• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi trung tâm thương mại, trước tiên họ về nhà một chuyến, đặt đồ đạc xuống, sau đó thay một bộ quần áo khác rồi định ra ngoài.

Vì Tịch Thận Trạch muốn đưa Phương Thư Mạn đến nhà hàng Tây mà anh vô tình thấy cô đi xem mắt để ăn tối, anh đã đặt chỗ trước một tuần.

Phương Thư Mạn thay một chiếc áo len dệt kim màu trắng sữa, phối với một chiếc váy nhung xanh kiểu Pháp dài đến mắt cá chân.

Khi cô đang tô son, Tịch Thận Trạch cầm một chiếc hộp trang sức đi tới.

Anh vừa đặt hộp lên bàn trang điểm, Phương Thư Mạn đã nhìn thấy đồ vật bên trong hộp. Đó là một đôi khuyên tai tua rua ngôi sao bằng vàng ròng và một chiếc vòng tay vàng hai vòng đan vào nhau.

Chỗ để dây chuyền trong hộp vốn dĩ trống không, có lẽ là do chiếc vòng cổ hình bông tuyết mà cô đang đeo trên cổ vốn được để ở đó.

Phương Thư Mạn ngạc nhiên nhìn Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch trước tiên lấy chiếc vòng tay hai vòng đan vào nhau ra, anh nắm lấy tay cô, có chút vụng về giúp cô cài chốt khóa trên vòng tay.

Sau đó nói: “Thư Thư, tháo khuyên tai bằng nhựa trong suốt trên tai xuống đi.”

Phương Thư Mạn có bấm lỗ tai, chỉ vì lý do công việc nên cô không đeo các loại khuyên tai tinh xảo trong giờ làm việc, nhưng lại sợ lâu ngày không đeo sẽ làm lỗ tai bị bít lại nên cô mới mua khuyên tai bằng nhựa trong suốt để đeo.

Phương Thư Mạn ngoan ngoãn tháo khuyên tai ra, ngay sau đó Tịch Thận Trạch tiến lại gần cô, bắt đầu giúp cô đeo khuyên tai tua rua ngôi sao.

Lúc này cô mới ngập ngừng lên tiếng hỏi: “Sao anh lại mua nhiều thế…”

Tịch Thận Trạch nói: “Kết hôn phải có tam kim*, cái gì nên mua đều phải mua cho em.”

(*tam kim nghĩa là những món trang sức nhà trai chuẩn bị cho nhà gái khi kết hôn, thông thường sẽ là: nhẫn vang, vòng tay vàng, dây chuyền vàng hoặc đôi khi là hoa tai vàng.)

Phương Thư Mạn buồn cười nói: “Mua nhiều thế cuối cùng cũng chỉ để trong hộp làm đồ trang trí thôi.”

“Nhưng lúc nào cũng có cơ hội để đeo, chẳng hạn như tối nay.” Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng tỉ mỉ giúp cô đeo khuyên tai, lại không nhịn được dùng ngón tay khẽ chạm vào dái tai cô, tiếp tục nói: “Có thể mua rồi không thường đeo, nhưng không thể lúc muốn đeo lại không có.”

“Đẹp lắm.” Anh cười dịu dàng nói: “Rất hợp với em.”

Phương Thư Mạn đưa tay ôm lấy eo anh, ngửa mặt lên trong vòng tay anh. Cô nhẹ nhàng chu môi, Tịch Thận Trạch bèn cúi xuống gần cô, hôn lên môi cô một cái.

Sau đó, Phương Thư Mạn nhìn anh cười. Cô giơ tay lên lau miệng cho anh, cười khẽ nói: “Dính son của em rồi.”

Kết quả là bị Tịch Thận Trạch nhân cơ hội cắn vào ngón tay.

Cô đỏ mặt ngay lập tức, nhỏ giọng trách anh: “Anh làm gì vậy?”

Tịch Thận Trạch cười, thẳng thắn nói: “Hôn ngón tay.”

Phương Thư Mạn yếu ớt nói: “Anh như vậy đâu phải hôn? Anh là đang mút…”

Tịch Thận Trạch: “…”

Đến nhà hàng Tây, vẫn giống như lần trước, Tịch Thận Trạch đã giúp Phương Thư Mạn gọi xong tất cả các món ăn và đồ uống.

Cả hai đều không uống rượu, lần này Tịch Thận Trạch cũng gọi hồng trà.

Gan ngỗng là món không thể thiếu vì Phương Thư Mạn rất thích ăn.

Ngày sinh nhật lần thứ mười tám, Phương Thư Mạn lần đầu tiên được ăn món Tây, cũng từ đó mà cô thích món gan ngỗng.

Bảy năm sau, năm nào cô cũng tự thưởng cho mình một bữa ăn tối kiểu Tây mà đối với cô vừa đắt đỏ vừa không đáng giá vào đúng ngày sinh nhật.

Không ai biết rằng, trong bảy năm đó, năm nào cô cũng ước sinh nhật rằng Tịch Thận Trạch sẽ luôn được như ý muốn, lúc nào cũng được hạnh phúc vui vẻ.

Tối nay nhà hàng Tây vẫn mở nhạc rất hợp cảnh, giọng hát nam trầm ấm ngọt ngào của người Quảng Đông hát một cách chậm rãi và tình cảm: “Ngày đó nhiệt tình không cháy hết, ngày nay nhiệt tình vẫn không dứt, dù thế nào đi chăng nữa, anh mong em càng mong, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và ngọt ngào, như vậy mới có thể gọi là cùng tồn tại.”

Sau khi ăn tối dưới ánh nến tại nhà hàng Tây, trên đường về nhà Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn tiện đường ghé qua tiệm bánh lấy chiếc bánh đặt từ chiều nay.

Về đến nhà, Phương Thư Mạn mở hộp bánh ra, Tịch Thận Trạch lấy hai chiếc ly sâm panh mà Sở Duyệt Vân tặng ra rửa sạch lau khô, lại lấy chai rượu vang sủi bọt mà họ mua hôm nay trong tủ lạnh ra, sau đó rót một lượng rượu vừa đủ vào ly sâm panh.

Khi Phương Thư Mạn di chuyển ly rượu để tìm mọi góc độ chụp ảnh chiếc bánh với ly rượu, Tịch Thận Trạch đang ở trong bếp mở trái sầu riêng.

Sau khi Phương Thư Mạn chụp ảnh xong và vào bếp, vừa mở cửa ra đã bị mùi sầu riêng xông vào mũi không dám bước vào. Cô bịt mũi, cau mày hỏi: “Anh Thận, không thấy hôi à?”

Tịch Thận Trạch nói: “Cũng tạm ổn.”

“Mùi vị không tệ, em lại đây nếm thử đi.” Anh nhẹ giọng mời.

Phương Thư Mạn do dự chậm rãi bước tới, Tịch Thận Trạch đeo găng tay dùng một lần lấy một miếng đưa lên miệng cô, Phương Thư Mạn nín thở ăn một miếng nhỏ, ngay lập tức mở to mắt kinh ngạc, biểu cảm trở nên rất vui mừng.

“Ngon quá!” Cô rất ngạc nhiên nói: “Ngon hơn tưởng tượng rất nhiều, rất thơm ngọt.”

Vừa lúc Tịch Thận Trạch bóc hết sầu riêng, anh dọn vỏ sầu riêng rồi nói với Phương Thư Mạn: “Bưng ra ngoài ăn đi.”

Phương Thư Mạn bưng đĩa, lại lấy hai đôi găng tay dùng một lần rồi rời khỏi bếp.

Giống như vừa nãy, trước khi ăn cô cũng chụp ảnh đĩa thịt sầu riêng này.

Đợi Tịch Thận Trạch đi ra, ngồi cạnh cô, Phương Thư Mạn mới cùng anh bắt đầu ăn.

Ban đầu Tịch Thận Trạch thấy rượu sủi 5 độ căn bản không thành vấn đề. Kết quả là không ngờ tửu lượng của vợ mình kém đến vậy, vừa uống hai ly vào bụng đã lâng lâng say, bắt đầu cười ngây ngô nói nhảm.

Tịch Thận Trạch bất lực nói: “May mà lúc ra ngoài em không uống rượu.”

Phương Thư Mạn không nghe rõ, nghiêng người tới gần hỏi anh: “Cái gì? Anh nói gì vậy?”

Tịch Thận Trạch thấy cô say khướt mặt đầy vẻ ngây thơ thì buồn cười gạt cô: “Nói em thông minh.”

Phương Thư Mạn lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Em không thông minh, chắc chắn là anh ‘trong mắt người tình hóa Tây Thi’ rồi.”

Tịch Thận Trạch nhịn không được trêu cô: “Vậy thì Tiểu Tây Thi, em còn ăn bánh không?”

Cái bánh mua về cô chỉ ăn hai ba miếng.

“Ăn, phải ăn.” Phương Thư Mạn nói: “Không ăn thì phí.”

Cô vừa nói vừa cúi đầu ăn bánh, ăn đến nỗi miệng dính đầy kem.

Tịch Thận Trạch nâng mặt cô lên, ăn sạch từng chút kem trên môi cô.

Phương Thư Mạn cũng không nhịn được thè lưỡi muốn cuộn kem quanh miệng vào miệng, sau đó bị Tịch Thận Trạch bắt được, tùy ý mút một lúc lâu.

Sau đó Phương Thư Mạn nằm hẳn lên bàn ăn, ly rượu đổ xuống, rượu đổ lênh láng trên bàn, tóc cô dính mùi rượu và kem trên bánh. Tịch Thận Trạch một tay ôm chặt lấy eo cô, cúi người lại gần cô, một tay khác ấn lên bánh, lại bôi kem trên bánh lên môi cô, cổ cô…

Sau đó, anh từ từ ăn sạch kem.

Kết quả là Tịch Thận Trạch chọc cho Phương Thư Mạn ý loạn tình mê, nhưng bản thân lại đột nhiên muốn rút lui.

Phương Thư Mạn siết chặt lấy cổ anh không cho anh đi, Tịch Thận Trạch bất lực, nhỏ giọng dụ dỗ cô: “Anh đi lấy đồ, sẽ nhanh về thôi.”

Phương Thư Mạn say rượu nhưng vẫn có thể theo kịp suy nghĩ của anh, còn có thể đáp lại anh một câu: “Bà dì của em mới đi, hôm nay là ngày an toàn, không cần biện pháp phòng ngừa cũng được.”

Tịch Thận Trạch thở dài, đáp lại cô: “Không được.”

Mặc dù bây giờ cô nói như vậy, nhưng Tịch Thận Trạch chắc chắn rằng nếu anh nghe lời cô, ngày mai tỉnh rượu rồi cô chắc chắn sẽ sợ trúng thưởng, đến lúc đó để chắc ăn cô nhất định lại phải uống thuốc tránh thai.

Anh quay lại phòng ngủ một chuyến.

Lúc quay lại lần nữa mới cho Phương Thư Mạn.

Dù sao cũng đã uống chút rượu, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn quậy có hơi ầm ĩ.

Xung quanh bàn ăn phòng khách bừa bộn.

Ngoài chiếc bánh không ra hình dạng và ly rượu đổ trong đĩa, cặp kính của anh cũng bị đặt trên một đống kem, quần áo của hai người dính nhiều kem bánh nằm lộn xộn trên ghế, tàn tích và rượu nhỏ giọt trên mặt đất trộn lẫn vào nhau.

Sau khi bế Phương Thư Mạn vào phòng tắm, đầu tiên Tịch Thận Trạch cởi bỏ món trang sức cô đeo hôm nay.

Vòng đeo tay, nhẫn, dây chuyền và bông tai, tháo hết xuống đặt trên bồn rửa tay.

Lúc tắm, Tịch Thận Trạch tò mò hỏi Phương Thư Mạn xỏ khuyên tai từ lúc nào.

Cô ngoan ngoãn trả lời anh: “Vào sinh nhật lần thứ 20, em muốn tặng quà cho bản thân, nên đã bỏ ra hai mươi tệ để xỏ một đôi khuyên tai.”

“Kết quả là bị viêm cả tuần, ngày nào cũng dùng bông tẩm cồn lau cũng không khỏi, sau đó trong vòng một năm lại bị viêm đi viêm lại, mãi đến mùa hè năm sau mới dần dần khỏi hẳn.”

Tịch Thận Trạch nghe mà thấy thương, anh nhẹ nhàng hôn lên dái tai của cô, hôn xong tai trái lại nghiêng đầu hôn tai phải.

“Có đau lắm không?” Anh khẽ hỏi.

Phương Thư Mạn lắc đầu, nói: “Không đau lắm, nhưng rất khó chịu, giống như…”

Dừng lại một lát cô mới tìm được câu chữ thích hợp để miêu tả cảm giác này: “Giống như em làm mất anh nhưng lại không thể không nghĩ đến anh, thế là trái tim cứ bị viêm đi viêm lại.”

Cô ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nỗi nhớ anh giống như năm đó em bị viêm khuyên tai vậy, vì cứ nghĩ đi nghĩ lại nên cứ đau đi đau lại, cứ bị hành hạ đi hành hạ lại, nó cứ nhắc nhở em rằng em đã làm mất anh rồi.”

Tịch Thận Trạch ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, rồi dịu dàng thì thầm: “Thư Thư, em không làm mất anh.”

“Những ngày em không ở đây, anh vẫn ngoan ngoãn chờ em về.” Anh nói.

Thật ra trong những năm này, chỉ cần Phương Thư Mạn muốn tìm anh, đến Đại học Y thành phố Thẩm là chắc chắn có thể tìm được, muốn liên lạc với anh, gọi điện cho anh là có thể nghe thấy giọng nói của anh.

Anh vẫn ở nơi cũ, vẫn dùng số điện thoại cũ.

Nhưng anh vẫn không đợi được cô xuất hiện, cũng không nhận được điện thoại hay tin nhắn của cô.

Không phải Phương Thư Mạn không muốn, mà là không dám.

Cô nghĩ anh đã có cuộc sống mới từ lâu, còn cô thì không xứng để làm phiền.



Phương Thư Mạn tắm xong thay đồ ngủ, dùng kẹp tóc hình cá mập kẹp mái tóc đã khô được một nửa.

Cô khoanh chân ngồi trên ghế sofa, ôm đĩa sầu riêng mà Tịch Thận Trạch đưa cho mình để tiếp tục ăn sầu riêng.

Còn Tịch Thận Trạch thì dọn dẹp bàn ăn.

Đợi anh dọn dẹp xong ngồi xuống, Phương Thư Mạn vừa đăng xong vòng bạn bè thì đút sầu riêng cho anh ăn.

Hai người chia nhau ăn hết sầu riêng rồi đi rửa tay đánh răng.

Mãi đến khi đi ngủ, Tịch Thận Trạch mở Wechat mới thấy vòng bạn bè của Phương Thư Mạn đăng cách đây hơn nửa tiếng.

Cô dùng những bức ảnh chụp hôm nay ghép thành một ô vuông chín bức, bức ảnh ở chính giữa là chiếc bánh kem có dòng chữ “9th Anniversary”.

Cô viết chú thích cho vòng bạn bè này là: “Muốn cùng anh trải qua vô số ngày kỷ niệm.”

Tịch Thận Trạch giãn mày cười.

Hôm nay ở trong chính điện của chùa Hợp Đàm, khi anh quỳ trên bồ đoàn nhìn cô, anh đã nghĩ, anh muốn cùng cô trải qua thật nhiều thật nhiều ngày kỷ niệm.

Tịch Thận Trạch tham lam với Phương Thư Mạn đến mức nào, chỉ có anh mới hiểu rõ.

Bởi vì ngay từ khoảnh khắc tìm lại được cô, anh đã ảo tưởng rằng có thể làm người yêu của cô cả đời cả kiếp.

Làm người yêu của Phương Thư Mạn.

Trong lòng Tịch Thận Trạch, câu nói tình cảm nhất trên đời chính là——

Tôi là người yêu của Thư Thư, Tịch Thận Trạch.

Đây là câu giới thiệu bản thân mà anh thích nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK