Beta: Queenie_sk
Nguồn: Hội hiền lười
Tô Đường cảm thấy lạnh cả người, tới mức ngay cả Thẩm Dịch cũng cảm nhận được, không đợi Tô Đường ngẩng đầu lên, anh đã khẽ vỗ lên vai cô an ủi, quay đầu sang quan tâm cô.
Khi trời nhá nhem tối, Tô Đường mở đèn ngủ, sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của Thẩm Dịch, cô cũng chỉ bật chiếc đèn bên phía cô. Khi Thẩm Dịch quay đầu sang nhìn cô, vừa khít nhận luồng ánh sáng này, anh hơi nheo mắt lại, nhưng tầm mắt vẫn không hề dời khỏi đôi môi Tô Đường.
Tô Đường ngồi thẳng lên: “Chuyện bọn họ ly hôn là Tần Tĩnh Dao nói ra sao?”
Ánh mắt Thẩm Dịch cũng dịch sang một chút theo hướng tư thế Tô Đường thay đổi, tránh được ánh sáng từ ngọn đèn, hàng mi khẽ nhướn lên, dường như trong ánh mắt nhìn Tô Đường có chút kinh ngạc.
Tô Đường vội vàng lắc đầu: “Em chỉ thuận miệng nói đến thôi, không có ý gì khác.”
Thẩm Dịch cười, khẽ gật đầu, không vội trả lời ngay mà anh vươn tay mở đèn giường phía bên mình lên.
Cổ áo bộ đồ ngủ của anh hơi rộng, đã thế lại còn vươn tay tìm tòi, cổ áo lại càng mở rộng hơn, da thịt hiện ra rõ ràng, được ánh sáng nhuộm lên như một pho tượng được chạm trổ tinh tế.
Ánh mắt cô nhìn vào đó, đột nhiên nhớ đến câu hỏi mà cô đã nghẹn trong bụng nãy giờ.
“Đúng rồi, em còn chưa hỏi anh nữa.”
Khi Tô Đường nói những lời này thì Thẩm Dịch đang cúi đầu chỉnh lại cổ áo nên anh không thấy được cô đang nói gì. Cô đưa tay nhẹ ngăn hành động của anh lại khiến cho cổ áo anh lại mở ra như trước, ngẩng đầu muốn nói chuyện với anh chợt chứng kiến vẻ mặt Thẩm Dịch có chút phức tạp.
Một chút hài lòng, một chút ôn tồn, lại rất nhiều rối rắm.
Tô Đường sửng sốt.
Dường như Thẩm Dịch đang đấu tranh tư tưởng, nói với cô bằng thủ ngữ.
—— Ngày mai được không?
Tô Đường khó hiểu, cho rằng mình nhìn lầm thủ ngữ rồi, nghiêm túc hỏi lại một câu: “Ngày mai?”
Khi bị cô hỏi ngược lại, Thẩm Dịch càng lúng túng hơn, có thêm chút ngượng ngùng. Đôi môi mỏng mím chặt đỏ au, ngón tay cong lên cong xuống, rồi mới nói một câu đơn giản.
—— Hơi mệt.
“Anh mệt?”
Hỏi đến đây thì cả người Thẩm Dịch nhuộm đỏ ửng.
Tô Đường sững người, một lát sau mới hiểu ra.
Lần trước trong lúc nhất thời xúc động, cô xé toang cổ áo anh ra, chắc để lại cho anh bóng ma tâm lý..
Mặt Tô Đường đỏ bừng, ngón tay chọc chọc vào ngực anh, cảm xúc nhẵn bóng mềm mại làm rung động những suy nghĩ xấu xa trong bụng Tô Đường.
Tô Đường phụng phịu trừng anh: “Đừng cố ý ngắt lời em chứ, anh mau khai thật đi, có phải anh lén làm chuyện xấu đúng không?”
Thẩm Dịch ngơ ngác một chút, cúi đầu nhìn xuống chỗ mà ngón tay Tô Đường đang chọc.
Trên làn da trơn mịn có vài vết máu, xem miệng vết thường thì chắc là do vật gì có móng sắc nhọn gây nên. Khi Tô Đường thay quần áo giúp anh trông thấy đã bị dọa sợ, nhưng anh đang ngủ say nên cố gắng để đến bây giờ mới hỏi.
Thẩm Dịch bị Tô Đường chất vấn nghiêm túc như vậy thì lại cảm thấy thoải mái hơn, bờ môi khẽ cong, anh cầm điện thoại gõ chữ.
—— Anh không làm chuyện gì xấu đâu, chỉ vì Triệu Xương Kiệt có chút kích động.
Tô Đường còn chưa kịp kinh ngạc thì Thẩm Dịch lại vui vẻ gõ thêm câu nữa.
—— Còn kích động hơn cái đêm em kéo áo sơ mi của anh nữa.
“…”
Tô Đường cảm thấy cần phải xác nhận chút vấn đề với anh, xem đã xảy ra chuyện gì: “Hai người đánh nhau sao?”
Tô Đường tra hỏi như phụ huynh học sinh, còn Thẩm Dịch lại đáp như một cậu thiếu niên hư hỏng.
—— Là cậu ta ra tay trước.
Tô Đường tức giận: “Chó có tức mới cắn người linh tinh, nhất định là anh chọc vào anh ta rồi!”
Thẩm Dịch vừa bực mình vừa buồn cười vì cách so sánh vô cùng trực quan này, nhìn cô trách cứ. Anh sửa sửa lại cổ áo, khi cúi đầu đánh chữ giữa hàng lông mày hơi nhíu, bị ánh sáng dịu dàng của đèn giường che khuất, khó có thể nhìn thấy.
—— Nhiệm vụ chủ yếu của lần công tác này là đại diện công ty giải thích rõ những việc cậu ta làm trái với quy tắc công ty, là hành động cá nhân của cậu ta, không liên quan đến công ty, hi vọng có thể giảm thiểu mức ảnh hưởng đến nghiệp vụ công ty. Cậu ta lại cho rằng anh đến để …
Ngón tay Thẩm Dịch dừng lại, chau mày như đang suy nghĩ gì đó.
Từ những lời này của anh, Tô Đường có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó, nên cô lấy điện thoại từ tay Thẩm Dịch, thêm bốn chữ ‘Bỏ đá xuống giếng’ vào phía sau.
Nhìn dòng chữ Tô Đường thêm vào, Thẩm Dịch hơi ngẩn ra, lại có chút bất ngờ, Tô Đường tưởng mình đoán sai rồi, đang định thử lại thì thấy Thẩm Dịch cúi đầu gõ.
—— Em cũng thấy thế sao?
Tô Đường lắc đầu không chút do dự.
Trong suy nghĩ của cô, thêm bất cứ nghĩa xấu nào vào từ “Thẩm Dịch” để tạo thành câu khẳng định đều là câu sai ngữ pháp, nhưng nếu chỉ giới hạn trong hai từ “Thẩm Dịch”, cô không thể nào yêu ai yêu cả đường đi được.
*Ý câu này Thẩm Dịch tốt, nhưng những người họ hàng, những người liên quan đến Thẩm Dịch chưa chắc đã là người tốt
“Em cảm thấy công ty các anh hơi mất tình người rồi đấy.”
Lông mày Thẩm Dịch lại nhíu chặt hơn, Tô Đường dừng lại thở một chút, Thẩm Dịch đánh một đoạn rất nhanh, như là lời nói đã lặp đi lặp lại nhiều lần, đã khắc sâu trong tâm.
—— Trong ngành này, danh dự rất quan trọng, đối với cá nhân hay công ty đều thế, sai lầm lần này là do Triệu Xương Kiệt phạm phải, công ty cũng là phía bị hại, không có trách nhiệm gánh chịu hậu quả thay cậu ta.
Tô Đường than một tiếng vì mình bị một người không thể nói chuyện nói xen vào, cô vươn tay xoa đầu anh, như mấy ngày nay giúp anh xoa đầu mèo vậy: “Có phải mấy ngày nay anh vì vấn đề này mà cãi nhau với người ta không, mà cãi nhau lại còn phản xạ có điều kiện cơ… Em đâu nói công ty các anh không có tình người với Triệu Xương Kiệt, em nói công ty các anh không có tình người với anh kìa.”
Dường như Thẩm Dịch hiểu được mình đã phản ứng quá khích, xấu hổ cười cười, nghiêng đầu qua một bên để cô xoa thuận tay hơn, lại dùng thủ ngữ hỏi cô: “Vì sao?”
“Vì sao á?” Tô Đường trừng mắt nhìn người đàn ông có vẻ ‘dễ bắt nạt’ mỗi khi nghe lời: “Triệu Xương Kiệt có phản ứng này là điều rất bình thường, em không tin lãnh đạo công ty không đoán được tình huống này, rõ ràng đây là chuyện khó tại sao lại bảo anh đi làm chứ, anh ta kích động lên thì anh lại không thể ——”
Tô Đường đột nhiên dừng lại, ngay cả bàn tay đang xoa đầu Thẩm Dịch cũng dừng lại, dừng hai giây, cô bỏ tay xuống, đổi một chữ, bổ sung lời: “Không dễ để khuyên anh ta.”
Thẩm Dịch yên lặng nhìn cô một lát, dường như suy nghĩ cẩn thận về lời nói của cô, sau đó anh hơi cúi đầu, nghiêm túc gõ chữ lên di động.
—— Lúc anh mới vào công ty, lãnh đạo đối với anh vô cùng vô cùng có tình người, anh dùng tròn một năm để chứng minh với bọn họ, rằng bọn họ có thể đối với anh không có tình người như những nhân viên khỏe mạnh kia.
Ngón tay Thẩm Dịch dừng lại, không ngẩng đầu lên, như là đang cân nhắc điều gì đó, cười bất đắc dĩ rồi đánh thêm đằng sau.
—— Nhưng mà đến bây giờ anh cũng không biết nên chứng minh với em thế nào.
Tô Đường khẽ mím môi, chờ anh ngẩng đầu nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Anh muốn chứng minh điều gì?”
Thẩm Dịch không ngờ cô sẽ hỏi câu đó, sửng sốt một chút mới cúi đầu gõ một câu.
—— Chứng minh em có thể đối với anh như những người khác.
“Cái này dễ thôi, không cần chứng minh làm gì.”
Tô Đường điều chỉnh tư thế, kéo xa khoảng cách giữa anh và mình, bình tĩnh nhìn anh: “Chúng ta chia tay là được.”
Thẩm Dịch đang nghiêm túc nhìn cô, đột nhiên thấy cô nói một câu như vậy thì kinh ngạc, Tô Đường đoán anh đang nghi ngờ mình nhìn lầm, lại bình tĩnh bồi thêm một câu giải thích rõ ràng.
“Sau khi chúng ta chia tay, với em mà nói, anh sẽ không khác gì những người ngoài kia.”
Thẩm Dịch tỉnh lại, vội vàng lắc đầu, muốn vươn tay ôm cô lại bị Tô Đường ngăn lại.
“Những người khác không thể chạm vào em như thế.”
Thẩm Dịch gấp đến độ lắc đầu liên tục, cầm điện thoại muốn đánh chữ, ngón tay ấn xuống mới biết là cầm ngược rồi, vội vàng đảo lại, Thẩm Dịch luống cuống tay chân gõ xong những lời mình muốn nói lên điện thoại, nhưng Tô Đường cũng không nhìn.
“Em không kiên nhẫn trao đổi với người khác bằng cách phiền toái như vậy.”
Thẩm Dịch vứt ‘công cụ phiền toái’ xuống giường, dùng thủ ngữ nói liên tục ‘Xin lỗi em’, sắc mặt tái nhợt khiến người khác lo lắng, ánh đèn dịu dàng cũng khó thể che giấu.
Vành mắt Tô Đường hơi đỏ, cô còn cả một đống câu nói có thể chặn lời anh, nhưng lời đến miệng đều dừng lại, chỉ thản nhiên nhìn anh.
“Anh còn muốn để em đối với anh như những người khác không?”
Thẩm Dịch lắc đầu.
“Anh chắc chắn chứ?”
Thẩm Dịch ra sức lắc đầu.
Tô Đường mím môi, trừng mắt nhìn người bị cô dọa suýt mất hồn vía, cúi đầu, nổi nóng: “Muốn cắn anh một phát quá đi mất….”
Dù giọng nói nhỏ, nhưng ở với anh mấy ngày này, Tô Đường đã quen, dù nói lớn tiếng thế nào vẫn điều chỉnh để môi phát ra rõ hình, ai ngờ vừa nói xong, Thẩm Dịch vén ống tay áo, đưa cánh tay trắng muốt đến bên môi cô.
“…”
Tô Đường ngẩn người không phản ứng, Thẩm Dịch rụt cánh tay về.
Tô Đường vừa thở phào, còn chưa kịp trợn mắt với anh thì trơ mắt nhìn anh đưa cánh tay vừa rụt về tới bên mồm mình, cắn một ngụm vào cổ tay.
“Ơ —— anh làm cái gì đấy hả!”
Thẩm Dịch cắn rất sâu, Tô Đường cứu cánh tay vô tội ra, trên đó đã có dấu răng rất rõ, suýt thì rách da.
Tay Tô Đường hơi run run: “Anh điên à… Có đau không?”
Thẩm Dịch nhìn thẳng vào cô, thẫn thờ lắc đầu.
Trong lòng Tô Đường còn sợ hãi, tức giận trừng anh: “Không đau … vậy để em cắn thêm cái nữa nhé!”
Thẩm Dịch lập tức lắc đầu.
Tô Đường không còn sầm mặt nữa, cười đánh vào tay anh: “Không đau sao không để em cắn?”
Thẩm Dịch cầm điện thoại đánh một hàng chữ, rụt rè đưa tới trước mặt cô, Tô Đường liếc nhìn sang, lập tức không còn bực mình nữa.
—— Cánh tay không đau, nhưng mà răng sẽ đau. Nếu như em còn chưa nguôi giận thì anh lại cắn hộ em.
Tô Đường dở khóc dở cười, thở dài, đưa tay xoa khuôn mặt vẫn còn trắng bệch của anh: “Thẩm Dịch, bắt đầu từ khi em ba tuổi chưa từng gặp ba mẹ em, liếc nhìn thôi cũng không, em biết rõ cảm nhận không giống người khác là như thế nào.”
Thẩm Dịch nhăn mày, đáy mắt tràn đầy bối rối hiện lên dịu dàng thương tiếc, anh đưa tay cầm lấy bàn tay Tô Đường đang đặt trên gò mà, hôn nhẹ liên tiếp vào lòng bàn tay cô.
Tô Đường trừng anh: “Anh xem anh đi, còn muốn em đối xử với anh như những người khác nữa, chính anh cũng không đối xử với em như những người khác được.”
Thẩm Dịch khẽ cong môi, hơi xấu hổ gật đầu.
Tô Đường thở dài: “Thẩm Dịch, anh cảm nhận được vừa rồi em tức giận, anh có biết vì sao em tức giận không?”
Thẩm Dịch khẽ gật đầu, cầm điện thoại gõ chữ.
—— Anh coi tình yêu của em như sự thương hại.
Tô Đường bị câu nói này bắn trúng hồng tâm, trừng mắt nhìn anh: “Không phải là anh đã hiểu rõ ư, còn cố ý chọc giận em?”
Thẩm Dịch cười khổ lắc đầu.
—— Bởi vì quan hệ giữa Tần Tĩnh Dao và Triệu Xương Kiệt, lần này cô ấy không thể đi cùng anh, phiên dịch viên thủ ngữ của anh là tìm đại một người ở Mĩ, không rõ ràng phương diện tài chính, mấy chuyện quan trọng anh chỉ có thể viết ra rồi đưa chọ xem. Lần đàm phán này vô cùng gian này, bên Mĩ rất tức giận với Triệu Xương Kiệt, công ty cũng rất lo lắng, anh bị mắng nhiều, tâm tình chưa điều chỉnh tốt, anh xin lỗi.
Tô Đường ngơ ngác một chút.
Cô đã biết Thẩm Dịch rộng lượng cỡ nào. Những người có thể mắng chửi Thẩm Dịch tới mức đến bây giờ anh vẫn còn canh cánh trong lòng, Tô Đường có thể tưởng tượng ra được những lời nói đó khó nghe đến mức độ nào.
“Em xin lỗi…”
Thẩm Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo cô không cần nói, sau đó chỉ vào màn hình điện thoại.
Tô Đường ghé vào, nhìn anh gõ chứ.
—— Nếu như không có em giúp anh, anh cũng không xử lý việc này tốt như vậy được.
“Em giúp anh thế nào chứ?”
Thẩm Dịch đẩy chăn ra, đi tới bên hành lý đặt ở cửa phòng ngủ, Tô Đường đi theo anh, nhìn anh nửa quỳ xuống, mở hành lý ra.
So với lúc đi thì trong hành lý Thẩm Dịch có thêm rất nhiều văn kiện, nhét đầy cả hành lý.
Thẩm Dịch chuyển văn kiện qua một bên, để lộ ra thứ gì đó được anh đặt cẩn thận.
Là bánh bích quy cô đưa cho anh.
Thẩm Dịch chưa mở ra, hai túi bánh bích quy đặt ở trong hành lý, được anh dùng quần áo để giữ, chen chúc trong không gian chật hẹp như thế cũng không bị vỡ nát.
Tô Đường lau mồ hôi vì hai túi bánh bích quy có giá bốn đồng rưỡi một túi.
Khi chúng còn nằm trên giá hàng siêu thị, chắc chắn sẽ không đoán được một ngày kia chúng sẽ được một đống quần áo có giá trị gấp nghìn lần, thậm chí vạn lần bao bọc và đi dạo một vòng nước Mĩ.
