Thước Nhạc nở nụ cười, “Lớp trưởng đại nhân, thật là trùng hợp, vị này là?” Một người con trai đứng bên cạnh Phạm Thiến Thiến, cao 1m8, đeo kính diện mạo nhã nhặn.
Mặt Phạm Thiến Thiến ửng đỏ, “Đây là bạn cùng đại học của mình, gọi là Dương Thần, Dương Thần, đây là bạn học cao trung (ở trung quốc từ 12-17 học phổ thông. Các trường phổ thông do nhà nước điều hành bao gồm trường sơ trung và cao trung, cả hai hệ đều kéo dài 3 năm) của mình, giờ là sinh viên đại học Hoa Cảnh.”
Thước Nhạc vươn tay “Xin chào.”
Dương Thần cũng vươn tay “Xin chào.”
Thước Nhạc cười nhìn Phạm Thiến Thiến, bộ dạng hoàn toàn là một tiểu nữ sinh, nào có bóng dáng già dặn ở trường học, xem ra cô ấy có ý với vị Dương Thần này .
Ba người ngồi ở quán cà phê trung tâm thương mại “Thước Nhạc cậu thực không có suy nghĩ, chúng ta đều học ở Bắc Kinh, cậu cũng không liên hệ với mọi người, tụ hội lần trước của những ai học ở Bắc Kinh chỉ thiếu cậu, cậu còn đổi số điện thoại, mọi người không có cách nào liên lạc, trước đưa điện thoại cho mình.”
Thước Nhạc đưa điện thoại ra, Phạm Thiến Thiến liền đoạt lấy, nhấn cách cách “Lớp chúng ta ai ở Bắc Kinh vậy?”
Phạm Thiến Thiến trả điện thoại về “Chu Bình, Triệu Bằng, Phương Cường, ai nha, mười mấy người đâu, đúng rồi còn có Trương Thiến học Học viện điện ảnh Bắc Kinh. Lần tụ hội trước còn hỏi cậu, kết quả lớp chúng ta không ai có số của cậu, cô ấy rất thất vọng.”
Thước Nhạc hơi xin lỗi nói “Lúc tới Bắc Kinh đổi điện thoại, vội vàng khai giảng, bận rộn liền quên liên lạc. Mọi người có khỏe không?”
Phạm Thiến Thiến uống ngụm nước trái cây “Đều rất tốt, Phương Cường học Thanh Hoa, cách trường của cậu gần nhất, Trương Du là học viện ngoại ngữ. Chu Bình và Tôn Kì ở đại học Chính trị, hai người bọn họ giờ cùng một chỗ (quen nhau). Ha ha không ngờ đi.”
Thước Nhạc hơi giật mình “Thật đúng là không tưởng được, thời cao trung hai người bọn họ không phải là thủy hỏa bất dung (như nước với lửa, không thể dung hòa) sao? Hai người đó cùng nhau thật khiến người khác giật mình.”
Phạm Thiến Thiến cười ha ha “Đây tính cái gì, người ta hai người thời cao trung đã tốt rồi, chỉ là chúng ta không nhìn ra thôi.”
Thước Nhạc lắc đầu, cậu thực sự là nhìn không ra, có điều thời cao trung có thể là quá chú tâm vào chuyện của mình mà không đủ quan tâm tới bạn học đi.
Phạm Thiến Thiến hỏi “Cậu thế nào? Lúc thi đại học vô thanh vô tức (không âm thanh không hơi thở, hay chỉ người không có tiếng tăm, không được chú ý) thi điểm cao nhất trường chúng ta, khiến chủ nhiệm lớp cực vui mừng.”
Thước Nhạc cười, “Đâu có, mình chỉ là phát huy tốt thôi.”
Phạm Thiến Thiến không tin được lời Thước Nhạc nói, cô và Thước Nhạc là bạn học một năm, tuy tiếp xúc không nhiều lắm những cũng rất hiểu biết cậu, Thước Nhạc từng là nhân vật chủ đề được các bạn nữ bàn tán, Thước Nhạc bộ dạng tốt, gia thế tốt, tính tình cũng tốt, thời cấp ba các học sinh đều ôn tập nghiêm túc, chỉ có cậu là thường xuyên cầm sách ngoài chương trình, hoặc là xem sách nguyên văn (sách đúng như những gì tác giả viết, không phiên dịch, chỉnh sửa), thoạt nhìn rất thoải mái, mỗi lần thi thử thành tích đều ở giữa trên (ý nói điểm ở khu trung bình nhưng gần lên khu cao), thành tích khá ổn định, có khi các nữ sinh cảm thấy cậu thực thần bí. Lúc thi đại học lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt, thi điểm cao nhất trường, e là trong lòng cậu rất nắm chắc việc thi vào đại học đi.
Phạm Thiến Thiến nghĩ nghĩ nói với Thước Nhạc, “Tụ hội lần trước, Trương Thiến còn hỏi về cậu, bọn mình chỉ biết cậu học trường Hoa Cảnh, không biết cô ấy có tìm cậu không?”
Thước Nhạc sửng sốt, nhìn Phạm Thiến Thiến, “Không có. Cô ấy không có tới.”
Phạm Thiến Thiến không nói gì nữa, dù sao đây cũng là chuyện của hai người họ, hơn nữa thoạt nhìn Thước Nhạc thực sự không có ý gì với Trương Thiến. Chỉ là đáng tiếc tình cảm của Trương Thiến.
Tạm biệt hai người Phạm Thiến Thiến, Thước Nhạc một mình về nhà, đèn đường trong thành phố đều sáng lên, trên bầu trời thỉnh thoảng truyền tới tiếng pháo, hồi tưởng lại một ít chuyện cũ.
Thời cao trung, Thước Nhạc vì được đến không gian hoa sen, đa số thời gian sau khi học đều đặt ở không gian, quan hệ với bạn học vì thế ít đi rất nhiều, Trương Thiến là bạn học sơ trung của Thước Nhạc, cô là một nữ sinh xinh đẹp sáng sủa, thời sơ trung, cao trung đều là hoa hậu giảng đường, mặc dù là chung lớp sơ trung song hai người cũng không giao tiếp với nhau, mãi tới lên cao trung, một lần thuận tiện giúp đỡ, Thước Nhạc chưa từng nghĩ quá nhiều, không gian thành lập khiến Thước Nhạc không có thời gian lo lắng việc khác, huống chi nữ sinh hoạt bát sáng sủa như vậy cũng không phải kiểu Thước Nhạc thích. Có lẽ là muốn mà không thể được, Trương Thiến có xu thế càng lún càng sâu, e rằng trong trí nhớ của rất nhiều người thời cao trung về cậu không phải là thành tích thi thứ nhất mà là được hoa hậu giảng đường theo đuổi điên cuồng đi. Lại không biết đây là chuyện cậu ghét nhất, tình cảm quá mức mãnh liệt thường đả thương người sâu. Sau khi lên đại học không liên hệ với bạn học nguyên nhân lớn nhất cũng là vì cô ấy.
Thước Nhạc vỗ đầu có lẽ cô sẽ không lại tìm cậu, dù sao cô biết cậu ở đại học Hoa Cảnh cũng không có đến, e là đã buông tha đi, nghĩ vậy Thước Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là trong lòng có chút không chắc.
Di động trong túi rung lên, Thước Nhạc lấy ra thấy là số Bắc Kinh, “Alo…”
Tiếng của Khúc Phàm từ điện thoại truyền ra, “Nhạc Nhạc, đang làm gì vậy?”
Thước Nhạc thấy bên kia có tiếng nước “Đưa cơm cho mẹ em vừa trở về. Anh mới tan tầm sao?”
Khúc Phàm rụt cơ thể vào bồn tắm, ngửa đầu dựa vào cạnh bồn tắm, “Đúng vậy, mệt chết, trong quận phát sinh nhiều án cùng lúc, từ sau nửa đêm hai giờ vẫn bận tới bây giờ, muốn tắm một cái thả lỏng, anh sợ mình ngủ quên, liền gọi điện thoại cho em, nói chuyện với anh đi.”
Thước Nhạc vui vẻ cười hớn hở “Tốt, nói cái gì?”
Khúc Phàm híp mắt, “Tùy tiện nói chút gì đi, nói về em đi, cơ thể tốt hơn không? Có nghỉ ngơi tốt hay không? Em nha, khẳng định là nói tốt, không có chuyện gì. Anh cũng không hỏi. Hay nói chuyện tương lai chúng ta đi. Có đôi khi, anh nghĩ, tương lai của mình là như thế nào, ha ha, mỗi lần anh tưởng tượng tương lai của mình sẽ nghĩ tới em, anh nghĩ tương lai bộ dáng của chúng ta sẽ là gì, có điều anh nghĩ chờ anh già rồi chỉ sợ em vẫn thực trẻ tuổi, không riêng việc anh lớn hơn em chín tuổi, chính em thoạt nhìn thì trẻ hơn so với tuổi thực, cho nên, anh thành ông già em cũng không thể ghét bỏ anh.”
Thước Nhạc mỉm cười nói “Kia phải xem biểu hiện của anh.”
Khúc Phàm mắt mở ra lại mị trở về. “Em cứ đợi xem đi, anh sẽ dùng hành động thực tế biểu đạt thực tâm của anh với em.”
Thước Nhạc đến công viên nhỏ dưới lầu ngồi trên ghế gỗ hơi do dự nói với Khúc Phàm, “Anh phải biết, nếu anh và em cùng một chỗ chỉ sợ có chút chướng ngại trong sự nghiệp.” Năm ngoái Khúc Phàm nhận được bằng thạc sĩ, là trọng điểm bồi dưỡng ở đơn vị, tiền đồ quang minh.
Khúc Phàm cười ha ha nói “Anh nghĩ qua, dù sao anh thích làm hình cảnh, làm hình cảnh cả đời cũng không tệ, hình cảnh cả đời không kết hôn không ít, ly hôn càng nhiều, kỳ thực từ lúc anh thích em anh liền biết sắp sửa đối mặt cái gì. Không cần lo lắng cho anh, tương lai của chúng ta một mảnh ánh mặt trời.”
Thước Nhạc nghe thanh âm hưng phấn của Khúc Phàm “Anh uống rượu à?”
Khúc Phàm quơ quơ đầu “Hôm nay phá án hơi buồn bực cùng đồng nghiệp uống chút rượu, không nhiều lắm.”
Thước Nhạc nghĩ quả thế, “Các anh hiệu suất thật cao, một ngày liền phá án.”
Khúc Phàm bĩu môi, “Trừ bỏ tội phạm chỉ số thông minh cao, đa số vụ án đều là bất ngờ, phá thực dễ dàng.”
Bình thường Khúc Phàm rất ít nói án kiện của anh, Khúc Phàm cảm thấy mỗi ngày anh tiếp xúc với tội phạm, tiếp xúc một mặt âm u của xã hội, anh không hy vọng đem cảm xúc xấu ảnh hưởng cậu, cho nên đụng tới vì công việc mà tâm tình không tốt anh chỉ biết tụ cùng bạn bè hoặc là khuyên lẫn nhau.
Thước Nhạc nói “Anh đừng tắm nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai không chừng còn có án đâu.”
Khúc Phàm gật đầu “Được rồi, anh cũng thực hơi mệt.” Nói xong đứng lên, cũng không đóng điện thoại, một tay cầm khăn tắm xoa xoa, “Em định ngày nào trở lại chưa?”
“Mười bảy”
Khúc Phàm treo khăn tắm lên, không quản phòng tắm rơi đầy nước, ngày mai hẳn tính, nằm úp sấp lên trên giường đắp chăn “Đi bằng máy bay hay xe lửa, anh đi đón em.”
Thước Nhạc nói “Máy bay. Anh không có thời gian thì không cần tới.”
Khúc Phàm nhắm mắt lại nói, “Không sao, bận mấy thì thời gian đón em vẫn có, đúng rồi chuyện em muốn tìm thầy thợ mộc, anh nghe ngóng cho em, song sư phụ già người ta hiện tại không tiếp công việc, phần lớn là đệ tử của ông làm.”
Thước Nhạc rất kinh hỉ, “Đồ đệ của ông ấy tay nghề thế nào?”
Khúc Phàm ngáp một cái “Có bảy phần tay nghề của sư phụ đi, ở Bắc Kinh rất nổi danh.”
Thước Nhạc nói “Chờ em trở về đi, nhìn hàng mẫu rồi nói sau. Trước không nói chuyện nữa, anh đi ngủ đi.”
Khúc Phàm nhắm mắt lại “Ừ, anh hỏi thăm mấy nhà, luôn có thể tìm được chỗ thích hợp. Ngày mai… lại gọi điện cho em, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”