Sàn sạt…sàn sạt…
“Anh nghe thấy tiếng gì không.” Thước Nhạc cảm thấy hình như có tiếng thứ gì chuyển động.
“Cái gì? Có lẽ là tiếng gió.” Khúc Phàm nhìn xung quanh.
Xì….xì…tiếng động gần hơn.
Hai người quan sát chung quanh, “Anh coi thử đó là cái gì vậy?” Trong cánh gần cách chỗ bọn họ năm mét có một cái dây màu trắng.
Khúc Phàm nhìn kỹ, đột nhiên đồng tử co lại, vội càng kéo Thước Nhạc ra phía sau, “Cẩn thận, là mãng xà.”
Thước Nhạc kinh sợ, nhìn về phía đó, đúng thật là một con mãng xà rất to.
Lúc này hai người đang đứng trên bậc thang, hai bên đều có tay vịn, đi lên hay đi xuống đều còn rất xa. Cũng không đủ chỗ để cả hai người chạy.
Mãng xà từ từ bò tới, nương ánh trời chiều rốt cục hai người thấy được bộ dạng của nó, làn da màu trắng phía trên còn có vằn vàng, mắt xanh, dài bốn mét, to 80cm, đây là một con mãng xà trưởng thành, nhưng mà màu mắt của nó thì chưa thấy bao giờ.
Mãng xà dừng cách chỗ họ ba mét, thậm chí hai người còn có thể thấy ánh mắt của nó đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Giằng co một hồi, Khúc Phàm cẩn thận kéo Thước Nhạc bước xuống, mãng xà không động đậy, Khúc Phàm biết nó có khả năng quấn rất mạnh, nên anh nhìn chằm chằm vào nó, cẩn thận che Thước Nhạc ở phía sau, hai người đi xuống, được một đoạn thì con mãng xà cũng chuyển động, đi theo hai người mà vẫn giữ khoảng cách là ba mét.
“Sao lại thế? Hình như có không có ác ý.” Thước Nhạc nói nhỏ với Khúc Phàm.
“Ai quan tâm nó thế nào, em đi theo anh, hai chúng ta nhanh về chỗ xe cáp.” Lúc này một giây cũng không thể thả lỏng.
Thuận lợi xuống hết bậc thang, nhìn thấy nhân viên. Cả hai đồng thời thở ra.
“Sao chỗ này lại có mãng xà vậy? Thực đáng sợ.” Vừa thấy nhân viên Khúc Phàm liền hỏi.
“Mãng xà? Hai người thấy? Chỗ chúng tôi trước kia có không ít mãng xà, nhưng mà mấy năm nay khai phá du lịch, mãng xà đều chạy vào sâu trong núi. Đã lâu không có ai thấy. Hai người thấy ở đâu?” Nhân viên nói.
“Không phải là ở kia sao.” Khúc Phàm chỉ đầu đường.
Mọi người nhìn về phía đó, ở đó chẳng có gì cả.
Ngồi trên xe cáp hai người nghĩ về con mãng xà đó, tính ra thì con mãng xà đó, so với những con trong vườn bách thú rất khác biệt, không thuộc một loại nào mà họ biết đến, có một loại so ra khá gần là hoàng kim mãng xà, trên người là hoa văn hình khối, khá giống hoa văn của báo, nhưng mà con mãng xà mà họ vừa thấy, hoa văn trên người lại mảnh, hơn nữa không phải màu vàng bình thường mà là giống như ánh kim vậy.
Ngồi xe cáp xuống chân núi, lên taxi trở về khách sạn Đằng Xung. Thước Nhạc mệt mỏi ngủ sớm.
“Đừng cử động.” Buổi tối đang ngủ thì cậu cảm thấy có người vuốt ve cậu.
“Còn sờ…em buồn ngủ lắm.” Thước Nhạc vỗ vỗ, lành lạnh.
“Sao vậy? Nằm mơ sao? Sao em lại lạnh vậy.” Khúc Phàm mơ mơ màng màng ôm Thước Nhạc, cảm thấy người cậu lạnh lạnh.
Thước Nhạc mở mắt bừng tỉnh, “A!” cảm thấy trong bóng đêm có một cái đầu rắn màu trắng xuất hiện trước mắt cậu, cách mặt cậu không đến 10 cm.
Khúc Phàm cũng bừng tỉnh, ôm lấy Thước Nhạc liền đẩy con mãng xà văng ra ngoài.
Hoảng sợ nhìn con mãng xà trắng, chính là con mà họ gặp trên núi Vân Phong, không biết sao nó lại tới được chỗ này.
Bạch mãng bị ném xuống đất, nó lắc lắc đầu, ánh mắt ủy khuất nhìn hai người. Khúc Phàm ôm chặt Thước Nhạc, quan sát nó.