Thẩm Dịch lấy chúng ta, lại gõ gõ vài cái lên di động, rồi đưa cho Tô Đường.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh Tô Đường chụp với chú mèo mà cô gửi cho anh.
Tô Đường rời khỏi màn hình nhìn anh, Thẩm Dịch lại lấy di động về, cười nhẹ nhàng gõ.
—— Anh luôn dùng những thứ này để nhắc nhở chính mình, những cái gì không tốt trên người anh đã giao hết cho một người vô cùng dịu dàng rồi.
Tô Đường không hề biết rằng một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ không dịu dàng như Thẩm Dịch, nhưng khi mặc bộ đồ ngủ nhạt màu, ánh sáng lờ mờ ngoài phòng ngủ chiếu lên người, tựa như một chú ve lột bỏ chiếc vỏ cứng, toàn thân chỉ còn nét mềm mại, thì với anh lúc này mà nói là người tưởng chừng như không thể nào chịu đựng được thương tổn.
Người đàn ông mềm mại không chịu nổi một cú đánh này lại thản nhiên đứng cạnh cô, cười cười xấu hổ, cúi đầu gõ chữ.
—— Anh biết em là người nói lời giữ lời, chỉ là anh không kìm được mà muốn đem mọi thứ tốt cho em, vì vậy dĩ nhiên sẽ muốn cầm những thứ không tốt kia về, xin em tha thứ cho anh.
“Không có cửa đâu.” Tô Đường ném hai túi bánh mà anh bảo vệ cẩn thận mấy ngày nay vào trong rương hành lý, vươn tay ôm eo anh, kiễng chân hôn lên mí mắt anh: “Cả người anh đều là của em, anh đừng nghĩ sẽ lấy được gì về, nhưng mà lần tới em tuyệt đối không tha thứ đâu đó.”
Với khoảng cách đó, dù ánh sáng không được tốt nhưng Thẩm Dịch vẫn có thể thấy rõ từng lời cô.
Sự sung sướng dâng tràn đáy mắt, anh ôm vai cô, hôn cô thật sâu với tư thế khập khiễng đó, như đóng dấu cho một cam kết trịnh trọng.
Nhưng còn chưa xong, Tô Đường chợt nghe một tiếng vang trong không gian yên tĩnh.
“Ọt ọt ——”
Tô Đường không nín được, cười phì, khiến người nào đó đang rất nhập tâm cứng ngắc lại.
“Em xin lỗi, xin lỗi…”
Tô Đường khoát tay, bước sang bên hai bước, mở đèn trần trang trí trong phòng ngủ lên, nhìn người đang ngây ra vì bị cô cười, chỉ chỉ bụng anh: “Nó vừa mới nói.”
Thẩm Dịch sững sờ cúi đầu nhìn bụng mình, kinh ngạc dùng thủ ngữ lặp lại động từ trong lời Tô Đường.
—— nói chuyện?
“Nó nói với em là, anh đói rồi.”
Thẩm Dịch hiểu ra, lập tức bối rối, từ trán xuống ngực đỏ lừ.
Cả quá trình nấu cơm và ăn cơm, trên mặt Thẩm Dịch vẫn mang sắc trắng hồng hào, Tô Đường không nín được cười, cứ vài phút lại bật cười, mãi cho đến khi cô cơm nước tắm rửa xong về phòng, thì khuôn mặt người ôm laptop tựa đầu giường vẫn đỏ au như cũ.
Tô Đường bò lên giường, Thẩm Dịch giả bộ không phát hiện.
Tô Đường lại gần cọ cọ vào người anh, làm anh không thể gõ chữ, Thẩm dịch đành xụ mặt nhìn qua.
Tô Đường dựng ba ngón tay: “Cam đoan không cười nữa.”
Vẫn giữ nét mặt đó, Thẩm Dịch chuyển qua nhìn màn hình máy tính.
Tô Đường lại cọ cọ anh, gần như muốn làm tuột ống tay áo của anh ra, Thẩm Dịch mới chịu nhìn cô.
“Nói đi, anh muốn bồi thưởng tổn thất tinh thần thế nào?”
Thẩm Dịch nhíu mày nhìn người đã đề cao tư tưởng giác ngộ, mở một trang word mới, không hề do dự mà đánh xuống yêu cầu bồi thường.
—— Ngày mai đến buổi họp báo với anh.
“Ngày mai?” Tô Đường sững sờ: “Không phải đã nói là sau ngày nghỉ Quốc Khánh sao?”