, cùng nàng đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp. . . . . .

"Hôm nay ta cực kỳ vui vẻ, đi ngủ sớm một chút đi."

Sau khi Chiến Cảnh Thiên đưa Bất Hối trở về phòng, Bất Hối nhìn Chiến Cảnh Thiên đứng bất động ở bên giường cười nói, nàng là vì tốt cho hắn, cũng không muốn hắn mỗi lần đều phải đi tắm nước lạnh. Nhưng đợi một hồi hắn vẫn không có ý ly khai, dứt khoát mặc kệ hắn, muốn ở lại liền ở lại đi, chính mình thoát y phục nằm bên trong, đem phía ngoài lưu cho hắn.

Thấy thế, Chiến Cảnh Thiên khẩn trương bỏ đi áo khoác chui vào ổ chăn ấm áp nằm xuống, ôm nàng vào lòng, có chút không được tự nhiên nói: "Tối hôm nay ta nói cho ngươi một chút chuyện về tiên hoàng đi."

"Uh`m?"

Bất Hối nghi hoặc nhìn hắn, tối nay hắn cực kì khác thường, mang nàng ra ngoài ngắm trăng, hiện tại lại nói cho nàng cái gì chuyện về tiên hoàng, đây là xướng tuồng gì?

"Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta sẽ kể chuyện xưa cho ngươi."

Bất Hối sờ sờ trán của hắn rời sờ trán của mình, cũng không phát sốt?

Thấy vậy, khóe miệng Chiến Cảnh Thiên giật giật, hắn làm như vậy có cái gì kỳ quái à? Nhưng thấy nàng vẫn nghi hoặc nhìn mình, có chút tức giận mở miệng nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi đã cùng Bách Lý Hề làm chuyện gì ta cũng phải làm một lần."

Phốc xuy!

Bất Hối nở nụ cười, còn tưởng là chuyện gì, thì ra là hắn ghen tị.

Nghĩ đến ban ngày nói chuyện phiếm cùng sư huynh, nhớ lại rất nhiều chuyện các nàng cùng làm, trong đó có nửa đêm lên nóc nhà ngắm trăng, buổi tối kể chuyện xưa.

Nhìn biểu tình vô cùng nghiêm túc của Chiến Cảnh Thiên, Bất Hối trong lòng cực kỳ uất ức, bộ dáng ghen tuông, bá đạo tuyên thệ của hắn nàng cực kỳ thích.

"Trước kia khi ta vừa đến Thanh Phong sơn, trong lòng cực kỳ thương tâm, khi đó ta cho rằng phụ hoàng không cần ta, mỗi ngày đều trốn ở trong phòng khóc, sư phụ căn bản là không quản ta, Phượng Yêu còn chưa tới, cho nên, chỉ có sư huynh chiếu cố ta, hắn đối ta rất tốt, mang ta đi săn thú, làm đồ ăn cho ta, lại thường xuyên cố ý trêu cợt sư phụ khiến ta vui vẻ, sau khi Phượng Yêu đến hắn vẫn luôn làm như vậy . . . . . ."

Bất Hối nhàn nhạt thuật lại chuyện lúc ở Thanh Phong sơn, nàng muốn Chiến Cảnh Thiên biết, tình cảm nàng đối với Bách Lý Hề không giống, đó là một loại ỷ lại, giống như loại ày ỷ lại của muội muội đối với ca ca.

Nhưng trái tim của nam nhân đang yêu đều nhỏ, nhất là ham muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh của nam nhân nào đó, khi nghe nữ nhân của mình nói một nam nhân khác tốt, nhịn không được nổi lên ghen tuông, nhất là các nàng lại có nhiều hồi ức như vậy, so với mình lại nhiều hơn.

"Ưm. . . . . ."

Bất Hối còn đang trầm thấp kể lại, môi son lại đột nhiên bị môi của hắn ngăn chặn, tiếp theo, mang theo khí tức xâm lược bá đạo.

. . . . . .

Một đêm này, Bất Hối ngủ cực kỳ không yên, bởi vì mỗi khi nàng muốn ngủ hắn sẽ hôn cho nàng tỉnh để nghe hắn nói lịch sử các quốc gia, sau cùng cũng không biết hắn đang nói cái gì, mãi đến khi hắn bị Hoa Thiên Thần gọi đi mới được ngủ ngon.

"Tiểu thư, người rốt cục thức dậy, ba vị kia chờ người cho tới trưa." Khi nàng vừa tỉnh lại, Phượng Yêu đang ngồi ở bên giường, thấy nàng thức dậy khẩn trương nói.

"Uh`m? Hiện tại là giờ nào?" Bất Hối hơi có chút mê mang mở miệng, thần chí còn chưa thanh tỉnh.

Nghe nàng hỏi, Phượng Yêu cúi đầu cười, hôm qua nàng thấy Vương gia lưu lại, hiện tại tiểu thư lại có cái dạng này, có phải chứng minh. . . . . . hay không?

"Hỏi ngươi giờ nào, phát ngốc cái gì." Bất Hối thấy nàng như vậy liền biết nàng hiểu sai, có thể là khoảng thời gian này thường xuyên ở cùng tiểu Huệ đã bị nàng dạy hư.

"Đã ngọ, tiểu thư còn chưa tỉnh mặt trời đã lên tới đỉnh núi." Phượng Yêu hiện tại cũng không câu nệ như lúc mới vừa tỉnh lại, cũng thường xuyên nói đùa cùng Bất Hối.

Bất Hối không để ý nàng, nghĩ thầm rằng ngươi thử một đêm không ngủ được xem, không chừng sẽ ngủ một ngày.

Bất quá, nghĩ đến lời Phượng Yêu vừa mới nói, nhíu nhíu mày hỏi: "Ngươi nói ba người kia tới tìm ta?"

"Cũng không phải, buổi sáng đã tới rồi, ta nói tiểu thư đang ngủ, các nàng lại không đi mà ngược lại ở đây chờ, bất đắc dĩ để các nàng chờ tại thiên điện." Phượng Yêu liếc mắt, ba nữ nhân kia thật sự là chán ghét, nhìn quá chướng mắt.

"Nếu đến đây, để cho họ gặp mặt đi, ngươi đi dẫn các nàng tới đây đi." Dứt lời, Bất Hối lại nằm xuống giường, vẫn là ở bên trong ấm áp.

Phượng Yêu thấy phản ứng của Bất Hối có chút nghi hoặc, hỏi: "Tiểu thư, người không rửa mặt chải đầu thay đồ một chút sao?" Tiểu thư hiện tại không phải nên ăn mặc lộng lẫy để các nàng tự thẹn sao?

Bất Hối ảm đạm cười, không những không đứng dậy mà còn cố ý đem tóc làm rối lên, thêm một bộ dáng ngủ không ngon nữa, rõ ràng là hình tượng nữ quỷ, trêu đùa: " Tiểu thư nhà ngươi giả quỷ dọa dọa các nàng, mau đi đi."

Rất nhanh, Phượng Yêu mang theo ba người Hạ Lam đi đến, các nàng vừa vào trong nhà lập tức mang vào một trận hương khí dày đặc, làm Bất Hối nhíu chặt hai hàng lông mày khụ vài cái.

"Phượng tỷ tỷ đây là làm sao vậy? Không phải nói thân thể đã khỏe sao?" Yến Tâm Nhu giả tâm giả ý nói, thừa dịp đánh giá cẩn thận Bất Hối, hốc mắt hãm sâu, xung quanh hốc mắt biến thành màu đen, làn da trắng xanh tiều tụy không giống giả trang, xem ra nàng là thật bị bệnh, trong lòng hiện lên một tia đắc ý, quan tâm hỏi một câu lại thối lui đến một bên.

"Ai, trời thật sự là quá lạnh, Hoa Thiên Thần cũng không có cách nào, ngay cả Vương gia cũng bị lây bệnh." Bất Hối cầm lấy khăn lụa bên cạnh bàn lau khóe miệng, lại nằm xuống giường suy yếu nói.

"Cái gì, Vương gia cũng bị bệnh?"

Bất Hối vừa nói xong, Yến Tâm Nhu lập tức từ trên ghế đứng lên lo lắng nhìn Bất Hối chứng thực.

"Khụ khụ. . . . . . Tâm Nhu công chúa yên tâm, bệnh Vương gia không nặng, chẳng qua là có chút suy yếu thôi, Hoa thần y đã kê đơn cho hắn." Trong mắt Bất Hối hiện lên một tia hiểu rõ, áp chế khinh thường trong lòng, tiếp tục nói.

Nghe thấy Bất Hối xác định, trong lòng Yến Tâm Nhu càng thêm lo lắng, cũng không còn tâm tư tiếp tục giả bộ: "Phượng tỷ tỷ hảo hảo dưỡng thân thể, tâm Nhu cáo từ."

Đứng dậy thi lễ liền đi ra ngoài, Lâm Tuyết Nhu cùng Hạ Lam nhìn thấy nàng như vậy đều có chút không hiểu, các nàng đều rất quan tâm Chiến Cảnh Thiên, nhưng chỉ là bệnh rất nhỏ, như thế nào phản ứng kịch liệt như vậy?

"Hạ Lam cũng cáo lui, thân thể Phượng tỷ tỷ yếu đuối, nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng." Hạ Lam trong lòng nghi hoặc, nghĩ muốn nhanh đi về tra rõ ràng, cho nên cũng vội vàng đứng dậy cáo từ.

Lâm Tuyết Nhu vốn cũng không nghĩ đến, nàng chẳng qua là tới nhìn xem Bất Hối có phải sắp chết hay không mà thôi, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng trong lòng cực kỳ vui vẻ, ngay cả lời khách sáo cũng chưa nói, đắc ý nhìn Bất Hối liếc mắt một cái, đi theo Hạ Lam ra ngoài.

"Hừ, nhìn ngươi còn có thể hung hăng mấy ngày." Các nàng vừa rời đi, Phượng Yêu đối với Lâm Tuyết Nhu hung hăng phỉ nhổ, chuyện này Bất Hối cũng không gạt nàng, cho nên, nàng đại khái có thể đoán được tiểu thư muốn làm gì.

"Được rồi, đừng cùng những người này so đo, khẩn trương thu thập cho ta, chúng ta xuất phủ một chuyến." Bất Hối nghĩ nên ra ngoài nhìn cửa hàng kia thế nào, dù sao cũng là có quỷ, chết người, đây là điềm xấu, cho dù sự tình đã được giải quyết, dân chúng cũng không muốn đến tiệm mua đồ huống chi là ăn cơm.

Vừa nghe thấy muốn ra ngoài, Phượng Yêu lập tức mặt mày hớn hở, nàng phát hiện ngày hôm qua Bách Lý sư huynh đối nàng thân thiện rất nhiều a.

*

Bất Hối cùng Phượng Yêu ngồi ở trong xe ngựa, từ cửa xe nhìn ra ngoài, bên trong Hoàng Thành trên đường phố người càng thêm nhiều, cửa hàng buôn bán hai bên đều rất tốt, trên mặt người bán hàng rong hai bên đường đều là cười vui, nhưng không được bao lâu cảnh tượng náo nhiệt không thấy nữa mà vô cùng hoang vắng.

Chỗ này, khoảng thời gian trước buôn bán vẫn rất nhộn nhịp, hiện giờ ngay cả nhân ảnh cũng rất ít gặp.

"Tiểu thư, gần đây dân chúng nơi này đều chuyển đi, chúng ta thật muốn ở trong này mở tiệm sao? Ta cảm thấy bên trong này là lạ." Nhất là nghĩ đến tối hôm đó nhìn thấy quỷ áo trắng kia cảm giác sau lưng lại càng lạnh lẽo.

Bất Hối khóe môi giương lên ý cười: "Không phải đã nói với ngươi sao, sự tình đều đã điều tra xong, ngươi thấy tuyệt đối là người, không phải quỷ."

Tuy đã nghe Bất Hối giải thích, Phượng Yêu vẫn thấy sợ, phần lớn nữ hài tử sợ những thứ này, rất ít người không chút sợ hãi như Bất Hối.

Rất nhanh xe ngựa ngừng lại, Bất Hối cùng Phượng Yêu xuống xe, Bách Lý Hề vẫn đứng ở trước cửa chờ, dường như biết các nàng tới.

"Sư huynh hiện tại càng ngày càng có phong phạm của lão nhân, năng lực biết trước càng ngày càng mạnh."

Bách Lý Hề cười nhạt không nói, trong lòng có chút chua sót, nếu hắn thật sự có năng lực biết trước nhất định sẽ không một mình một người hồi Bách Lý quốc, càng không để nàng đến Chiến quốc.

"Chủ tử, dựa theo phân phó của người, xung quanh chỉ cần muốn bán cửa hàng, chúng ta đều dựa theo giá thị trường mua lại, hiện tại một mảnh này gần hết đều là của chúng ta." Triệu Đình Xương thấy Bất Hối đến đây, khẩn trương đem thành quả hai ngày này nói một phen, trong lòng cũng âm thầm kính nể Bất Hối.

Dân chúng xung quanh tận mắt nhìn thấy vết máu xuất hiện, bị dọa nhao nhao dời xa nơi này, những chủ quán này vốn đang do dự nhưng khi thấy dãy phố này nhanh chóng tiêu điều cũng đều nổi lên ý nghĩ ly khai, tin tưởng cho dù lúc này hạ thấp giá cả những người đó cũng sẽ đem cửa hàng bán, chủ tử lại có thể mua lại với giá gốc, phân lòng dạ này cũng không phải người bình thường có thể so sánh.

"Tốt, có người muốn lưu lại hay không."

Bất Hối không chỉ để Triệu Đình Xương mua lại cửa hàng mà còn để hắn lưu ý các chưởng quầy trong đó, nếu nàng muốn làm cho dãy phố này phồn hoa lại còn cần lượng lớn nhân tài.

"Có vài người sau khi thấy chủ tử ra giá đều nguyện ý lưu lại, ta thấy đều có thể dùng." Hiện tại trong lòng Triệu Đình Xương rất bội phục Bất Hối, đối với chuyện Bất Hối giao đều dốc sức đi làm, hắn cũng biết về sau dãy phố này phồn vinh một lần nữa sẽ thiếu rất nhiều người, cho nên liền khuyên những người có đầu óc này lưu lại, đại bộ phận những người lưu lại này đều là vì hắn.

Trong lòng Bất Hối cũng biết những người đó không có khả năng vì nàng xuất giá liền lưu lại, bọn họ cầm tiền có thể ra ngoài mở tiệm, Triệu Đình Xương có công lao rất lớn, chứng minh nàng không nhìn lầm người, cười nhạt nói: "Bảo cho mọi người chuẩn bị, dãy phố này rất nhanh sẽ phồn hoa lần thứ hai."

"Hiện tại cửa hàng này xảy ra án mạng, còn chuyện ma quái, dân chúng cũng không dám tới, cho dù cửa hàng bán đồ với giá thấp cũng chưa chắc có người tới mua, chủ tử nghĩ làm như thế nào."

Mấy ngày nay Triệu Đình Xương cũng nghĩ một chút biện pháp nhưng đều bị chính mình phủ quyết từng cái, mà những phương pháp hạ giá này nhóm chưởng quầy khác cũng đều thử qua, không chút hiệu quả.

Nghe vậy, Bất Hối tự tin cười, phương pháp nàng đã sớm nghĩ tới, chẳng qua còn cần chuẩn bị vài thứ mà thôi.

"Sư muội đã nghĩ được biện pháp?" Bách Lý Hề thấy thần sắc của nàng liền biết, nàng nhất định là có biện pháp. Vị sư muội này lần này gặp lại thật sự là cho hắn càng ngày càng nhiều kinh hỉ, làm cho hắn càng ngày càng bị nàng hấp dẫn.

"Chuyện này còn cần sư huynh hỗ trợ, . . . . . ." Tiếp theo, Bất Hối liền đem những thứ nàng cần nói cho Bách Lý Hề, chuyện này nàng cũng không nói với những người khác, càng thần bí càng tốt, như vậymới có thể đạt tới hiệu quả cao nhất.

Bất Hối càng nói, mắt Bách Lý Hề lại càng phát sáng, liên tục gật đầu nói: "Sư muội yên tâm, chuyện này liền giao cho sư huynh."

Có bảo đảm của hắn, Bất Hối triệt để thả lỏng tâm tình, lại nói chuyện phiếm một hồi, liền mang Phượng Yêu trở về, hiện tại trong tay nàng có nhiều cửa hàng như vậy cần phải cẩn thận suy nghĩ.

*

Sau khi trở lại Vương Phủ, Bất Hối nghỉ ngơi một chút liền đến Đông Uyển tìm Chiến Cảnh Thiên, ngẫm lại người kia hiện tại cũng sắp hành động.

Đối với sự xuất hiện đột nhiên của nàng, Chiến Cảnh Thiên hết sức cao hứng, tự mình bưng trà đưa nước.

Bất Hối nhìn thần tình lấy lòng của Chiến Cảnh Thiên, cười nhạt nói: "Hôm nay ta sẽ ở lại nơi này."

A!

Thình lình xảy ra kinh hỉ, lập tức đem Chiến Cảnh Thiên hôn mê, sững sờ nhìn Bất Hối, nghĩ lại vừa rồi hắn là không phải nghe lầm chứ?

"Như thế nào? Không muốn?" Bất Hối buồn cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chiến Cảnh Thiên, cố ý trêu chọc nói.

"Nguyện ý, nguyện ý, ta đã nói rồi, đời này ta đều là của ngươi."

Hắn hiện tại không có lúc nào là không quyết tâm, từ lần trước thụ thương, mấy lần hắn nói nàng gả cho hắn nhưng đều bị cự tuyệt, hiện tại lại xuất hiện một uy hiếp lớn như vậy, càng muốn hảo hảo biểu hiện.

Ngay khi hắn đang chờ Bất Hối trả lời, ngoài cửa truyền đến thanh âm Chiến Nguyên: "Vương gia, tam công chúa ở bên ngoài cầu kiến, nói là tự tay làm điểm tâm cho ngài, nhất định phải giao cho người."

Chiến Cảnh Thiên lần đầu tiên chán ghét thanh âm Chiến Nguyên như thế, nhíu mày lạnh giọng nói: "Đuổi đi ra cho Bổn vương, về sau loại chuyện này ngươi xem rồi xử lý." Dứt lời, lại vẫn dùng khóe mắt vụng trộm nhìn Bất Hối một cái, sợ nàng mất hứng.

Bất Hối nội tâm cười lạnh, tới thật là nhanh, nàng cũng muốn nhìn xem nàng vì Chiến Cảnh Thiên có thể làm đến nước nào.

"Mấy người nữ nhân kia còn lưu lại tới khi nào, nhìn thấy phiền." Chiến Cảnh Thiên thấy Bất Hối không để ý hắn, khẩn trươngđi qua, ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi khí.

Bị hắn khẽ thổi, toàn thân cực kỳ ngứa, đẩy ra hắn: "Ngươi vụng trộm gặp các nàng?"

"Bổn vương thề với trời, trong tâm của ta, trong mắt của ta đều chỉ có một mình ngươi." Chiến Cảnh Thiên không biết vì sao nàng đột nhiên hỏi như vậy, khẩn trương thề biểu thị quyết tâm, nhất định không thể để cho nàng hiểu lầm, hiện tại là thời kì mấu chốt.

"Vậy ngươi phiền cái gì? Không thấy không được sao." Đối với phản cảm của hắn, trong lòng nàng thật vui vẻ, người nào cũng hi vọng trong lòng nam nhân của mình chỉ có bóng dáng của mình. Bất quá, hiện tại mấy người nữ nhân kia vẫn chưa thể trực tiếp đuổi đi, nàng tin tưởng, cho dù hiện tại đuổi các nàng ra khỏi Vương Phủ cũng nhất định sẽ không buông tay, không bằng giữ ở bên người, tìm một cơ hội vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Xem các nàng còn dám nghĩ đến nam nhân của mình không!

Bất Hối ở bên Chiến Cảnh Thiên, để Nguyên Bích đem tin tức nàng bệnh nặng truyền cho ba nữ nhân kia, còn có, bệnh Chiến Cảnh Thiên cũng nghiêm trọng.

Yến Tâm Nhu từ lần đưa thức ăn đó vẫn tới đây vài lần nhưng đều bị Chiến Nguyên đuổi đi, nàng muốn đi cầu Bất Hối để cho nàng gặp mặt Chiến Cảnh Thiên nhưng lại nhận được tin tức vì Bất Hối bệnh nặng nên được Vương gia đưa tới Đông Uyển dưỡng bệnh.

"Công chúa, không bằng để buổi tối Linh Nhi đi." Linh Nhi nhìn hai ngày này, công chúa đã gầy đi một một vòng, trong lòng hết sức đau lòng, nàng cũng không nghĩ tới kế hoạch đang rất tốt lại đột nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu Chiến Cảnh Thiên thật sự xảy ra chuyện, như thế. . . . . .

"Linh Nhi, lần này chỉ có thể dựa vào ngươi, nhất định phải đem giải dược cho hắn ăn, ngươi buổi tối lặng lẽ đến phòng bếp, đem giải dược đổ vào trong nước, lần này trước hết buông tha Phượng Bất Hối, về sau sẽ tìm cơ hội khác, nhất định không thể để hắn gặp chuyện không may." Yến Tâm Nhu nước mắt đầy mặt nhìn Linh Nhi, nàng biết công dụng của thuốc này, nếu còn không ăn giải dược thì không thể cứu được.

"Tiểu thư yên tâm đi, Linh Nhi biết làm như thế nào." Linh Nhi nhìn thấy nàng có thể vì công chúa làm vài chuyện liền nhận lời.

*

Đêm nay bầu trời không tốt, mây đen dầy đặc, còn chưa tới ban đêm trời đã đen lại, loại thời tiết này tự nhiên cũng không thể thưởng nguyệt, cho nên hai người Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên sớm nằm ở trên giường, Chiến Cảnh Thiên vẫn kể chuyện xưa cho Bất Hối, bất quá, lần này đều chọn chuyện Bất Hối thấy hứng thú, Bất Hối cũng thỉnh thoảng nói một câu, không khí thập phần hòa hợp.

Mà bên trong phòng bếp Đông Uyển, một bóng đen nhỏ xinh từ từ tiến vào, vì không quen đường bên này cho nên mò mẫm mọi nơi, thời gian trôi qua trên dưới một khắc đồng hồ, nàng rốt cục tìm được nơi đặt phòng bếp, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, khẩn trương tìm nguồn nước, nhưng vào lúc này chung quanh đột nhiên sáng lên. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK