• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người trong nhà?"

Bất Hối nội tâm nghi hoặc, người trong nhà nàng hẳn là đang ở hoàng cung Phượng quốc mới đúng. Chẳng lẽ đại hoàng tỷ nghe nói mình không chết, phái người đuổi giết đến đây?

Hừ!

Nội tâm hừ lạnh một tiếng, còn chưa có tìm nàng ta tính sổ lại phái người tìm đến đây trước, vậy đừng trách nàng không khách khí!

Tiểu Huệ dẫn Bất Hối đi phòng khách, những người đó đã bị quản gia an bài đến nơi này.

Uh`m?

Vừa vào cửa, Bất Hối ngây ngẩn cả người.

Vốn cho là đại hoàng tỷ, như thế nào biến thành mấy lão nhân? Nhìn còn có chút quen mắt. Nhưng cẩn thận tìm tòi trí nhớ của thân thể này một điểm ấn tượng cũng không có.

"Phượng tiểu thư có nhận ra mấy người chúng ta không?" Lão nhân có bộ dáng hiền lành trong đó mở miệng, đồng thời lấy mắt thần nhìn nhìn tiểu Huệ.

Bất Hối thấy sáng tỏ, cũng không sợ bọn họ có ác ý gì, nàng còn không có đem bọn họ để vào mắt, nhẹ giọng đối với tiểu Huệ nói: "Ngươi về trước chuẩn bị điểm tâm cho ta." Tiểu Huệ tuy rất tò mò, nhưng vẫn trở về.

"Xin hỏi, đúng là Công Chúa Điện Hạ?" Sauk hi Tiểu Huệ lui xuống, lão nhân đứng ở chính giữa hỏi.

Uh`m?

Bất Hối lông mày nhướn lên, nàng nhớ lại mấy người này là ai.

Ở trên cung yến hôm qua nhìn đã nhìn thấy, là Phượng quốc sứ thần. Nàng đã nói thế nào nhìn quen mắt như vậy!

Bất Hối trong lòng đại khái đoán được bọn hắn là vì cái gì tới, xoay người đi đến chính giữa ghế tựa ngồi xuống, đối với mấy cựu thần còn đứng nói: "Là bản cung! Có chuyện nói thẳng đi!"

Đối với thái độ của Bất Hối, mấy vị đại thần đang đứng này rõ ràng vô cùng bất mãn. Bọn hắn đều là cựu thần trong triều, cho dù là Phượng hoàng đối bọn hắn cũng là lấy lễ đối đãi, một công chúa không được sủng ái cũng dám cùng bọn hắn nói chuyện như vậy? Trong lòng cực kì tức giận, nhất là người đang đứng ở chính giữa kia, giọng điệu gượng gạo chất vấn: "Lão thần chỉ là muốn hỏi một chút, công chúa làm sao có thể xuất hiện tại nơi này? Lúc này, công chúa không phải nên ở am ni cô cầu phúc sao? Vậy mà một mình xuất hiện tại Chiến quốc. Đây chính là tội khi quân!"

Hắn càng nói càng kích động, cố ý tỏ ra uy nghiêm định làm cho Bất Hối sợ hãi.

Phi!

Nghe vậy, Bất Hối trong lòng phỉ nhổ, am ni cô, rắm!

Nàng không nghĩ tới phụ hoàng của nàng cư nhiên nói như vậy, còn nói nàng là tội khi quân. Phải biết rằng, nàng sở dĩ xuất hiện tại Chiến quốc đều là do vị quốc vương kia ban tặng.

Nhướng nhướng mày, lười biếng từ trên ghế đứng lên chậm rãi đi đến bên cạnh vị cựu thần kia ôn nhu hỏi: "Xin hỏi, người xưng hô như thế nào?"

Nhìn thấy Bất Hối cung kính như vậy, vị cựu thần kia cực kỳ mãn ý, ngạo mạn mở miệng: "Cựu thần là Lễ Bộ thị lang Ngụy Uyên, vị này chính là Lý đại nhân, Trương đại nhân, còn có Lưu đại nhân!"

"Xin hỏi Ngụy đại nhân, ngươi làm sao biết bản công chúa không phải phụng mệnh lệnh phụ hoàng xuất hiện tại nơi này?" Bất Hối mỉm cười nhìn hắn hỏi.

Ngụy đại nhân rõ ràng sửng sốt, hắn thật đúng là không nghĩ tới điểm này.

Không đúng. Nghĩ lại, nếu là mệnh lệnh hoàng thượng bọn hắn không thể không biết, vừa muốn phản bác Bất Hối lại không cho hắn cơ hội: "Lại có điều, bản công chúa xuất hiện tại địa phương nào cũng không cần phải báo cáo với các ngươi đi? Các ngươi là người nào?"

"Ngươi. . . . . ."

Nghe xong lời này, Lưu đại nhân thở hổn hển, hiển nhiên là tức giận quá mức.

Bất Hối trên mặt vẫn tươi cười ấm áp như gió, trong thanh âm êm ái lại lộ ra một cỗ không để cho bỏ qua, sắc bén như lưỡi dao hướng mấy người quét qua, lạnh giọng nói: "Ta? Bản cung làm sao vậy? Bản cung hỏi lại ngươi, nếu biết bản cung là công chúa, vì sao nhìn thấy bản cung không quỳ? Lại đường đường là Lễ Bộ thị lang, chẳng lẽ lễ nghi quân thần cơ bản nhất cũng không biết sao? Nếu phụ hoàng biết rõ….?"

Dứt lời, phịch một tiếng!

Trong đại sảnh, bốn vị đại thần đồng loạt quỳ trên đất.

Đại bất kính đúng là trọng tội, hơn nữa Phượng hoàng chú trọng lễ tiết nhất. Nếu việc này để cho hoàng thượng biết nhẹ thì lao ngục, nặng thì chết. Người nào đảm đương nổi?

Trong tức khắc, âm thanh mang theo run rẩy vang lên, dư âm còn văng vẳng bên tai: "Cựu thần khấu kiến Công Chúa Điện Hạ, Công Chúa Điện Hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Bất Hối lại trở lại ghế tựa ngồi thưởng thức ngón tay mình, cũng không để ý tới bốn người đang quỳ trên mặt đất.

Thái độ bốn vị đại nhân này vừa rồi vẫn hung hãn, hiện tại lại hiền lành như con cừu nhỏ.

Một thời giờ đi qua, bốn vị đại thần đầu đầy mồ hôi lạnh quỳ trên mặt đất một cử động nhỏ cũng không dám, thân thể run nhè nhẹ, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Lại duy trì một phút đồng hồ như vậy, trong đó một vị đại thần thật sự là chịu không được ngẩng đầu nhìn Bất Hối một cái, nhưng vừa thấy hắn thiếu chút nữa thổ huyết.

Bất Hối nhắm chặt hai mắt, lười biếng tựa vào trên ghế đã ngủ thiếp đi!

Tức giận vô cùng nhưng vẫn phải cúi đầu nhận sai: "Công Chúa Điện Hạ, chúng lão thần biết sai rồi." Cuối cùng, vẫn là Ngụy đại nhân mở miệng trước.

Bất Hối trong lòng cười lạnh, ngươi lại muốn đấu cùng lão nương, không biết hiện tại ta ghét nhất là người Phượng quốc sao?

Hơi hơi mở hai mắt, ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Các vị đại nhân như thế nào lại vẫn quỳ trên mặt đất? Bản cung không cho các ngươi đứng lên sao? Ai, là bản cung lớn tuổi trí nhớ không tốt. Các vị đại nhân nhanh đứng lên đi!"

"Là chúng lão thần lớn tuổi trí nhớ không tốt, nhìn thấy công chúa cư nhiên quên hành lễ, khẩn cầu công chúa trách phạt!"

"Khẩn cầu công chúa trách phạt!"

Ngụy Uyên rốt cục cũng hiểu, vị công chúa trước mắt này cũng không phải là dễ chọc, hơn nữa bây giờ còn có Chiến Vương gia làm chỗ dựa nên khẩn trương nhận sai.

"Các vị đại nhân nghiêm trọng, nhanh đứng lên đi kẻo sinh bệnh, Phượng quốc còn cần các vị đại thần!" Bất Hối cũng không phải cố ý nghĩ muốn trị bọn hắn đắc tội, chẳng qua chướng mắt bọn họ hung hãn kiêu ngạo thôi.

"Tạ Công Chúa Điện Hạ!"

Các vị đại thần vừa nghe, khẩn trương dập đầu lễ bái, sau đó xoa xoa hai chân run rẩy cung kính đứng ở một bên sợ Bất Hối lại gán cho bọn họ tội đại bất kính.

Thấy vậy, Bất Hối nhíu mày, nếu mấy người này vẫn đi theo nàng thì làm sao bây giờ? Nên sớm một chút đuổi đi, mâu quang vừa chuyển, tùy ý viện một cái lý do nói: "Kỳ thật, bản cung là phụng lệnh phụ hoàng tới Chiến quốc, nguyên nhân cụ thể các vị về nước hỏi phụ hoàng sẽ biết." Dù sao để mấy vị đại thần này trở lại Phượng quốc hỏi nguyên nhân cũng tốn rất nhiều thời gian, đến lúc đấy nàng còn không đang biết ở đâu? Không sợ bị tìm phiền toái!

Giờ phút này, mấy vị đại thần trong lòng đều đã tràn ngập áy náy. Vốn là bọn hắn có lỗi, không nghĩ tới công chúa không những không trách bọn họ lại còn giải thích cho bọn họ. Cảm động thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, cung kính hỏi: "Có chuyện gì cần bọn lão thần hỗ trợ?"

"Không cần, một thời gian nữa là có thể hoàn thành, các vị đại thần xong việc trước tiên có thể về nước."

"Dà, chúng lão thần trước hết cáo từ!"

Bất Hối thở ra một hơi, cuối cùng đem mấy người bảo thủ này tiễn bước. Hiện tại trở về vừa lúc có thể ăn cơm trưa, nhưng không đợi nàng trở lại Thính Vũ các đã bị Chiến Nguyên vội vàng tới cản lại.

"Phượng tiểu thư mau mau đi ra nhìn xem, công chúa Yến quốc quỳ ở cửa phủ nói là muốn gặp người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK