Tưởng Tuệ nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản của Thẩm Dịch, miệng khẽ nhếch, Tô Đường thấy cái cằm nhọn hơi run lên rồi mới nghe thấy giọng nói cứng ngắc.
“Cậu… cậu báo cảnh sát?”
Khi Tưởng Tuệ nói mấy chữ này, bờ môi cứ run run, nói vừa nhanh vừa không rõ ràng, Thẩm Dịch nhất định không thể đọc rõ, Tô Đường vừa xoay đầu lại, đang định thuật lại lời của Tưởng Tuệ cho anh… thì thấy anh nhíu mày, nắm tay cô kéo ra sau người anh.
“Á ——”
Tô Đường không biết gì, bị Thẩm Dịch kéo lảo đảo, chưa đứng vững thì khóe mắt thấy Thẩm Dịch đưa tay ngăn một vật thể đen hình vuông đang bay về phía mình.
Đó là cái túi màu đen của Tưởng Tuệ.
Tưởng Tuệ như kẻ điên cứ vung túi lên đạp vào người Thẩm Dịch, miệng còn luôn chửi anh.
“Vì sao! Vì sao chứ!”
“Cậu có hận thì cứ nhắm vào tôi này!”
“Tôi và Nghiên Nghiên đều chôn cùng mẹ cậu! Cậu đã hài lòng chưa!”
“Cậu giết tôi đi! Giết tôi đi!”
Tiếng mắng của Tưởng Tuệ vừa chói tai vừa đau thương, Tô Đường nghe thấy mà nửa hiểu nửa không, có lẽ là Thẩm Dịch không thấy rõ hoặc là không có tâm tư đi nhìn, anh chỉ cau mày, một tay thì cản túi da Tưởng Tuệ đập tới, một tay ngăn Tô Đường sau người.
Tô Đường thử mấy lần mới tìm được một lần Thẩm Dịch phân tâm đỡ túi da, thoáng cái thoát khỏi vòng tay Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch lại càng hoảng sợ, chẳng quan tâm lực đánh ngày càng mạnh hơn của Tưởng Tuệ mà vội vàng quay đầu lại.
Thẩm Dịch còn chưa kịp níu Tô Đường lại thì cô đã thoát khỏi phạm vị của anh, không nhìn Tưởng Tuệ mà đi thẳng tới đầu giường bệnh, đập mạnh lên nút gọi y tá, sau đó thản nhiên nhìn Tưởng Tuệ.
“Bác sĩ Tưởng, các đồng nghiệp của bà sẽ đến ngay lập tức, bà còn muốn mặt mũi không?”
Bàn tay Tưởng Tuệ ngừng lại giữa chừng, túi da vung mạnh giữa không trung nhưng lại không đập vào người Thẩm Dịch, dưới tác dụng của trọng lực mà suýt nữa đập vào mặt bà, bà hoảng hốt ôm lấy.
Không đợi Tưởng Tuệ bình tĩnh lại thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Người nghe thấy tiếng chuông chạy tới chính là y tá trưởng lần trước rút dịch truyền của Thẩm Dịch, vừa nhìn thấy vẻ nhếch nhác của Tưởng Tuệ thì hơi giật mình, mà còn rất đúng mực giống như đã biết mình nên sớm tới đây.
“Ơ, bác sĩ Tưởng, có chuyện gì thế?”
Tưởng Tuệ vội vàng nở nụ cười tươi, nhưng lại vội vàng quá, bà vẫn còn đang thở dốc, đầu tóc rối bù còn chưa vuốt gọn lại, ngay cả túi da nên xách trong tay thì bà vẫn còn đang ôm chặt lấy, tư thái chật vật lại thêm nụ cười cứng ngắc, ngay cả Tô Đường cũng cảm thấy bà đáng thương.
“Không, không có việc gì, lão Thẩm có chút việc nên tôi đến tìm cậu ấy nói mấy câu… hai người cứ làm việc của mình đi…”
Tưởng Tuệ miễn cưỡng nở nụ cười nói hết lời, không đợi y tá trưởng nói tiếp đã bước nhanh ra cửa.
