So với khối đế vương ngọc này, những khối khác kém cỏi hơn rất nhiều, bất quá giá trị vẫn rất cao, ngọc bốn màu và đế vương ngọc cắt ra, làm vài món trang sức cho người trong nhà, còn lại thì được Thước Nhạc bỏ vào không gian bảo tồn. Ba khối ngọc loại băng Thước Nhạc giữ lại khối cỡ quả bóng rổ, hai khối lớn hơn thì đưa cho Béo ca giúp xử lý, định giá là hai nghìn vạn chỉ nâng chứ không giảm, khối ngọc bích thì không lớn lắm có thể làm ra cái vòng tay, Thước Nhạc thì lại rất thích khối ngọc đen loại băng, tuy ngọc đen không được chú ý như những loại ngọc khác, nhưng làm thành Quan Âm hoặc là Phật cũng rất xinh đẹp, để yên thì tối đen như mực, chiếu dưới ánh sáng thì xanh mơn mởn. Cũng thích hợp cho nam đeo, điệu thấp không chói mắt. Kỳ thật quan trọng nhất là khối ngọc đen này đủ lớn, khoản một mét khối, Thước Nhạc muốn lấy nó làm thành rèm che treo lên, mỗi khi có ánh sáng mặc trời xuyên qua, sắc lục nhất định là phi thường xinh đẹp, thích hợp trang trí.
Béo ca có cảm giác như đang nằm mơ vậy, nhất khối ngọc cực phẩm hiện ra trên tay anh, có chút không thực tế, cho nên lúc rời đi vẫn hơi phiêu phiêu, trong lòng nghĩ Thước Nhạc thật đúng là có điểm thần bí, có điều anh được không ít ưu đãi nên cũng buông qua chuyện này, mặc kệ cậu ta có khả năng gì, vẫn rất có ích với mình, huống chi cậu ta còn là người yêu của anh em tốt của mình, đương nhiên phải giữ bí mật này trong lòng.
Khúc Phàm tan tầm thấy được mấy khối nguyên thạch, cũng phi thường kinh ngạc, anh không để ý mấy khối ngọc này giá trị bao nhiêu, lại lo lắng, tuy biết Thước Nhạc biết chọn len dạ, lại không nghĩ tới cậu có thể chọn tốt như vậy. Về phía Mập thì ổn, nhưng ngọc cực phẩm nằm trong tay nhiều quá cũng là phiền toái, ở trong mắt kẻ có tâm tư nhất định Thước Nhạc có thể bại lộ, lòng người hiểm ác, lợi ích từ việc này quá nhiều.
Buổi tối nằm trên giường, Khúc Phàm nói suy nghĩ của mình cho Thước Nhạc.
Thước Nhạc thả lỏng người, nằm nhích về phía vai Khúc Phàm nở nụ cười “Hôm nay có chút hưng phấn, hứng lên liền cắt hết nguyên thạch, không ngờ mấy khối len dạ đó đều tốt như vậy, lúc em chọn chỉ là tìm khối nào khá nhiều linh khí, linh khí ít em không cảm nhận được, vả lại bề ngoài của mấy khối len dạ cũng không rõ ràng, mới làm em có sơ hở. Chỉ lần này thôi, về sau sẽ không riêng đi mua nữa, cho dù đụng tới mua về nhà cũng sẽ không cắt, bỏ vào không gian, linh khí trong không gian nhiều, biết đâu len dạ để trong đó có thể càng tinh khiết hơn đâu.”
“Cũng không phải không cho em mua, về sau cẩn thận chút là được, cũng là anh đa tâm, sợ em bị người khác để ý, có một số người vì lợi ích chuyện gì đều có thể làm.” Những vụ án như thế anh đụng vào không ít, đa số là vì lợi ích.
“Yên tâm đi. Sẽ không phô trương như lần này.” Lần này quả thật không đúng, không nên mở hết nguyên thạch ra, cũng may trước mặt đều là người nhà, Béo ca cũng có thể tin, nếu không khẳng định có phiền toái.
Ăn sáng xong, Khúc Phàm phải đi họp, khó được thấy anh mặc cảnh phục, dáng người của Khúc Phàm rất tốt, cao 1m85, vai rộng eo nhỏ chân dài, huấn luyện trường kì nên trên người không có mỡ thừa, khuôn mặt hình chữ quốc (国, khuôn mặt hình chữ nhật) góc cạnh rõ ràng, ánh mắt nội liễm thâm thúy, mặc cảnh phục vào lại rất uy nghiêm, từ sau khi đóa hoa sen thứ hai nở Thước Nhạc vẫn luôn thay đổi, từ thân thể tới khí chất đều có sự thay đổi rất lớn, chẳng qua vì nó thong thả, người thường gặp cũng không chú ý, vả lại loại thay đổi này cũng ảnh hưởng tới Khúc Phàm, bên ngoài thì chưa nói, chủ yếu là biến hóa về khí chất, có thể là vì công việc của Khúc Phàm, và nội tâm cường đại của anh, cả người nhìn chính khí nghiêm nghị, đừng nói là phần tử tội phạm, ngay cả đồng nghiệp đều rất tin phục Khúc Phàm, anh lại không có tự giác, chỉ là cảm giác gần đây công việc dễ dàng hơn.
Thước Nhạc đứng cùng một chỗ với anh liền hiện ra có chút ‘nhỏ xinh’, dù cậu cũng cao 1m8, làn da lại trắng nõn, dung mạo tuấn mỹ, khí chất tuyệt hảo, thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi, tuy không khiến người khác kinh diễm, lại làm cho họ không tự giác bị hấp dẫn, năm nhất khai giảng đã được nhiều người chú ý, ảnh chụp cũng được đăng lên diễn đàn trường, chỉ là cậu chưa từng chú ý tới.
Thước Nhạc đeo cà vạt cho Khúc Phàm, “Hôm nay trời rất nóng, anh uống nhiều nước, anh có phát biểu trong buổi họp không?”
Khúc Phàm chỉnh mũ “Có, buổi họp hôm nay, là tổng kết nửa năm, anh phải làm báo cáo, hôm qua cục trưởng gọi anh lên, qua một thời gian nữa anh có thể phải điều tới tổ trọng án.”
Thước Nhạc ngạc nhiên, “Tổ trọng án? Có nguy hiểm không?”
Khúc Phàm nở nụ cười, rồi lại nghiêm mặt nói “Vẫn giống trước kia, không có gì nguy hiểm, chẳng qua đôi khi phải đi công tác. Mất đi thời gian ở cùng em.” Trong lòng áy náy.
Thước Nhạc tiếp tục sửa áo cho anh, khiến cho anh dễ thở hơn “Cái đó thì không sao, nhưng anh phải chú ý an toàn, tổ trọng án đối mặt nguy hiểm nhiều hơn, lúc làm việc nhất định phải cẩn thận. An toàn là thứ nhất. Chỉ cần anh bình an là tốt rồi.”
Khúc Phàm ôm lấy Thước Nhạc, “Yên tâm, giờ anh không còn là một người. Anh là vì em mà tồn tại.”
Thước Nhạc hé miệng, đẩy anh ra.
Lui ra phía sau, nhìn anh thấy anh không có gì không ổn “Tốt rồi, lái xe chậm chút.” Tiến lên hôn hai má anh, xem như tạm biệt.
Khúc Phàm nở nụ cười, ôm thắt lưng của cậu, hôn cậu thật sâu, “Hôm nay họp xong anh có thể về, ăn cơm chiều xong chúng ta đi xem phim đi.”
Hai má Thước Nhạc ửng hồng, “Cũng được, anh đi nhanh đi, đợi lát nữa kẹt xe.” Người này thật sự là, ba mẹ còn ở bên ngoài, thực xấu hổ.
Khúc Phàm cười cười…lại cắn khuôn mặt cậu một cái, rồi mới đi.
Tiễn Khúc Phàm xong, Thước Nhạc dắt Ban Ban Điểm Điểm ra ngoài, hai bữa nay Điểm Điểm có chút không khỏe, không biết là có vấn đề gì, định đem tới chỗ bác sĩ thú y khám.
Hai chú chó này đã bốn tháng tuổi, vì sống nhiều trong không gian, đã rất lớn, thoạt nhìn gần như hoàn toàn trưởng thành, nuôi bằng thực vật có chứa linh khí trong không gian khiến mấy chú chó đều phi thường khỏe mạnh xinh đẹp, hai con chó đốm này, cơ bản là màu trắng, chấm đen lớn nhỏ phân bố đều trên cơ thể, thân thể cường kiện, hai mắt có thần, tính cách ổn trọng.
Dắt Ban Ban Điểm Điểm vào bệnh viện thú y từng xem bệnh cho A Phúc, bên trong có người cũng đem vật nuôi tới. Thước Nhạc nắm Ban Ban Điểm Điểm, trở thành tiêu điểm trong bệnh viện, làm đăng ký trước, Thước Nhạc ngồi lên ghế dài, Ban Ban Điểm Điểm ngồi chồm hổm bên cạnh Thước Nhạc, im lặng đánh giá bốn phía.
“Chó của anh thật biết nghe lời, anh huấn luyện thế nào vậy.” Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Thước Nhạc hỏi.
Thước Nhạc sờ đầu Điểm Điểm, “Không huấn luyện thế nào, thường xuyên trao đổi với chúng thôi.”
