Có lẽ đời này cô cũng không muốn gặp lại thịt xào khô nữa.
Còn có vài thủ tục phải tới bộ phận tài vụ làm, văn phòng bộ phận tài vụ ở bên kia hành lang, phải đi ngang qua toilet, Tô Đường đi vào. Lúc đi rửa tay, bên cạnh có một cô gái đang trang điểm lại, đột nhiên xoay đầu cười hì hì nhìn cô.
“Cô là Tô Đường à?”
Cô gái này có đôi mắt to như con nít, tuổi tương đương với cô, mặc bộ váy liền áo màu hồng dưa hấu, vô cùng bắt mắt trong phòng toilet có phong cách lạnh lùng này. Tô Đường nhớ tới, vừa rồi cô ấy ngồi ở bàn làm việc gần cửa sổ trong văn phòng của bộ phận nhân sự, cười co rúm cả người.
“Xin chào, tôi tên là Lục Tiểu Mãn, Lục trong Lục Tiểu Phụng, Mãn trong Hoa Mãn Lâu, là người đi ngang qua của bộ phận nhân sự.”
Tô Đường bị lời giới thiệu lời ít ý nhiều trêu chọc, không còn khẩn trương nữa, đơn giản là bình nứt không sợ bể, cười trả lời lại: “Tôi tên là Tô Đường, Tô trong hương tô bài cốt, Đường trong sườn dấm đường, trước mắt không biết có chỗ để tôi đi ngang qua hay không.”
Lục Tiểu Mãn lại cười lớn một lúc, đôi mắt to cười thành hai hình vòng cung: “Cô rất hài hước! Đã lâu rồi Hoa Chính chưa có người thú vị như cô, khó trách tổng giám đốc Trần muốn nhất định phải là cô!”
“Tổng giám đốc Trần?” Tô Đường sửng sốt một chút, trực giác cho biết, kỳ tích trúng tuyển của cô có quan hệ trực tiếp với người gọi là tổng giám đốc Trần này, cô hỏi: “Tổng giám đốc Trần nào?”
“CEO của Hoa Chính, Trần Quốc Huy…” Lục Tiểu Mãn nói xong, thần thần bí bí nhìn xung quanh toilet không người, cầm lấy hộp trang điểm, chớp mắt với Tô Đường, hạ thấp giọng xuống nhưng vẫn không ép được giọng nói tung tăng như chim sẻ: “Tôi nghe được tin tức nói, cô được chính tổng giám đốc Trần bổ nhiệm, chỉ cần một khắc sau cùng đánh rớt con trai của phó tổng tập đoàn Hoa Chính, căng thẳng như cạnh tranh kinh doanh, quá trâu bò!”
Tô Đường càng sững sờ hơn.
“Tôi đánh bật con trai của phó tổng giám đốc Hoa Chính?”
“Đúng vậy…” Lục Tiểu Mãn buông hộp trang điểm xuống, lấy một hộp phấn hồng trong túi, soi gương, vừa đánh phấn vừa nói: “Tôi nghe mẹ chồng tôi nói, đêm qua bà ấy còn nhắc tới nữa, nói không biết Tổng giám đốc Trần bị trúng gió cái gì… Tôi lại cảm thấy tổng giám đốc Trần chả mấy khi đáng tin cậy như vậy, tôi đã xem qua tư liệu nhân sự của cô, đúng là học bá của kỹ thuật mô hình, giỏi hơn so với con trai phó tổng giám đốc nhiều.”
Tô Đường bắt được chút tin tức trong lời khích lệ chân thành, không khỏi hỏi: “Mẹ chồng cô là…”
“Khụ, mẹ chồng tôi chính là mẹ ruột của con trai phó tổng giám đốc.”
Tô Đường bị nghẹn, ngây ngốc nhìn người đang thản nhiên trang điểm lại: “Nói cách khác, tôi đã đánh bật chồng cô ra khỏi danh sách trúng tuyển hả?”
“Đúng rồi.” Lục Tiểu Mãn sảng khoái trả lời, cất hộp phấn đi, lấy một cây son, cau mày phàn nàn: “Chồng tôi là loại người làm bộ làm tịch, thật ra chỉ giỏi nói mồm, hai chúng tôi học chung đại học, là loại học sinh chỉ dựa vào nhân phẩm trong cuộc thi, lý luận cơ học phải thi lại ba lần mới qua, căn bản không phù hợp cương vị cần kỹ thuật cao này, chính anh ấy cũng không muốn, nhưng mẹ chồng tôi chết vì sĩ diện….”
Tô Đường thật sự không biết nên nói gì tiếp theo mới tốt, có chút vô lực mở vòi nước, cười khổ dưới tiếng nước chảy ào ào.
Lúc này chỉ sợ lại có chuyện hiểu lầm gì đó, tổng giám đốc Trần kia có lẽ đang ở trên mái nhà ngổn ngang trong gió đấy.
Rõ ràng lòng hiếu kỳ của Lục Tiểu Mãn chưa được thỏa mãn, lại hỏi: “Này, có phải tổng giám đốc Trần là họ hàng của cô không?”
Đối với một người thoải mái tới mức không tim không phổi như vậy, Tô Đường không ngại vòng vo, lắc đầu, tắt vòi nước, rút một trang giấy xoa xoa tay, thật thà nói: “Tôi chỉ thấy ông ấy đúng một lần.”
“Ở đâu thế?”
“Trên Baidu.”
Lục Tiểu Mãn sửng sốt một chút, cười ‘phụt’ ra, cười tới mức suýt nằm trên đất lăn lộn vài vòng.
“Cô đúng là quá hài hước! Giữa trưa chúng ta ăn cơm đi, đến giờ tôi sẽ đi tìm cô, thịt xào khô trong căn tin chúng ta thì đừng nghĩ, sườn dấm đường cũng có mỗi ngày.”
“Được, tôi chờ cô.”
Gần như cả buổi trưa Tô Đường đều làm thủ tục ở từng bộ phận, gần đến giữa trưa mới thu xếp ổn thỏa trong văn phòng ở lầu 7.
Không biết chuyện ‘thịt xào khô’ đã lan truyền trong công ty, hay là lời nói của Lục Tiểu Mãn tạo ra tác dụng tâm lý với cô, Tô Đường cảm thấy ánh mắt mọi người trong văn phòng nhìn cô đều mang theo nụ cười quỷ dị.
Cũng may văn phòng này có ngăn cách, Tô Đường chào hỏi rồi ngồi xuống chỗ của mình, cô cảm thấy giống như tìm được khe hở chui vào, lập tức an tâm hơn.
Cô ngồi còn chưa nóng chỗ thì điện thoại rung lên, là Thẩm Dịch gửi tin nhắn tới.
—— Đang bận sao?
Từ sau tin nhắn chúc mừng hồi đầu tuần, Thẩm Dịch cũng chưa liên lạc lại với cô, cô vẫn chuẩn bị chuyện đi làm, thỉnh thoảng nhớ tới anh thì cũng chỉ cười một cái trong lòng, không muốn quấy rầy anh nữa, đột nhiên nhận được tin nhắn như thế khiến Tô Đường có chút ngoài ý muốn, hơi ngơ ngác một chút mới trả lời lại cho anh.
—— Vừa mới thu xếp xong, đang chuẩn bị dọn bàn, có chuyện gì sao?
Thẩm Dịch trả lời lại rất nhanh, Tô Đường gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh đang ở một nơi rộng rãi sáng sủa nào đó trong thành phố này, dùng ngón tay đẹp mắt nhẹ nhàng chạm lên màn hình di động.
—— Buổi sáng tôi mới gửi chuyển phát cho cô, có lẽ trưa nay sẽ tới, phòng thường trực của Hoa Chính sẽ thu lại, cho nên nhớ đi lấy.
Tô Đường ngẩn người, Thẩm Dịch gửi chuyển phát cho cô?
Chẳng lẽ đêm đó cô làm rơi vật gì ở nhà anh?
—— Anh gửi cái gì thế?
Thẩm Dịch trả lời một chữ rất đơn giản.
—— Hoa.
Trước mắt Tô Đường lập tức hiện lên hình ảnh nữ chính trong phim bị một xe ngựa hoa hồng bao phủ đến há hốc mồm, suýt nữa làm rơi di động.
Thẩm Dịch rất có thực lực âm thầm làm ra chuyện người ngã ngựa đổ.
Xem cách diễn đạt của Thẩm Dịch, bây giờ để anh gọi ngừng chuyển phát là chuyện không thể rồi, Tô Đường với dáng người luôn là size S, nhưng tấm lòng thì tới size XXXL lận, cô quả thực không thích lắm cảm giác phô trương lớn như vậy, ngược lại cũng không muốn người khác nhìn vào bàn tán, rồi nghĩ giá hàng hóa trong nước ngày càng tăng, có chút đau lòng thay Thẩm Dịch.
Bây giờ không ai có tiền tự dưng thổi tới, nếu anh kiếm tiền dễ dàng thì sẽ không lo đến công việc lúc đang nằm bệnh.
—— Đại gia, anh lãng phí quá!
Thẩm Dịch trả lời hai từ rất đơn giản.
—— Không đắt.
Cho đến khi Tô Đường được phòng thường trực gọi điện thoại xuống dưới ký nhận, cô mới hiểu được câu ‘không đắt’ của Thẩm Dịch có nghĩa gì, đúng là anh tặng hoa cho cô, nhưng mà không phải là một xe, cũng không phải một bó mà là một chậu.
Một chậu hoa hải đường chớm nở, là loại nông dân trồng hoa cưỡi xe ba bánh bán mười đồng một chậu trên đường…
Tô Đường cười nhạo trí tưởng tượng sinh động của mình một chút, không biết nên khóc hay cười ôm chậu hoa trở lại văn phòng, mới vào cửa thì cô ngẩn người.
Lúc trước vội vàng nên không để ý, thật ra trên bàn công tác của mỗi người trong văn phòng đều bày một hoặc hai chậu cây, chỉ có trên bàn cô là trụi lủi, so sánh với mọi người thật là thiếu sinh khí.
Tô Đường cúi đầu nhìn chậu hoa mình ôm trong tay, cười đến tâm phục khẩu phục.
Sao mà ngay cả cái này anh cũng nghĩ tới…
Tô Đường cẩn thận đặt hoa lên bàn làm việc của mình, ghé mặt đến gần chậu hoa cười tươi chụp một tấm ảnh, gửi qua cho Thẩm Dịch.
—— Đã nhận được, rất thích! Cảm ơn anh, buổi tối tôi mời anh ăn cơm.
Lúc Tiểu Mãn lên gọi cô đi ăn cơm trưa, Tô Đường mới nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Dịch.
—— Trước tiên giữ lại, chờ qua thời gian tôi ăn kiêng rồi nói, tôi muốn ăn ngon.
Tô Đường cười trả lời.
—— Không vấn đề!
Lục Tiểu Mãn tò mò túm cánh tay cô: “Gửi tin nhắn mà vui vẻ thế, bạn trai à?”
Tô Đường cất điện thoại đi, nghiêm mặt cải chính: “Bạn, nam.”
“Đúng là không có tí sức lực nào…” Lục Tiểu Mãn mím môi lầm bầm: “Không phải bạn trai thì không đáng lãng phí thời gian ăn cơm vì anh ta, đi thôi, tranh thủ thời gian, nếu không thì chỉ còn lại cơm trắng thôi, những trạch nam phòng kỹ thuật kia không có chút phong độ nào khi đoạt cơm!”
Tô Đường cho rằng lần sau gặp Thẩm Dịch là lúc cô mời anh ăn cơm, không ngờ tối thứ sáu đã gặp được rồi, mặc dù không phải cô mời khách nhưng cũng là vì ăn cơm.
Sáng sớm cô đang làm việc thì nhận được một email trong hệ thống tự động, ký tên là CEO Trần Quốc Huy của Hoa Chính, Tô Đường còn tưởng rằng rốt cuộc tổng giám đốc Trần không chịu được cơn tức này, để cho cô thứ hai không cần đi làm nữa. Sau khi mở ra lại phát hiện là một thông báo công việc, thông báo buổi tối cô tham gia một bữa tiệc rượu với ông.
Tô Đường có chút mơ hồ, nhưng không mơ hồ tới mức hỏi là vì sao, cô gọi điện thoại nói với bà ngoại, buổi chiều lúc tan việc cũng đi theo xe Trần Quốc Huy đến nơi, tới khách sạn cô mới biết được, nhân vật chính của tiệc rượu mà tập đoàn Hoa Chính phải phái rất nhiều cán bộ cấp cao quan trọng, rõ ràng chính là người đã gửi cho cô một chậu hoa hải đường vào ngày đầu tiên cô nhận chức.
Hơn một tuần lễ không gặp Thẩm Dịch, sắc mặt anh đã khá hơn nhiều so với lúc phải nằm viện, anh mặc bộ áo sơ mi màu cà phê, tay áo xắn lên giữa cánh tay, lộ ra một đoạn cánh tay đều đều, đứng giữa những vị lãnh đạo trung niên mặc quần áo ngắn tay, đặc biệt khiến người khác chú ý.
Có lẽ vì để thuận tiện nói chuyện, trợ lý Thẩm Dịch cũng ở đây, dường như Trần Quốc Huy rất quen thuộc với cô ấy, gặp mặt cũng gọi thẳng cô ấy là “Tiểu Tần”, lúc nghe cô ấy tự giới thiệu với những người khác, Tô Đường mới nghe được tên cô ấy: Tần Tĩnh Dao.
Tô Đường bỏ qua hoàn toàn phán đoán trước kia, Thẩm Dịch nhất định không phải người của tập đoàn Hoa Chính.
Nhưng mà những người đứng ngoài nhìn rõ ràng ai cũng biết rõ thân phận của Thẩm Dịch, không ai đề cập tới chức vụ của anh, tất cả đều gọi anh là “Thẩm tiên sinh”, Tần Tĩnh Dao cũng chỉ nói mình là phụ tá của anh. Nếu không phải Tô Đường nhìn thấy khuôn mặt lo lắng suốt đường đi của Trần Quốc Huy, cô sẽ cho rằng đây chỉ là bữa cơm tụ tập của bạn bè bình thường.
Trần Quốc Huy chưa nói tại sao lại đưa cô theo, Tô Đường đoán có lẽ vì Thẩm Dịch đưa theo một nữ trợ lý, cho nên bên Hoa Chính cũng phải có một người nữ đi cùng mới phù hợp.
Có Thẩm Dịch ở đây, sẽ không có chuyện gì xấu.
Tô Đường cảm thấy, Thẩm Dịch cách những chuyện bát nháo trên xã hội này rất xa, xa tới mức thậm chí cô còn nghĩ anh chưa từng biết đến sự tồn tại của những thứ dơ bẩn kia.
Tần Tĩnh Dao mang theo nụ cười nói những lời rất hợp hoàn cảnh, Thẩm Dịch chỉ mỉm cười khiêm tốn, bắt tay lần lượt với mọi người, lúc tới trước mặt Tô Đường, nụ cười trên môi sâu hơn một chút, như muốn nói đã lâu không gặp.
Tô Đường nhân lúc không ai chú ý, há mồm nói một câu không tiếng với Thẩm Dịch: “Hôm nay rất đẹp trai.”
Vui vẻ trong mắt Thẩm Dịch nồng đậm, hưởng thụ gật đầu.