Y tá trưởng không nói tiếng nào, nhìn Tưởng Tuệ đi ra cửa, xoay người lại nhìn Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch đang căng thẳng và hỗn loạn nên không thể thấy rõ lời Tô Đường nói với Tưởng Tuệ, không biết y tá trưởng nói gì, cũng không biết Tưởng Tuệ nói gì, trong phút chốc ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Y tá trưởng đến trước mặt Thẩm Dịch, lạnh nhạt như từ đầu đến giờ trong phòng bệnh này chỉ có Tô Đường và anh vậy: “Không thoải mái chỗ nào sao?”
Lúc này thần trí mới trở lại, Thẩm Dịch vội vàng lắc đầu.
“Không có việc gì là được, có gì cứ bảo tôi.”
Y tá trưởng nói xong thì xoay người rời đi, bước tới cửa dường như nhớ đến gì đó, dừng chân lại quay đầu nhìn Tô Đường đang tiễn bà ra cửa: “Vừa rồi tôi có thấy bà ấy vào đây…. Nếu bà ấy có đến làm loạn nữa thì cô cứ rung chuông, bà ấy đã bị cắt chức, nếu bà ấy cứ tùy tiện vào phòng bệnh quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi thì chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Tim Tô Đường nóng lên, cô gật nhẹ đầu: “Vâng, cảm ơn cô.”
Tô Đường tiễn y tá trưởng ra khỏi cửa, trở về đóng cửa lại, còn chưa kịp xoay người đã bị Thẩm Dịch ôm lấy từ đằng sau.
Lưng dán lên lồng ngực phập phồng của anh, Tô Đường cười khẽ, cô biết mà, với đầu óc của anh thì chút mánh khóe đó không cần giải thích, chỉ cần cho anh chút thời gian để tỉnh táo lại thì anh lập tức có thể hiểu được.
Thẩm Dịch đặt cằm lên vai cô, tay trái vẫn ôm eo, tay phải thì lướt qua bờ vai cô, dùng ngón tay viết một hàng chữ lên ván cửa.
—— Đoạt được huy chương vàng trí tuệ, Tô Đường.
Tô Đường bị anh chọc cười, xoay người lại, vừa bực mình vừa buồn cười trừng anh: “Nói hay lắm, nếu lần tới đánh nhau còn chắn trước người em thì em sẽ giúp người khác đánh anh.”
Thẩm Dịch cười gật đầu, có vẻ chân thành, như một lời cam đoan danh dự.
Lấy được sự cam đoan của Thẩm Dịch, Tô Đường mới lo lắng xoa cánh tay anh: “Có đau không?”
Thẩm Dịch mỉm cười lắc đầu.
Rõ ràng cái lắc đầu này không đáng tin bằng cái gật đầu vừa rồi, Tô Đường vừa định xắn tay áo sơ mi anh lên xem thì Thẩm Dịch vội rụt tay lại, lấy điện thoại vừa rồi vội vàng nhét vào túi quần, mở Email đưa tới trước mặt Tô Đường.
Tô Đường lướt qua màn hình theo thói quen.
Người gửi được Thẩm Dịch đặt tên là “Bố”.
Tô Đường sững sờ nhìn qua, ánh mắt định trên một hàng chữ trong đó, thoáng cái quên sạch chuyện Thẩm Dịch có đau hay không.
Tô Đường trợn tròn hai mắt: “Thẩm Nghiên bị vị hôn phu bắt cóc?”
Thẩm Dịch bất đắc dĩ cười cười, khẽ gật đầu,
Thẩm Tư Niên gửi tin nhắn này với nội dung rất đơn giản, tổng cộng có hai ý, một là nói Thẩm Nghiên bị vị hôn phu bắt cóc, đối phương đưa ra điều kiện như kẻ điên, và cũng nói không được báo cảnh sát, thứ hai là hỏi Thẩm Dịch có đồng ý giúp đỡ hay không, cách hành văn có thể thấy được đặc trưng đơn giản rõ ràng của bác sĩ ngoại khoa.
Tô Đường cảm thấy ít nhiều Thẩm Tư Niên cũng hơi tàn nhẫn với Thẩm Dịch, nhưng bình tĩnh lại xem xét thì dù xuất phát từ quan hệ máu mủ hay tính tình và năng lực giải quyết tình huống của Thẩm Dịch thì cầu cứu anh là lựa chọn thích hợp nhất.
“Anh cho luật sư của mình giúp đỡ cảnh sát xử lý chuyện này đó hả?”
Thẩm Dịch gật đầu.
Nói thật ra thì dù ấn tượng của Tô Đường với Thẩm Nghiên có xấu cỡ nào thì không có nghĩa cô sẽ cảm thấy chuyện cô ấy bị bắt cóc là tốt.
“Không xảy ra chuyện gì lớn chứ?”
Thẩm Dịch hơi ngẩn ra, khóe môi khẽ cong, lắc đầu, buông bàn tay vòng bên hông Tô Đường xuống, xoay điện thoại lại để cô có thể ở bên cạnh nhìn anh đánh chữ.
—— Tính cách vị hôn phu Thẩm Nghiên quá nóng vội, làm việc không lên kế hoạch, năng lực đối ứng với tình huống đột nhiên xảy ra có hạn, chuyện bắt cóc Thẩm Nghiên có thể là quyết định nhất thời xúc động. Nếu như bỏ qua khả năng Tưởng Tuệ gây thêm phiền toái cho cảnh sát vào lúc này thì với năng lực trinh sát của bọn họ, anh đoán trong ba giờ cảnh sát có thể thuận lợi giải quyết xong chuyện này.
Tô Đường sững sờ ngẩng đầu: “Sao anh lại hiểu anh ta đến vậy?”
Thẩm Dịch càng cười tươi hơn.
—— Lần đầu tiên chúng ta cãi nhau.
Tô Đường đương nhiên nhớ rõ lần đó bọn họ cãi nhau thế nào, nhưng vẫn trợn trọn mắt: “Có một lần như thế mà anh hiểu được nhiều chuyện vậy cơ á?”
Niềm vui trong mắt Thẩm Dịch lan ra làm dịu dàng cả khuôn mặt vốn nhiễm sắc trắng.
—— Căn cứ hiện tượng để phân tích nguyên nhân cũng là kiến thức cơ bản của các chuyên gia, năng lực phân tích của anh cũng đáng giá đấy.
Tô Đường cúi đầu nhìn Thẩm Dịch đánh những lời này, khóe mắt liếc qua dây buộc tóc của cô được Thẩm Dịch coi như bảo bối đeo cổ tay, đột nhiên rất muốn ghi bốn chữ dán lên ngực Thẩm Dịch.
Vật đẹp giá rẻ.
Có được cam đoan của Thẩm Dịch, Tô Đường cũng an tâm hơn, nghĩ đến Tưởng Tuệ vừa rồi như người điên cô bỗng nhớ lại tiếng khắc khẩu không rõ mà cô nghe được ngoài phòng làm việc của Tưởng Tuệ hôm qua.
“Đúng rồi… Hôm qua lúc chúng ta đi tìm Tưởng Tuệ, bà ta đang cãi nhau với Thẩm Nghiên trong phòng làm việc, cũng cãi nhau to lắm, qua cánh cửa em cũng không nghe rõ được hai người cãi nhau vì vấn đề gì, trước khi đi Thẩm Nghiên còn nói với Tưởng Tuệ buổi tối có việc không về, anh phân tích xem đó có phải nguyên nhân khiến Thẩm Nghiên bị bắt cóc không?”
Rõ ràng là Thẩm Dịch vừa mới biết chuyện này, anh hơi nhíu mày suy nghĩ rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
—— Hẳn là có một chút quan hệ nhưng không phải nguyên nhân trực tiếp. Anh vừa mới hỏi ba, gia cảnh vị hôn phu Thẩm Nghiên không tốt lắm, công ty này của cậu ta mới thành lập gần hai năm nay, bây giờ vẫn còn vài khoản nợ, Tưởng Tuệ vẫn không hài lòng lắm với cậu ta, vẫn luôn xỉ vả cậu ta, khi cậu ta ký thầu được với tập đoàn Hoa Chính thì thái độ mới chuyển biến tốt đẹp hơn.
Trong suy nghĩ của Tô Đường, nhân phẩm của Tưởng Tuệ thì vẫn còn phải bàn bạc lại, nhưng dù sao cũng đã ở tuổi trung niên, ánh mắt nhìn người của Tưởng Tuệ có lẽ không nhạy cảm như Thẩm Dịch nhưng vẫn có kinh nghiệm của người từng trải, Tô Đường tin rằng bất kỳ một người mẹ có trách nhiệm nào cũng sẽ không yên tâm giao con cái cho một người đàn ông trong ngoài bất nhất, huống chi Tưởng Tuệ là người chịu cúi đầu hai mươi mấy năm vì con gái.
Nhìn Thẩm Dịch đánh hết nửa câu cuối, Tô Đường mới kịp hiểu ra: “Hoa Chính bỏ thầu rồi hả?”
Thẩm Dịch mỉm cười tán thưởng, khẽ gật đầu.
—— Anh mới hỏi qua Ủy ban chứng khoán, tập đoàn Hoa Chính muốn xoay chuyển chút ảnh hưởng mặt trái mà Trần Quốc Huy mang đến, nên đã chủ động phối hợp điều tra với Ủy ban chứng khoán, trong đó kể cả việc khai báo Trần Quốc Huy lợi dụng chức quyền thao túng việc trả giá công trình, hợp đồng của vị hôn phu Thẩm Nghiên ký với Hoa Chính đã trở thành phế thải rồi, cũng phải tiếp nhận sự kiểm tra của các ngành liên quan.
Tô Đường đột nhiên nghĩ biện pháp xử lý của công ty Thẩm Dịch khi xảy ra sự cố Triệu Xương Kiệt.
Lịch sử luôn giống nhau không ngờ.
Chỉ có điều Triệu Xương Kiệt là tự làm tự chịu, còn về phần Trần Quốc Huy lúc này thì tập đoàn Hoa Chính lại có ý muốn bỏ đá xuống giếng, mà vị hôn phu Thẩm Nghiên cũng chỉ là một tảng đá trong đó mà thôi.
Nhưng Tô Đường cảm thấy, rốt cuộc thì cái giếng này cũng do tự Trần Quốc Huy đào, ngã xuống cũng chẳng hề oan uổng chút nào, mấy tảng đá này lại làm ông ta thoải mái hơn.
Tô Đường đang nghĩ thì lại thấy Thẩm Dịch cúi đầu đánh ít chữ.
—— Nhưng mà, hôm qua hai người khắc khẩu hẳn là nguyên nhiên khiến Tưởng Tuệ nói đã xử lý di thể của mẹ rồi. Anh đoán hôm qua hai người cãi nhau vì chuyện vị hôn phu Thẩm Nghiên, lúc cãi nhau thì Thẩm Nghiên dùng chuyện mẹ anh và Tưởng Tuệ để cãi lại, bởi thế bà ấy mới nói những lời đó để trút giận.
Khi Thẩm Dịch đánh những chữ này, bình tĩnh đến độ không hề có bóng dáng của sự giận dữ, oán hận hay đau lòng, giống như những vết thương đó đã là quá khữ rồi không hề lưu lại chút dấu vết nào trên người anh.
Tô Đường nhận ra, Thẩm Dịch như một cây hoa xấu hổ, khi không thể nhận nổi những tổn thương sẽ cuộn mình lại, đợi cho qua đi quãng thời gian đó, lại không hề giữ mình trước thế giới từng làm anh tổn thương mà xòe rộng ra, vừa hưởng thụ làn gió cơn mưa ánh mặt trời vừa trả lại không khí cho con người, lại đợi những tổn thương tiếp theo đột nhiên đánh úp tới.
Cô càng yêu những khi anh dịu dàng xòe lá bao nhiêu lại càng không thể quên những tuyệt vọng như bị hút hết sức sống mỗi lần anh tỉnh giấc sau khi cuộn mình.
Tô Đường mím môi, nói từng chữ: “Thẩm Dịch, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho những lời Tưởng Tuệ đã nói.”
Thẩm Dịch hơi ngẩn người ra, cười nhẹ một tiếng rồi đưa tay ôm lấy vai Tô Đường, dịu dàng an ủi.
“Em nghiêm túc đấy.” Tô Đường ngửa đầu nghiêm túc nhìn Thẩm Dịch: “Em không ngại nếu anh tha thứ cho ba ta nhưng em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bà ta, vĩnh viễn không.”
Nụ cười bên môi Thẩm Dịch không hề nhạt đi, ánh mắt tràn ngập yêu thương, anh vươn tay xoa gò má Tô Đường, dịu dàng mang theo cả áy náy, anh gật đầu.
Tô Đường vùi vào ngực anh, ôm eo anh, dán một bên tai vào ngực nghe từng tiếng tim đập, được anh vuốt lưng nhẹ nhàng, những uất ức căng thẳng bấy lâu lặng lẽ tan ra, nhanh chóng hóa thành hư không.
Thẩm Dịch cảm thấy hơi thở người trong ngực nặng dần, anh vội vàng cất di động, hai tay ôm lấy mặt và dịu dàng nhìn cô.
Nước mắt mà Tô Đường cố gắng ghìm trong hốc mắt, khi mở miệng ra thì lăn xuống, từng giọt rơi tí tách, lực giữ chất lỏng không còn tác dụng, nước mắt không thể kìm nén được nữa.
“Khi anh ngã xuống trong hàng lang em đã nghĩ, có phải anh đi tìm mẹ anh rồi… bỏ em lại ở đó, mặc kệ….”
Thẩm Dịch vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, anh buông tay ra nâng mặt Tô Đường lên, dường như muốn nói gì đó với cô bằng thủ ngữ, Tô Đường lại vùi đầu vào ngực anh, ôm chặt lấy anh, không cho anh cơ hội giải thích.
Cô không cần anh giải thích gì cả, cô tin anh, chỉ là khi nhìn anh bình yên vô sự thì cô cũng có thể yên tâm mà sợ hãi.
Thẩm Dịch đứng yên khoảng một phút, cũng không nâng mặt cô lên nữa, cũng không xoa lưng cho cô, Tô Đường đang khóc thì đột nhiên nghe được một giọng nói vang lên từ đỉnh đầu.
Tiếng nói, khàn khàn, mơ hồ, lại có chút run run khẩn trương.
“Anh… yêu, em.”
Khuôn mặt Tô Đường đang dán lên ngực Thẩm Dịch, tiếng nói phát ra lồng ngực rung rung truyền đến từng tấc da thịt Tô Đường, Tô Đường bắn ra khỏi người anh như điện giật, hai tay lại siết chặt vạt áo sơ mi của anh, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào người hồi hộp đến đỏ cả mặt, mở miệng lắp bắp.
“Anh… anh, nói…. Nói, nói cái gì?”
Môi Thẩm Dịch hơi cong lên, tay run run hỏi Tô Đường.
—— Em nghe được hả?”
Tô Đường gật đầu cái rụp, nước mắt còn sót lại trên lông mi rơi xuống.
“Em nghe thấy… Anh nói, anh lặp lại lần nữa đi!”
Thẩm Dịch như nhận được sự cổ vũ lớn lao, hai tay run run nâng lên vai Tô Đường, môi nhấp nháy, sau đó từ từ mở ra, nghiêm túc lặp lại ba chữ kia một lần nữa.
Có lẽ vì bị Tô Đường nhìn thẳng vào, Thẩm Dịch dù rất nghiêm túc nhưng vẫn bồn chồn, giọng nói run run, từng tiếng từng tiếng nặng nề, mơ hồ như trong giấc mộng, như Tô Đường lại xúc động bởi giọng nói không hề dễ nghe này, đến nỗi ngẩn cả người.
Thẩm Dịch cố gắng nói ba chữ kia xong, ngừng lại một chút, lại cẩn thận nói thêm hai từ.
“Tô, Đường….”
Nghe từ ‘Đường’ mơ hồ như chữ ‘Đau’, Tô Đường đột nhiên nhớ Từ Siêu từng hỏi có phải cô đang dạy Thẩm Dịch nói không…
Cô không dạy anh, nhưng anh đang học, cố gắng học, cố hết sức để học.
Tô Đường vui vẻ muốn điên rồi, không tự chủ mà sờ lên cổ Thẩm Dịch, cảm giác yết hầu của anh hơi rung rung khi cô vuốt ve.
“Anh… Anh có thể nói?”
Thẩm Dịch mím chặt môi, hơi miễn cưỡng nhếch môi, khẽ lắc đầu.
Tô Đường như muốn ngăn chú ốc sên lùi vào vỏ ốc, nắm chặt lấy bờ vai anh: “Anh có thể! Em nghe được, em nghe được thật mà! Anh nói anh yêu em, anh còn gọi tên em, em đều nghe được hết!”
Thẩm Dịch vẫn lắc đầu, lấy di động ra, lông mi cụ xuống khẽ che đi đáy mắt, che đi ánh sáng trong mắt.
—— Thanh quản của anh vẫn bình thường, có thể phát ra tiếng được, nhưng anh đã bỏ lỡ thời gian học nói tốt nhất rồi. Mấy chữ này là anh bắt đầu luyện tập từ khi anh quyết định sẽ theo đuổi em, mỗi ngày đều tập, nhưng mà vẫn không thể đưa ngữ âm vào cú pháp được.
Ngón tay Thẩm Dịch run lên, tốc độ gõ chữ cũng chậm đi nhiều, nhưng giữa những câu chữ vẫn mang theo vẻ êm dịu bình tĩnh của anh. Thẩm Dịch đánh xong những chữ này không nhìn cô mà bờ môi vẫn cứ mím chặt, nhưng muốn giam cầm chúng vĩnh viễn.
Tô Đường nhìn anh lại đánh mấy câu.
—— Anh không muốn gạt em, chỉ là muốn luyện tốt thêm rồi nói với em, nhưng mà vừa rồi em nhìn rất khó chịu, anh muốn làm cho em vui nên mới nói. Nếu như anh đọc tên em khó nghe thì anh xin nhận lỗi với em, xin em tha lỗi cho anh.
Nước mắt Tô Đường trào ra như nước vỡ đê, cứ nắm lấy vạt áo Thẩm Dịch, trong lòng Thẩm Dịch càng hoảng sợ hơn, bờ môi mở ra, anh ngước mắt lên nhìn gương mặt Tô Đường.
Tô Đường níu lấy cổ áo anh kéo sát vào mặt mình, Thẩm Dịch không thể không cúi người xuống.
Mặt hai người rất gần, gần đến mắt ánh mắt Thẩm Dịch chỉ nhìn thấy khuôn mặt Tô Đường, Tô Đường khẽ nhếch cằm, môi kề sát đôi mắt chứa mất mát nhè nhẹ, gần đến mức Thẩm Dịch có thể cảm giác được trong nháy mắt lông mi có làn gió nhẹ thoảng qua.
“Em nói cho anh biết, cho tới bây gờ em mới cảm thấy cái tên mẹ đặt cho em nó dễ nghe đến vậy!”