Điểm Điểm vô cùng thân thiết cọ cọ tay Thước Nhạc, ánh mắt nhìn cậu phi thường ôn nhu, thoạt nhìn tình cảm rất phong phú.
Người trẻ tuổi bên cạnh rất thích nói, hai người trao đổi cách nuôi chó, Thước Nhạc học được không ít, chó trong nhà đều không cần cậu quan tâm, nghe người trẻ tuổi nói nhiều vấn đề cần phải chú ý như vậy khiến Thước Nhạc xấu hổ, chó trong nhà gần như là nuôi thả, điều duy nhất cậu cần quan tâm là chuẩn bị thức ăn, tắm rửa đi vệ sinh linh tinh đều là chúng tự làm. Ngày thường chúng còn giúp cậu lấy thứ này thứ kia, giúp cậu chăm sóc Quả Quả. Tính ra, chúng còn làm nhiều hơn cậu.
Thước Nhạc cùng Ban Ban chờ ở ngoài, nhìn qua thủy tinh thấy Điểm Điểm đang được kiểm tra, thoạt nhìn Ban Ban có chút bất an, ánh mắt mà nhìn không chuyển, Thước Nhạc vỗ đầu của nó “Yên tâm, Điểm Điểm không sao.” Ban Ban quay đầu nhìn cậu nhỏ giọng ô ô hai tiếng, nghe như đang an ủi cậu.
Điểm Điểm kiểm tra rất thuận lợi, trước lúc nó vào Thước Nhạc đã giải thích với nó ý nghĩa của việc bác sĩ thú y kiểm tra, Điểm Điểm hẳn là nghe hiểu, cho nên mới phối hợp như vậy.
Kiểm tra xong, Điểm Điểm đi ra, vẻ mặt có chút mệt mỏi, Thước Nhạc lấy bình nước ra, bên trong là nước hồ, Điểm Điểm uống xong thì khỏe lại. Ban Ban ở bên cạnh tiến tới liếm liếm mặt nó, cả hai rất thân mật.
Bác sĩ Tôn cầm kết quả xét nghiệm ra, “Có kết quả, chó của cậu có thai. Khoảng nửa tháng, thân thể của nó khỏe mạnh hơn chó bình thường, bệnh trạng không rõ ràng, chỉ là có vẻ không thích hoạt động, bây giờ cần phải ăn nhiều bữa nhỏ và thêm các loại thực phẩm giàu protein hơn, như phômai, trứng, bột can xi linh tinh. Đây là một số công việc cần chú ý.” Đưa cho Thước Nhạc một tờ giấy, trên đó ghi công việc cần chú ý đối với chó mang thai.
Thước Nhạc hơi kinh ngạc, nhìn kết quả xét nghiệm, nhìn Ban Ban Điểm Điểm, “Ban Ban mày sắp làm cha.”
Ban Ban nhìn Thước Nhạc ánh mắt mang theo vui sướng, gâu…âm thanh nhảy nhót, vòng quanh Điểm Điểm, cọ cọ vô cùng thân thiết.
Vỗ đầu, Thước Nhạc hơi đau đầu, vì chó trong nhà rất nhiều nên Thước Nhạc cũng không muốn chúng sinh sản, việc này có thể khống chế trong không gian, nhưng thời gian này nuôi ở bên ngoài cậu không chú ý, không ngờ Điểm Điểm lại mang thai.
Có điều trong nhà tăng thêm tiểu sinh mệnh vẫn là chuyện đáng vui mừng, “Bác sĩ Tôn, đây là lần sinh sản đầu tiên của Điểm Điểm, có thể có vấn đề gì không ạ.” Thước Nhạc không dám nói Điểm Điểm chỉ mới có bốn tháng tuổi, động vật sinh trưởng trong không gian không thể dùng lẽ thường để phán đoán.
Bác sĩ Tôn giật mình “Lần đầu sinh sản? Làm sao có thể, thân thể của nó đã phát dục hoàn toàn mà?”
“Vậy có thể có vấn đề gì không?” Thước Nhạc hơi lo lắng, cho tới giờ cậu chưa từng trải qua chuyện như vầy.
Bác sĩ Tôn lắc đầu, “Tuy không thể tin đây là lần đầu nó sinh sản, nhưng tình trạng cơ thể của nó phi thường tốt, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, sẽ không xảy ra vấn đề gì, bất quá nên mang nó làm vài lần kiểm tra trước khi sinh.”
Thước Nhạc rốt cục cũng yên tâm, “Vâng tôi sẽ.”
Bác sĩ Tôn gật đầu “Uhm, không cần quá lo lắng, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Thước Nhạc dắt Ban Ban Điểm Điểm “Cảm ơn bác sĩ Tôn, ngài làm việc đi, tôi đi về.”