Thước Nhạc khó hiểu nhìn Khúc Phàm “Sao lại thế này?”
“Không biết, làm sao mà nó tìm tới đây được chứ.”
Bạch mãng lắc lư bò về phía hai người, Thước Nhạc nắm tay Khúc Phàm, hai người đứng yên, Thước Nhạc không thể nói rõ nhưng cậu có một cảm giác là con bạch mãng này không có ác ý với hai người họ. Bạch mãng bò tới bên chân Khúc Phàm thì bắt đầu bò lên người anh, cơ thể Khúc Phàm cứng đờ, luôn trong trạng thái phòng bị, bạch mãng nằm lên bả vai anh, cái đuôi quấn quanh thân thể hai người, sau đó nằm im, kêu xì xì hai tiếng như ý chào hỏi, đầu hạ xuống, đi tới bụng Thước Nhạc, xì xì hai tiếng, Thước Nhạc cảm giác hoa sen trong bụng dường như cũng run run đáp lại. Bạch mãng và đứa bé chào nhau, Thước Nhạc thấy nó như muốn dính lấy bụng cậu, giật mình, cầm nó ném vào không gian.
Tinh thần lực tiến vào không gian, cái này mới đáng cười, vừa rồi ném vào không cẩn thận ném vào ổ gà, lúc này trong không gian gà bay chó sủa, bạch mãng lại rung đùi đắc ý nhìn xung quanh, thậm chí còn không thèm nhìn bọn chúng, liền bò ra bên ngoài, tốc độ rất nhanh, lúc này cậu biết đêm qua chắc chắn là bạch mãng bò theo xe của hai người họ, tốc độ này tuyệt đối có thể theo kịp ô tô. Bạch mãng đi thẳng, đến bên nước hồ, còn cách hồ khoảng một mét thì dừng lại, không tiếp tục tiến tới. Dường như sau khi không gian tiến hóa, động vật ở trong sẽ không uống nước hồ nữa, con bạch mãng này cũng vậy. Bò quanh hai vòng, sau đó nằm lên khối nguyên thạch ngọc bích bốn màu mà Thước Nhạc đặt, nhắm mắt lại tỏ vẻ muốn ngủ.
“Thế nào?” Khúc Phàm ở bên cạnh lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, nhìn qua rất có linh tính, chờ nó ở trong không gian một thời gian, sau đó phóng ra ngoài cũng không cần sợ nữa.” Mà nói ra thì mãng xà ở thời cổ cũng là loài vật may mắn, nếu đã không nguy hiểm thì họ cũng không cần phản cảm như vậy.
“Nó cũng thông minh thật, đi theo sau chúng ta, có thể là do linh khí trên người em nhiều khiến nó cảm giác được.”
Thước Nhạc lắc đầu “Không chắc, vừa rồi theo em thấy, nó rất thân cận với anh, tại sao?”
Khúc Phàm cười ha ha “Hai chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy khẳng định là do em ảnh hưởng, vả lại em không phát hiện từ khi có em có thai, động vật nhà chúng ta càng dính em hơn sao?”
Đẩy anh một cái, Thước Nhạc tức giận lên giường, cậu thực may mắn là giờ không thể vào không gian nếu không còn không bị nước miếng của động vật trong đó đuối chết sao. Mấy hôm trước nhà trẻ của Quả Quả được nghỉ, Thước Nhạc lấy mấy con vẹt và chó trong không gian ra, chó thì cứ như thấy được xương vậy, liếm cậu đầy người nước miếng. Đám vẹt thì dù không làm gì, nhưng mà thiên phú ngôn ngữ của chúng thì thật là không chịu nổi, nhất là con vẹt xanh lại là thứ nhiều chuyện. Không còn cách nào khác đành phải bắt bọn chúng về lại không gian mới được yên tĩnh.
Theo cậu lên giường, “Mà tính ra thì từ khi em có thai, mị lực của em quả thực là tăng không ít, chính anh còn muốn dính với em mỗi ngày.”
“Được thôi, vậy anh từ chức đi, ở nhà làm chủ cả nhà.” Thước Nhạc đùa cợt.
“Việc này có thể suy xét.” Đùa nói, trong lòng Khúc Phàm cũng có ý này, giờ được điều tới bộ công an, có nhiều cơ hội trong công việc, mỗi lần đi hai ba ngày, mà vì anh vừa chuyển tới nên công tác đều là nơi xa, sau này nói không chừng còn phải đi một tuần một tháng, mỗi lần đi công tác buổi tối anh đều ngủ không ngon, trong lòng luôn nhớ tới cậu. Mà gần đây nếu lâu không thấy cậu lòng anh liền thấy trống trãi, bất an, làm việc cũng luôn bực bội.
Mấy ngày nay luôn ở cùng cậu, lòng anh thấy yên ổn lại. Cho nên hai ngày này anh vẫn luôn nghĩ, quả thực là anh thích làm cảnh sát, bỏ công việc này khẳng định có hối tiếc, nhưng nếu từ bộ công an điều về cục thành phố cũng rất tốt, tuy đều là phá án, công việc ở cục thành phố lại ít hơn. Chính là việc này không dễ, dù sao muốn vào bộ công an khó, muốn ra cũng không dễ.
Thấy khuôn mặt ngủ say của Thước Nhạc, Khúc Phàm lắc đầu, chính mình thế nào lại trở thành anh hùng hụt hơi vì mỹ nhân, không có cầu tiến chứ. Nhưng mà chuyện công việc vẫn phải suy nghĩ cho kĩ.
Cả nhà từ Đằng Xung về Bắc Kinh, lập tức liền cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ ở hai nơi, mùa hè Bắc Kinh rất nóng. Tháng bảy tháng tám còn rất nóng, còn mười ngày nữa mới tới mùa thu. Mọi người đều có chút hối hận, sớm biết thế nên ở Đằng Xung vài ngày nữa.
Cửa sổ trong phòng gỡ xuống nửa cánh, treo lụa trắng lên, hành lang thì treo màn trúc, trong phòng chưa lắp điều hòa, kỳ thật cho dù lắp cũng không dùng được, so với bên ngoài thì trong tứ hợp viện thực mát mẻ, trong phòng cũng không quá nóng, chỉ cần ngồi ở dưới đại thụ liền rất mát, năm trước trời nóng như vậy nhưng người trong viện cũng không cảm thấy khó chịu, có điều năm nay Thước Nhạc lại có cảm giác không quá thoải mái, cảm giác ở đâu cũng nóng, vừa động liền ra đầy mồ hôi, Khúc Phàm nhìn thấy cũng khó chịu theo, bưng trà rót nước không cần cậu tự làm.
Thước mẫu thì lại rất vui vẻ, tuy đã xác nhận con mình có con, nhưng thấy bộ dạng cậu không khác gì trước, trong lòng cũng lo lắng, giờ thấy bệnh trạng của phụ nữ có thai cậu đều có, cũng không suy nghĩ nữa, vội vàng chuẩn bị đồ ăn thích hợp bổ cho cậu, mới vài ngày đã gầy xuống. Sớm biết thì khoan hãy trở về.
Sáng hôm nay Thước Nhạc nằm trên ghế dưới dàn nho trong viện, một bên đặt một đĩa dưa hấu đã cắt thành miếng nhỏ, Khúc Phàm cầm quạt hương bồ quạt cho cậu, còn phải chú ý không để cậu ăn quá nhiều, dưa hấu là đêm qua đặt trong giếng, thực lạnh, tuy là ăn giảm nhiệt ngày hè, cũng không thể ăn nhiều.
Khúc phụ và Thước phụ hai người triển khai thế trận trong viện, chuẩn bị cắt thạch. Hôm qua mặt trời vừa lặn, Thước Nhạc và Khúc Phàm đi kho hàng một chuyến, hàng len dạ đều đã chuyển về, trừ bỏ mười bảy khối linh khí nhiều, Thước Nhạc còn chọn hai mươi mấy khối linh khí bình thường, ở Myanmar mỗi hàng len dạ còn được kèm theo bảy tám khối, vận trở về hơn một trăm khối, cũng có một ít có chứa linh khí, chỉ là so với mười bảy khối kia thì cách rất xa.
Cậu chọn hàng len dạ bỏ vào không gian, còn lại thì gọi điện thoại cho Mập ca, đặt trong cửa hàng bán dùm. Mấy cái đó bên trong có ngọc bích không thì cậu cũng không biết, dù sao bên trong cũng có cái có linh khí, ai mua được thì coi thử vận khí của họ đi, dù sao giá của cậu cũng không cao.
Hàng len dạ chuyển về, Thước Nhạc không có hứng mở ra, trời nóng thế này bắt cậu cắt thạch dưới ánh mặt trời, người trong nhà cũng không đồng ý.
Vừa lúc hai vị phụ thân đi Myanmar về cũng có chút hiểu biết, có chút tư thế của chuyên gia, liền nhận việc cắt thạch. Thước Nhạc cũng không quản, mười bảy khối trực tiếp đặt ở bên cạnh hồ, nhất thời cũng không tính cắt, còn mấy khối ở trong viện thì cứ để họ chơi đi. Mà cậu cũng thực tò mò trong chúng thì có cái gì.