• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mang thai, Phương Thư Mạn không có gì khác biệt so với lúc chưa mang thai, cô thậm chí còn không bị nghén.

Ngày nào cũng khỏe mạnh, thèm ăn, ăn được, ngủ được, vì còn đi làm nên hoạt động thường ngày cũng rất chuẩn.

Dịp lễ Quốc khánh về nhà ông nội, Nghê Hân Vân năm nay vừa mới sinh một cặp song sinh thấy trạng thái của Phương Thư Mạn tốt như vậy thì không khỏi hâm mộ: “Lúc mang thai Triều Triều và Mộ Mộ mình đã rất khổ sở, một thời gian dài ăn gì cũng nôn, còn đột nhiên bị dị ứng phấn hoa và lông mèo chó, làm Diệp Vũ Triều phải đưa Rain và Cloud về nhà ông nội tạm thời.”

Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân nuôi một con mèo và một con chó, Cloud là một con mèo trắng, Rain là một chú Alaska rất to lớn.

Nói đến đây, Nghê Hân Vân thở dài, lại không nhịn được cười nói: “Nhìn cậu thế này là tốt rồi, đỡ khổ nhiều, em bé chắc chắn là một em bé ngoan biết thương mẹ.”

Phương Thư Mạn cũng cười, cô hỏi Nghê Hân Vân: “Bây giờ cậu còn bị dị ứng không? Đối với phấn hoa và lông mèo chó ấy.”

“Vẫn còn hơi bị, nhưng đỡ hơn lúc mang thai rồi, có thể vài tháng nữa sẽ khỏi.” Nghê Hân Vân nói.

Ăn trưa xong, Nghê Hân Vân cho hai đứa trẻ bú rồi giao em bé cho dì giúp việc đi theo họ.

Một cơ hội tốt như vậy, cô ấy muốn cùng Phương Thư Mạn đi mua sắm để thư giãn, dù sao thì các con đã ăn no rồi, một lúc nữa sẽ không cần cô ấy, hơn nữa trong nhà có dì giúp việc và Diệp Vũ Triều, ông nội cũng ở đó, sẽ không có vấn đề gì.

Diệp Vũ Triều không đi được, là Tịch Thận Trạch lái xe đưa hai người họ đến trung tâm thương mại.

Khi Phương Thư Mạn và Nghê Hân Vân xuống xe định khoác tay nhau bước vào trung tâm thương mại, Tịch Thận Trạch hạ cửa sổ xe xuống, nhẹ nhàng dặn dò Phương Thư Mạn: “Thư Thư, lúc về thì gọi điện cho anh nhé, anh qua đón hai em.”

Phương Thư Mạn ngoan ngoãn cười đáp lại: “Em biết rồi.”

Tịch Thận Trạch lại không yên tâm dặn dò Nghê Hân Vân: “Nghê Nghê, nhớ trông chị dâu của em đấy, đừng để cô ấy ăn mấy món không được ăn.”

Nghê Hân Vân buồn cười nói: “Anh, sao anh lại lắm lời thế, nếu không yên tâm thì anh đi theo bọn em luôn đi, còn có thể giúp bọn em xách đồ nữa.”

Tịch Thận Trạch không ngại, nhưng trong lòng anh hiểu bọn họ nên có khoảng thời gian thư giãn dành riêng cho những cô gái, vì vậy anh vẫn không làm con sâu bám đuôi này.

Đợi Tịch Thận Trạch đi rồi, Nghê Hân Vân mới hỏi Phương Thư Mạn: “Mạn Mạn, từ khi cậu mang thai anh trai mình cẩn thận lắm phải không?”

Phương Thư Mạn cười bất lực, gật đầu thừa nhận: “Ừ, anh ấy cực kỳ thận trọng, sợ mình ngã, cũng lo mình ăn không ngon, ngủ không yên.”

“Thật ra mình rất bình thường, ăn được, ngủ được, thỉnh thoảng va chạm nhỏ cũng không sao, không yếu ớt như vậy.”

Tịch Thận Trạch vẫn luôn coi cô là một cô công chúa nhỏ mà nuông chiều, luôn hy vọng cô làm nũng tùy hứng một chút. Điểm này không phải sau khi cô mang thai anh mới bộc lộ, trong thời gian họ ở bên nhau, anh đã rất chiều chuộng thậm chí có thể nói yêu chiều cô.

Khóe miệng Nghê Hân Vân khẽ cong lên, nói: “Anh ấy coi trọng cậu quá mà.”

“Một lát nữa chúng ta đi mua quần áo đi, mình muốn mua hai chiếc váy.” Nghê Hân Vân nói: “Cậu tư vấn giúp mình nhé.”

“Được.” Phương Thư Mạn mỉm cười đồng ý, rồi lại cười nói: “Mình cũng định mua một chiếc váy, bây giờ vẫn chưa lộ bụng, mặc vào cũng đẹp.”

Nghê Hân Vân cười nói: “Lộ bụng thì chúng ta vẫn đẹp.”

Sau đó, cô ấy hỏi Phương Thư Mạn: “Cậu có định đi chụp ảnh bầu không?”

“Có,” Phương Thư Mạn nói với cô ấy: “Mình đã nói với anh Thận rồi, đến lúc đó sẽ đi chụp một bộ ảnh bầu.”

Nghê Hân Vân nói: “Hồi trước mình chụp ở studio đó cũng không tệ, nếu cậu cần thì mình sẽ chia sẻ địa chỉ cho cậu.”

“Cần chứ!” Phương Thư Mạn cong mắt nói: “Rất cần! Mình vốn định hỏi cậu, nhưng dạo này trí nhớ không tốt, cứ quay đầu là quên hết.”

“Đúng rồi Nghê Nghê,” Cô tò mò hỏi: “Cậu chụp lúc mấy tháng? Mình muốn tham khảo thời gian thử.”

Nghê Hân Vân nhớ lại, nói với Phương Thư Mạn: “Mình mới được sáu tháng đã đi chụp rồi, vì là song thai nên bụng to, nếu để lâu hơn nữa thì sợ đến lúc đó chụp ảnh sẽ hạn chế độ linh hoạt của cơ thể.”

“Chụp ảnh vào tháng thứ 6 hoặc 7 là được, mình nghe nhiếp ảnh gia nói rằng thường thì khoảng 7 tháng là chụp đẹp nhất, lúc đó bụng bầu đầy đặn, tròn trịa, chụp lên sẽ rất đẹp.”

“Được,” Phương Thư Mạn nói: “Mình sẽ về tính ngày, sau đó hẹn lịch với nhiếp ảnh gia.”



Cuối cùng Phương Thư Mạn đã hẹn lịch với nhiếp ảnh gia vào dịp cuối năm.

Thời gian chụp ảnh là một ngày trước đêm giao thừa, địa điểm chụp ảnh được chọn ngay tại nhà, nhiếp ảnh gia sẽ mang theo trợ lý và ê-kíp đến nhà để chụp.

Vì là môi trường quen thuộc nên Phương Thư Mạn cũng thoải mái hơn, trước ống kính cô trông rất tự nhiên.

Chụp được kha khá bộ ảnh, có bộ ảnh mặc áo len rộng thùng thình theo phong cách lười biếng, có bộ ảnh mặc váy hè mát mẻ theo phong cách tươi mát, còn có bộ ảnh chụp theo phong cách thường ngày xung quanh bàn ăn và lấy bối cảnh là nhà bếp.

Bức ảnh mà Phương Thư Mạn thích nhất là bức ảnh cô đứng trong phòng khách, Tịch Thận Trạch quỳ một chân trước mặt cô, nghiêng đầu và áp nhẹ tai vào bụng bầu của cô.

Mà bức ảnh này có phông nền là bức tường phòng khách, trên tường còn treo ảnh cưới của họ.

Bức ảnh mà Tịch Thận Trạch thích nhất là bức ảnh Phương Thư Mạn ngồi trên đùi anh, đang được anh đút hoa quả.

Anh thích bức ảnh này vì bức ảnh này hoàn toàn là hình ảnh thường ngày của hai người, không chỉ sau khi cô mang thai mà là vô số buổi tối sau bữa ăn tối kể từ khi họ kết hôn, cuối cùng đã cô đọng lại thành bức ảnh này.



Những năm gần đây, nhà tang lễ cũng có không ít thực tập sinh, nhưng cuối cùng số người ở lại vẫn khá ít.

Hiện tại, dưới trướng Phương Thư Mạn có hai người học việc, một người đã theo cô hơn bốn năm, một người mới đến nhà tang lễ được một năm rưỡi.

Hai người học việc đều rất chăm chỉ, cần cù, cũng có lòng trắc ẩn, đàn chị đã làm nghề khâm liệm hơn bốn năm nay đã có thể tự lập, đàn em mới đến một năm rưỡi tuy còn nhiều điều phải học nhưng luôn giữ sự kính sợ đối với nghề này, thường xuyên tự mình luyện tập sau giờ làm việc.

Mặc dù gần đây Phương Thư Mạn sắp sinh nở, không thể trực tiếp hướng dẫn đàn em trong thời gian dài, thậm chí đôi khi còn phải xin nghỉ không thể đến nhà tang lễ, nhưng có người học việc lớn ở đó, Phương Thư Mạn cũng yên tâm.

Tệ nhất thì vẫn còn có thầy ở đó.

Cho đến tận bây giờ, Ngụy Lộ Sinh vẫn luôn kiên trì bám trụ ở cương vị của mình.

Suốt thai kỳ, tâm trạng của Phương Thư Mạn khá tốt, mặc dù đôi khi có chút thay đổi nhưng cũng chỉ là làm nũng một chút, chỉ có một lần duy nhất cô mất kiểm soát cảm xúc và khóc lớn là vào thứ Bảy cách ngày dự sinh một tháng.

Lúc đó Tịch Thận Trạch đang đi công tác, cô ở nhà ông nội.

Phương Thư Mạn nằm mơ thấy một giấc mơ rất xấu, trong mơ ông nội mất, mà cô tìm mãi không thấy Tịch Thận Trạch đâu, cô chạy khắp các phòng tiễn biệt của nhà tang lễ, cuối cùng phát hiện Tịch Thận Trạch đang bị người ta đẩy đi hỏa táng.

Tịch Thận Trạch nằm trong quan tài giấy trên xe đẩy, mặt không còn chút sức sống, trông như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Trong mơ, khi xe đẩy và Phương Thư Mạn lướt qua nhau, cô đột nhiên cứng người tại chỗ, sau đó cô quay người đuổi theo xe đẩy, kéo chặt xe đẩy trước khi Tịch Thận Trạch nằm trong quan tài giấy bị đẩy vào lò hỏa táng.

“Anh Thận… Anh Thận…” Phương Thư Mạn vừa khóc vừa gọi anh hết lần này đến lần khác, nhưng anh vẫn không phản ứng.

Anh đã chết rồi.

Tịch Thận Trạch đã chết rồi.

Sự thật trong mơ này khiến Phương Thư Mạn hoàn toàn suy sụp.

Phương Thư Mạn bị nỗi sợ hãi bao trùm, cô không ngừng khóc, sợ rằng Tịch Thận Trạch cứ thế bị đẩy vào lò hỏa táng trước mắt cô, cuối cùng hóa thành một nắm tro.

“Thư Thư?” Tịch Thận Trạch làm xong việc tranh thủ về ngay trong đêm, đến rạng sáng mới đến nhà, đẩy cửa phòng thấy cô vẫn đang ngủ, anh nhẹ nhàng cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

Không ngờ khi anh trở lại phòng, anh phát hiện cô bị ác mộng quấy nhiễu, đang khóc rất đau khổ trong giấc ngủ.

Tịch Thận Trạch vội vàng đi tới, anh lên giường nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dịu dàng gọi cô: “Thư Thư? Thư Thư tỉnh dậy đi…”

Phương Thư Mạn đang khóc, bỗng lại nghe thấy giọng nói của Tịch Thận Trạch.

Anh đang gọi cô.

“Anh Thận… Anh Thận, anh đang ở đâu?” Phương Thư Mạn lẩm bẩm không rõ, đột nhiên choàng tỉnh khỏi giấc mơ.

Khoảnh khắc Phương Thư Mạn nước mắt giàn giụa mở mắt ra, cô nhìn thấy Tịch Thận Trạch vẫn bình an vô sự đang ở trước mặt.

Phương Thư Mạn lập tức mím môi, sợ hãi nhìn anh rồi bật khóc nức nở.

“Sao vậy?” Tịch Thận Trạch đau lòng hỏi: “Có phải em gặp ác mộng không?”

Phương Thư Mạn vừa nức nở vừa nói từng tiếng một: “Em mơ thấy… anh… anh và ông nội đều mất rồi, họ muốn hỏa táng anh…”

Tịch Thận Trạch thở dài trong lòng, nhẹ nhàng an ủi cô: “Ngốc ạ, mơ thấy người sống mất đi là điềm báo người mà em mơ thấy sẽ bình an khỏe mạnh, đáng mừng chứ.”

Anh vừa lau nước mắt cho cô vừa nói: “Vì vậy, ông nội và anh sẽ luôn bình an khỏe mạnh.”

Phương Thư Mạn khóc đến mức nghẹn ngào: “Nhưng mà đáng sợ lắm…”

“Không sao đâu,” Anh nắm lấy tay cô, để lòng bàn tay cô áp vào mặt mình, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ở ngay đây, ông nội đi tập thể dục buổi sáng rồi ăn sáng rồi, em đừng lo lắng, ông nội sẽ sớm về thôi, còn mang cả đồ ăn sáng về cho em nữa.”

“Có phải em đã nói là muốn ăn đậu hũ sốt tương không?” Tịch Thận Trạch buồn cười nói: “Sáng nay lúc ông nội ra ngoài cứ lẩm bẩm mãi là sẽ mang đậu hũ sốt tương về cho em.”

Tâm trạng của Phương Thư Mạn dần bình tĩnh lại.

Cô khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, khuôn mặt cũng ửng hồng.

Nghe Tịch Thận Trạch nói vậy, Phương Thư Mạn hơi chột dạ, cô bảo đảm với anh: “Em không ăn nhiều đâu, chỉ nếm thử thôi.” Nói xong cô lại lẩm bẩm, “Trước khi mang thai em không thấy thèm món này, đến khi mang thai thì lại thèm lắm.”

Anh cười, đáp lại cô: “Em muốn ăn thì ăn đi.”

Tịch Thận Trạch bất lực ôn tồn nói: “Ăn vừa phải là được.”



Ngày dự sinh của Phương Thư Mạn là 7 tháng 4.

Còn một tuần nữa là đến ngày dự sinh, Tịch Thận Trạch đưa Phương Thư Mạn đi khám thai, kết quả là bác sĩ bảo nhập viện chờ sinh luôn.

Trong suốt quá trình Phương Thư Mạn sinh nở, Tịch Thận Trạch luôn ở bên cạnh cô.

Chiều hôm đó lúc 4 giờ 18 phút, Phương Thư Mạn sinh thường một bé trai nặng 3,6kg.

Mặc dù Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn rất mong chờ đứa bé ra đời, nhưng họ vẫn chưa đặt sẵn tên chính thức cho con, chỉ định một cái tên gọi chung cho cả bé trai và bé gái là An An.

Họ mong con mình sẽ được bình an vô sự.

Mấy ngày Phương Thư Mạn nằm viện sau sinh, hai vợ chồng đã nghĩ ra tên cho con trai.

Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn nhất trí rằng, An An là minh chứng cho tình yêu của họ, là món quà vô giá mà họ nhận được.

Vì vậy——

“Tịch Tự Lễ.”

“Bố mẹ rất yêu con.”

“Bố mẹ mong con bình an khỏe mạnh, lớn lên hạnh phúc vui vẻ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK