• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói này quá bất ngờ, Phương Thư Mạn sửng sốt, “Hả?”

Sở Duyệt Vân nói: “Anh ta ngoại tình với con gái của giám đốc đài truyền hình, đúng vào cái hôm mình đến nhà cậu ăn cơm, sau khi mình về thì thấy hai người họ đang…”

“Ngay trên chiếc giường mà mình và anh ta ngủ.”

Phương Thư Mạn kinh ngạc.

“Vậy nên tối hôm đó anh ta không đến đón cậu, là để… đưa người ta về nhà ngoại tình?” Mặc dù mấy năm nay làm việc ở nhà tang lễ Phương Thư Mạn đã chứng kiến đủ mọi chuyện kỳ quái, nhưng vẫn bị sốc trước chuyện ngoại tình của bạn thân.

Sở Duyệt Vân cười bất lực: “Cũng tốt, trước khi kết hôn mà nhìn rõ một người, còn hơn là sau khi kết hôn mới phát hiện ra.”

“Dạo này cậu, cậu…” Phương Thư Mạn đau lòng ôm chầm lấy Sở Duyệt Vân, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô ấy.

“Không sao đâu,” Sở Duyệt Vân cười nói: “Mình đã vượt qua những ngày khó khăn nhất rồi.”

“Thực ra cũng ổn,” Cô ấy nói: “Bản thân mình và anh ta đã không còn đồng điệu nữa, khi những cặp đôi hoặc vợ chồng không còn đồng điệu thì sẽ xuất hiện vấn đề, lúc này hoặc là hòa hợp sửa chữa, hoặc là mặc kệ vết nứt ngày càng lớn, cuối cùng là chia tay.”

“Đồng điệu” mà Sở Duyệt Vân nói đến, là chỉ hai người có bước tiến nhất quán, có mục tiêu sống chung, đồng thời hiểu và bao dung lẫn nhau.

“Lúc đầu anh ta ủng hộ mình làm người dẫn chương trình ở nhà tang lễ, nhưng sau đó lại không đồng ý nữa. Một mặt là vì bố mẹ anh ta biết chuyện nên bắt đầu phản đối bọn mình đến với nhau, hy vọng anh ta chia tay mình, hoặc là mình phải từ bỏ nghề nghiệp của mình, họ có thể miễn cưỡng để anh ta kết hôn với mình, nhưng mình phải hứa với họ là sau khi kết hôn sẽ ở nhà chăm chồng dạy con.”

“Mặt khác, có thể anh ta cảm thấy mình làm người dẫn chương trình ở nhà tang lễ khiến anh ta mất mặt, những đồng nghiệp của anh ta —— cũng là những đồng nghiệp cũ của mình, khi hỏi anh ta là mình đi làm ở đâu, anh luôn lảng tránh.”

Sở Duyệt Vân đã chịu đựng một mình quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng muốn trút bỏ.

Còn việc Phương Thư Mạn phải làm và có thể làm được chỉ là lắng nghe.

“Trước đây mình cũng làm việc ở đài truyền hình, bọn mình là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp cùng vào đài truyền hình.” Sở Duyệt Vân dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Mình bị giám đốc đài truyền hình quấy rối, lúc đó mình rất hoảng loạn, không biết phải đối phó thế nào, theo bản năng vội vàng bỏ chạy. Mình sợ hãi nhắn tin cho anh ta, bảo anh ta lên sân thượng, không lâu sau anh ta xuất hiện, mình run rẩy nói với anh ta rằng mình bị giám đốc đài truyền hình quấy rối, anh ta hỏi mình là giám đốc đài truyền hình đã làm gì mình.”

“Mình nói —— ông ta sờ gáy mình, sau khi mình dứt khoát né tránh, ông ta lại được voi đòi tiên đi sờ eo mình.” Sở Duyệt Vân nói đến đây thì dừng lại, nhìn Phương Thư Mạn vẫn luôn lắng nghe chăm chú, “Mạn Mạn, lúc đó anh ta đã ôm mình, mình tưởng anh ta sẽ kiên định đứng về phía mình và ủng hộ mình, kết quả anh ta lại nói —— sắp được chuyển lên nhân viên chính thức rồi, em cố nhịn đi.”

Phương Thư Mạn cắn chặt môi, mặt cũng căng ra.

“Mối quan hệ của mình và anh ta từ đó đã có vết nứt.” Sở Duyệt Vân cụp mắt xuống, một lúc sau lại ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Một cơn gió thoảng qua, mang theo cái oi bức của đầu thu.

Nắng làm mặt người ta nóng ran, trong lòng cũng khó chịu.

“Tối hôm đến nhà cậu chơi, thật ra mình đã nói với anh ta là mình sẽ không về,” Sở Duyệt Vân cười nhún vai, “Ban đầu mình định bắt xe về để bắt gian, nhưng lúc tài xế đang nhận đơn thì xe của anh Tần vừa đi ra khỏi khu chung cư. Anh ấy bảo tài xế dừng lại, hạ cửa sổ hỏi mình đi đâu, mình nói địa chỉ, anh ấy bảo tiện đường, mình không tin lắm, không muốn làm phiền người ta, nhưng thầy Triệu cũng bảo tiện đường. Thầy Triệu nói anh Tần phải đưa thầy ấy về, vừa hay đi qua khu mình ở, nên mình đã đi nhờ xe anh ấy.”

“Mình không ngờ rằng mình lại làm rơi mất đôi hoa tai trên xe anh Tần.”

Phương Thư Mạn lúc này cũng không rảnh nghĩ đến chuyện anh Tần và bạn gái có hiểu lầm vì đôi hoa tai này không.

Trong đầu cô toàn là những chuyện Sở Duyệt Vân kể. Cảm xúc của cô rất phức tạp, nhiều hơn cả sự sửng sốt và phẫn nộ là đau lòng và khó chịu.

Sở Duyệt Vân bỗng bật cười.

Phương Thư Mạn hơi hoang mang nhìn cô ấy, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Sở Duyệt Vân cười đến nỗi nước mắt cũng sắp trào ra, cô ấy nói: “Không có gì, mình chỉ thấy buồn cười thôi, mình bị giám đốc đài truyền hình quấy rối, còn bạn trai mình lại đi cặp kè với con gái của ông ta.”

Thật trớ trêu.

Phương Thư Mạn lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay Sở Duyệt Vân, nhẹ giọng nói: “Duyệt Duyệt, nỗi đau hiện tại rồi cuối cùng cũng sẽ trở thành một cơn gió thoảng qua thôi.”

Phương Thư Mạn vừa mới đặt cốc trà sữa sang một bên. Cô giơ bàn tay kia lên, cảm nhận cơn gió lúc này, hệt như lông vũ lướt qua lòng bàn tay cô.

“Đến sau này, khi ký ức này được cậu nhớ lại, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng nó không thể gây tổn thương cho cậu nữa rồi.”

Sở Duyệt Vân quay đầu lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn Phương Thư Mạn một lát rồi giang tay ôm chặt lấy cô, cuối cùng cũng bật khóc nức nở.

Phương Thư Mạn nhẹ nhàng vỗ vào lưng Sở Duyệt Vân, giọng nói không lớn nhưng vô cùng chắc chắn, cũng rất dịu dàng: “Anh ta không phải người tốt, chỉ là một phần không liên quan trong ký ức của cậu thôi.”

“Cậu tốt như vậy, vừa dịu dàng lại dũng cảm, nhất định sẽ gặp được người cùng tần số cùng nhịp điệu với cậu. Anh ấy sẽ thực sự đặt cậu trong tim, từng giây từng phút đều nhớ đến cậu. Anh ấy sẽ hiểu cậu lạnh hay nóng, sẽ đau lòng cho cậu, yêu thương cậu, bảo vệ cậu. Anh ấy sẽ trở thành người yêu cậu nhất.”

Đợi Sở Duyệt Vân bình tĩnh lại một chút, Phương Thư Mạn lau nước mắt cho cô ấy, ân cần hỏi: “Tối nay cậu có muốn mình ở lại với cậu không?”

Sở Duyệt Vân bị cô chọc cười, lắc đầu nói: “Đừng, cậu mới cưới chồng mà.”

“Không sao đâu, anh Thận sẽ không giận.” Phương Thư Mạn đáp.

Sở Duyệt Vân vẫn nói: “Không cần đâu, mình không sao đâu Mạn Mạn, hôm nay khóc ra được là tốt hơn nhiều rồi.”

Phương Thư Mạn cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn dò Sở Duyệt Vân: “Nếu cậu cần thì cứ tìm mình, nói chuyện phiếm cũng được, mình luôn ở đây.”

Sở Duyệt Vân khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, cô ấy cong môi gật đầu, “Ừ.”

“Đợi hôm nào đi, hôm nào mình ổn định rồi sẽ mời cậu và Hâm Nguyệt đến nhà mới của mình ăn cơm, ăn mừng mình trở về trạng thái độc thân.” Cô ấy nói.

Nghe ý của Sở Duyệt Vân thì cô ấy đã chuyển nhà rồi.

Như vậy cũng tốt.

Ngôi nhà đó ở thêm cũng khó chịu, không bằng đổi một chỗ ở mới, cũng là một sự khởi đầu mới.

“Được”. Phương Thư Mạn vui vẻ nhận lời.

Tối hôm đó, sau khi Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch ăn tối xong, Tịch Thận Trạch rửa cắt chút hoa quả mang đến cho cô.

Anh phát hiện cô lại đang ngẩn người, nhìn chằm chằm vào màn hình máy chiếu không biết đang nghĩ gì.

Tịch Thận Trạch vừa đút cho cô một miếng dứa vừa quan tâm hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Anh bất thình lình hỏi một câu, Phương Thư Mạn còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã nhanh hơn não nói ra: “Nghĩ…”.

Vừa nói một chữ, cô đã phản ứng lại, đột nhiên ngậm miệng.

Tịch Thận Trạch thắc mắc: “Hửm?”

Phương Thư Mạn nhai dứa rồi quay sang nhìn anh. Sau đó, cô nuốt dứa xuống, hỏi anh một câu giả định: “Anh Thận, nếu như——”

“Ý em là nếu như nhé,” Cô nhấn mạnh một lần nữa rằng chỉ là giả định, rồi mới chịu nói ra câu hỏi: “Nếu như em bị sếp khác giới quấy rối ở nơi làm việc, anh có bảo em chịu đựng không?”

“Bổ sung thêm: Bọn em đều còn trong thời gian thử việc, nếu anh đứng về phía em thì em sẽ không được chuyển lên chính thức.” Cô nói.

Vừa nghe thấy câu hỏi giả định của cô, Tịch Thận Trạch khẽ nhíu mày.

Vì tối qua mới phát hiện ra ứng dụng tư vấn tâm lý trên điện thoại của cô, sáng nay lại nghe cô nói ra một chút thông tin, Tịch Thận Trạch thoáng chốc còn tưởng Phương Thư Mạn từng bị sếp khác giới quấy rối.

Nhưng những lời bổ sung sau đó của cô lại không giống cô.

Vì nhân vật chính rõ ràng đã có bạn trai rồi.

Mà trong số bạn bè của cô, người có bạn trai thì chỉ có Sở Duyệt Vân.

Tịch Thận Trạch rất cay nghiệt đáp lại: “Còn là người không?”

Câu nói này rõ ràng là nhằm vào bạn trai của người trong cuộc, bởi vì đối với Tịch Thận Trạch, cấp trên trong sự việc này chỉ có thể coi là một tên súc sinh.

“Bạn gái của mình mà không bảo vệ được thì trông chờ ai bảo vệ?” Anh nói.

“Đúng vậy!” Phương Thư Mạn phẫn nộ phụ họa.

“Bạn của em không chia tay sao?” Tịch Thận Trạch cảm thấy dính líu đến chuyện này thì không thể chịu đựng được.

“Chia tay rồi, mới……” Phương Thư Mạn trả lời được một nửa thì mới kinh ngạc, ngơ ngác ngoảnh đầu nhìn anh, “Anh…”

Tịch Thận Trạch lại đút cho cô ăn một miếng dứa.

Lần này khiến Phương Thư Mạn lập tức nhíu mày, cô nhăn nhó, “Miếng này chua quá.”

Tịch Thận Trạch bật cười, nghiêm túc đổ lỗi cho quả dứa: “Quả dứa này không biết điều gì cả, sao lại có miếng ngọt miếng chua nhỉ.”

Thấy Tịch Thận Trạch đã đoán được, Phương Thư Mạn cũng không giấu anh nữa, cô nói: “Sở Sở đã chia tay rồi, mới chia tay gần đây thôi, vì đối phương ngoại tình bị cô ấy bắt được quả tang.”

“Hôm nay em mới biết.”

Tịch Thận Trạch nghe xong rất bình tĩnh gật đầu. Anh thong thả xiên một miếng dứa cho vào miệng, sau đó mới từ từ nói: “Thật khéo, hôm nay anh cũng mới biết đàn anh của anh cũng chia tay rồi.”

“Hả?” Phương Thư Mạn kinh ngạc.

“Không thể nào là…” Cô chớp mắt, không chắc chắn hỏi: “Không phải thực sự vì chiếc hoa tai Sở Sở đánh rơi mà gây ra hiểu lầm rồi chia tay chứ?”

“Bề ngoài là vậy.” Tịch Thận Trạch lại đút dứa cho cô ăn, nhưng cô không chịu, sợ chua.

Tịch Thận Trạch cắn một miếng nhỏ, xác định là ngọt rồi mới đưa đến bên miệng cô, giọng điệu bất lực như đang dỗ dành trẻ con, “Ngọt đấy.”

Phương Thư Mạn bấy giờ mới chịu há miệng, cùng anh chia sẻ một miếng dứa ngọt.

“Thực ra là cô gái kia không muốn tiếp tục nữa, bố mẹ cô ấy đã tìm cho cô ấy một đối tượng khác, cô ấy trò chuyện với đối phương rất hợp, đã quyết định đi đến kết hôn.”

Bạn gái của Tần Chi Giác vốn không muốn để Tần Chi Giác biết những chuyện này, nhưng Tần Chi Giác quá bướng bỉnh, nhất định phải làm rõ mọi chuyện, đối phương đành phải nói thẳng, nói rằng cô ấy thường xuyên phải khó xử giữa anh ấy và bố mẹ cô, muốn anh ấy vì tình cảm của họ mà đổi nghề thì anh ấy cũng không đổi, cô ây quá mệt mỏi, không thể tiếp tục được nữa.

“Nhưng lúc đầu em ủng hộ anh theo đuổi lý tưởng mà.” Tần Chi Giác cười khổ.

“Đó là trước đây, khi đó chúng ta chưa bàn đến chuyện cưới xin, nên sẽ không liên quan đến những vấn đề thực tế này, chỉ cần anh yêu em và em yêu anh là đủ.” Đối phương cũng rất bất lực, “Nhưng thực tế là, chỉ cần anh vẫn là bác sĩ pháp y thì bố mẹ em sẽ không thể chấp nhận anh. Anh lại không muốn vì tình cảm của chúng ta mà hy sinh sự nghiệp của anh, thế nên hai năm nay em chỉ có thể xoay như chong chóng giữa anh và bố mẹ em. Em thực sự rất mệt mỏi, em không còn sức để tiếp tục như vậy nữa.”

“Em có yêu anh không?” Anh ấy hỏi.

“Có,” Đã nói thẳng thì cô ấy cũng không còn tìm lý do đường hoàng nào để che đậy nữa, “Ở bên anh, em cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ, anh là một người rất hài hước và thú vị.”

“Chi Giác, là em có lỗi với anh, hy vọng anh hiểu cho.”

Tần Chi Giác cũng đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, anh ấy nói: “Vậy đến đây thôi, chúc em tân hôn hạnh phúc.”

Nghe xong chuyện của Tần Chi Giác từ miệng Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Một lúc sau, cô mới thốt ra được một câu: “Vậy, đàn anh Tần hiện tại vẫn ổn chứ?”

“Trông thì có vẻ ổn,” Tịch Thận Trạch trả lời xong, ngoảnh đầu không hài lòng nói: “Sao em không hỏi anh?”

Phương Thư Mạn lập tức có chút ngượng ngùng.

Hai người họ từ lúc gặp lại đến bây giờ đã sắp cưới nhau được một tháng rồi, cô thực sự chưa từng hỏi anh mấy năm nay sống thế nào.

Cô còn chưa kịp nói, Tịch Thận Trạch lại mở lời.

“Hôm nay anh vẫn ổn,” Anh chủ động nói xong, lại hỏi: “Em thì sao? Hôm nay thế nào?”

Hóa ra là hỏi hôm nay thế nào.

Phương Thư Mạn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng lại có chút tiếc nuối. Bởi vì thực ra cô rất muốn biết, trong bảy năm cô vắng mặt anh có sống tốt không.

Cô hy vọng anh sống tốt.

Phương Thư Mạn cười đáp lại anh: “Cũng tạm, tiếp một người đã khuất, sau đó tham dự lễ tiễn biệt của cô ấy, đến ba giờ chiều mới được nghỉ, không muốn ăn cơm nên đã lén gọi một cốc trà sữa vị chanh, vì có cho thêm đường nên không chua, hì hì, sau đó em trò chuyện rất lâu với Sở Sở, rồi tan làm luôn.”

Cô giống như một đứa trẻ mẫu giáo, kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong ngày cho Tịch Thận Trạch nghe.

Rất ngoan.

Thư Thư của anh ngoan thế này cơ mà.

Tịch Thận Trạch đặt đĩa và nĩa xuống, bế Phương Thư Mạn lên, ôm vào lòng.

Cô ngồi quỳ ngồi trước mặt anh, cũng đưa tay ra ôm lấy anh.

Hai người lặng lẽ ôm nhau.

Sau một lúc âu yếm, Phương Thư Mạn vẫn lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh Thận, khi em không ở đây, anh sống có tốt không?”

Cô hơi tách ra khỏi anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh.

Tịch Thận Trạch nghĩ, em muốn anh trả lời thế nào đây Phương Thư Mạn.

Anh nói rằng anh sống không tốt, chắc chắn em sẽ buồn.

Anh nói rằng anh sống tốt, em cũng chưa chắc đã vui.

Anh nhìn cô chằm chằm, không trả lời mà chỉ hôn cô.

Anh đang né tránh câu hỏi của cô.

Phương Thư Mạn cũng dễ dàng bị anh dẫn dắt, quên mất anh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của mình.

Cô gạt câu hỏi ra sau đầu, nhưng anh vẫn luôn nhớ.

Trở về phòng ngủ, anh nhân lúc cô còn đang bối rối, khẽ hỏi: “Còn em thì sao? Những năm qua em sống có tốt không?”

Đây mới là câu hỏi mà ban đầu anh muốn hỏi.

Ngay từ đầu, chuyện anh muốn biết không phải là hôm nay cô thế nào, mà là bảy năm qua.

Bảy năm không có anh, em sống có tốt không?

Khóe mắt Phương Thư Mạn đã ửng hồng.

Vì quá xúc động nên phản ứng của cô có phần chậm chạp. Cô nắm lấy cánh tay nổi gân xanh của anh, cả người nằm dưới thân anh, được anh che chở hoàn toàn.

Một lúc sau, Phương Thư Mạn mới nở nụ cười, giọng nói mềm mại trả lời anh: “Chắc là tốt.”

Chắc là tốt?

Đồ lừa đảo.

Tịch Thận Trạch cúi xuống hôn lên môi cô, khiến cô hơi đau.

Cô bị anh cắn một cái đau đến chảy nước mắt.

Đôi mắt của Phương Thư Mạn ngấn lệ, cô từ từ chớp mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống tai, anh nâng niu nếm thử.

Ánh mắt cô nhìn anh trở nên ướt át.

“Anh Thận,” Phương Thư Mạn khẽ thì thầm nói với anh trong lúc họ hôn nhau: “Em hy vọng anh sống tốt.”

Cuối cùng, Tịch Thận Trạch cũng trả lời câu hỏi của cô.

Giọng anh rất khẽ, trầm và khàn đặc, thì thầm như đầu hàng: “Em thực sự đánh giá anh quá cao rồi đấy.”

Em không ở đây, làm sao anh có thể sống tốt được.

Tịch Thận Trạch không có Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch bị Phương Thư Mạn bỏ rơi, căn bản không phải là Tịch Thận Trạch hoàn chỉnh.

Bảy năm em không ở đây, anh không cảm nhận được hạnh phúc nữa rồi, Phương Thư Mạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK