Nhưng mà, ngay lúc Ngao Kiệt đứng trước mặt Hồ Thập Bát, bày ra vẻ mặt vô tội tươi cười đến vui vẻ, đưa hai tay bổ nhào vào người hắn, Hồ Thập Bát đột nhiên phát giác, mặc dù chỉ mới gần mười ngày không gặp nhau. . .hóa ra bản thân lại tưởng niệm vị Long Quân ngang tàng không thèm nói lý lẽ nhưng tính cách lại khờ dại kỳ quặc giống hệt tiểu hài tử này đến thế, nhớ đến mức tâm như quặn thắt lại. . .làm sao có thể tức giận nổi nữa chứ.
Tim đập mạnh vì vui sướng, hóa ra. . . cảm giác quá mức vui mừng, cũng làm cho tâm đau nhói ẩn ẩn như thế này.
Ngao Kiệt nhẹ nhàng hôn Hồ Thập Bát, hôn lên hai gò má, vành tai, gáy, miệng thì thầm “Thập Bát. . .Thập Bát. . .ta rất nhớ ngươi. . .”
Hồ Thập Nhị cùng Hồ Thập Tứ quỳ xổm trên mặt đất, nhìn một cảnh này mà mục trừng khẩu ngốc luôn a~
Đây là người ấy của Thập Bát sao?
Trời ơi. . .
Khí thế như vậy!! Phong thái như vậy!! Diện mạo như vậy!! Tính. . .tính cách như vậy OTZ
Là tuyệt phẩm thiên hạ vô song a!
Hồ Thập Tứ quỳ rạp trên mặt đất, vừa nhìn đến mê mẩn vừa khóc rưng rức.
Hảo suất nha hư hư hư hư hư hư hư ~~~~~~
Hồ Thập Nhị bên này miễn cưỡng gượng người đứng dậy, lui sang đứng một bên, đột nhiên phát hiện, Lang công tử vậy mà cư nhiên chẳng bị ảnh hưởng chút gì, đứng một bên như người vô can! Tuy là bị khí tức áp bức cũng có chút rúm người, nhưng sắc mặt lại vẫn như bình thường, chân không run, khí không suyễn.
A nha? Hồ Thập Nhị lén lén hỏi Lang công tử “Lang công tử, ngươi mỗi ngày cũng hấp nguyệt hoa sao?”
“A?” Lang công tử vẻ mặt hết sức khó hiểu nhìn Hồ Thập Nhị.
“A, cứ coi như là ta không có hỏi đi!” Hồ Thập Nhị nghiêng đầu quay sang chỗ khác, cau mày tỏ vẻ quái lạ, theo như lời Lục tỷ phân tích, Hồ Thập Bát là vì hấp thụ nguyệt hoa nên hồn nguyên tinh thuần, bởi vậy mới không sợ hãi khí tức của Long Quân. . . Vậy vị Lang công tử này là sao đây?
Tí tách tí tách. . .
Bên cạnh Hồ Thập Nhị đột nhiên truyền đến thanh âm kỳ quái, nàng quay qua nhìn thì thấy, Hồ Thập Tứ hai mắt bắn thẳng, khẩu thủy từ khóe miệng chảy ra giống hệt như con suối nhỏ, giật mình hết hồn. . . bèn lần theo phương hướng của ánh mắt Hồ Thập Tứ nhìn sang, ngay lập tức mặt đỏ tim đập!
Uy!! Trước mặt mọi người mà hai ngươi làm cái trò gì đó hả!! Chú ý ảnh hưởng người khác a!!
Khụ khụ, dục vọng này nọ kia gì gì đó, nếu như nó vẫn đang ngủ say thì người ta có thể coi như nó hoàn toàn không hề tồn tại a ~~ nhưng mà, một khi nó đã thức tỉnh rồi, nó sẽ biến thành hồng thủy mãnh thú a!!
Hiện tại Ngao Kiệt đã biến thành hồng thủy mãnh thú rồi, ôm chặt lấy Hồ Thập Bát, chỉ hận không thể nuốt luôn hắn vào bụng.
Lúc bắt đầu chỉ là chút nhẹ nhàng, hơi hơi chạm vào, nhưng khi ngửi thấy mùi hương trên người Hồ Thập Bát, tự dưng trong lòng Ngao Kiệt có cảm giác gì đó đột nhiên chậm rãi rục rịch bắt đầu thức tỉnh, cảm thấy chỉ chạm vào nhẹ nhàng như vậy không thể nào thỏa mãn được, trái lại làm cho tâm ngứa ngáy đến khó chịu, chỉ muốn tiếp xúc mạnh mẽ hơn, mãnh liệt hơn nữa. . .rốt cuộc Ngao Kiệt nhịn không được, ôm luôn Hồ Thập Bát, hung hăng bắt đầu hôn lên môi.
Tính tổng số lần mà nói thì, đây chính xác là lần thứ hai Ngao Kiệt hôn Hồ Thập Bát.
Nhưng a, thật không hổ danh là đại diện cho tinh anh trong tinh anh của Long tộc, năng lực học tập của Ngao Kiệt quả thực quá đáng sợ, tuy lúc trước chỉ thực hành có một lần, lại là lúc mê mê hồ hồ, nhưng ngay lập tức có thể đem lý luận khái quát biến thành trình độ siêu cấp vừa chuẩn vừa có tuần tự!
Khẽ chạm vào răng, hấp cắn môi dưới cùng đầu lưỡi Hồ Thập Bát, hấp lấy khẩu dịch trong miệng đối phương, tay cũng không để nhàn rỗi, chậm rãi từ lưng Hồ Thập Bát trượt dần xuống. . .bị giáp công trên dưới như vậy, Hồ Thập Bát bắt đầu run rẩy, thắt lưng cảm giác như nhũn ra, đồn bộ thì bị tay kia của Ngao Kiệt gắt gao xiết lại, cả cơ thể dựa sát vào người Ngao Kiệt. Thân thể cả hai dần dần nóng lên, nhiệt phát ra như thiêu như đốt. Hồ Thập Bát cảm giác được dục vọng của mình lẫn Ngao Kiệt đều đang bắt đầu ngẩng lên. . .
Khụ khụ khụ khụ khụ khụ! ! ! !
Một tràng ho liều mạng này, không cần hỏi, là phát ra từ Ngũ Long Quân!!
Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì nữa a!!
Ta biết hai người các ngươi tiểu biệt thắng tân hôn, mới vài ngày không gặp đã tương tư khó nhịn, nhưng các ngươi cũng nên nhẫn một chút a!! Đây đâu phải là chốn không người!! Bên kia có hai nha đầu xem đến mức nước miếng cũng chảy ào ào rồi a!
Ngao Ly những lúc cần thiết vẫn là rất có phong cách của trưởng bối, trong lòng phun trào, ta phải ngăn cơn hồng thủy này lại! Bằng không lát nữa không chừng lại phát triển thành đánh dã chiến nữa!!
Tuổi trẻ đúng là không biết kềm chế gì hết mà. . .
Một tràng ho cuồng loạn có tính chất sát phong cảnh này, rốt cuộc cũng đánh thức được Hồ Thập Bát đang trong lúc bị hôn đến động tình mà mơ mơ màng màng. Hai mắt Hồ Thập Bát vừa hồi thần lại, đã thấy hai tỷ tỷ cùng Lang công tử đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm, không khỏi cảm thấy xấu hổ, dùng tay đẩy Ngao Kiệt đang bám dính trên người mình ra xa một chút.
“Ngươi để ý làm gì!” Ngao Kiệt bĩu môi ai oán, mấy cái thứ như ánh mắt này kia của người ngoài y có bao giờ thèm để ý đến đâu a, chỉ là cảm thấy việc mình đang rất muốn làm bị người ta ngăn cản, cảm giác cực kỳ bất mãn nha.
“Chậc chậc chậc!” Thập Nhị cùng Thập Tứ chép miệng liên tục, không thấy được toàn bộ quả thực cũng rất bất mãn nha.
Ai. . . trong lòng thở dài một tiếng, Ngao Ly lặng lẽ lau mồ hôi, cảm thấy trách nhiệm làm ca ca thực vất vả, rất bất mãn nha.
“A nha, không lẽ vị này chính là người ấy của Hồ huynh?” Lang công tử nét mặt tươi cười tao nhã, bước từng bước về phía trước, chắp tay với Ngao Kiệt “Quả là rất có khí thế, rất có phong thái, rất xứng đôi với Hồ hynh a ~~!”
Ngao Kiệt nghe xong lời này, hảo cảm đối với Lang công tử trong nháy mắt cộng thêm hai trăm điểm!
Ân! Có nhãn lực ~~ ta và Hồ Thập Bát cực kỳ xứng đôi ~~ trên người Thập Bát thật sự hảo hương a ~~ umm ~~ thật nhớ đến việc tối hôm đó mình và Thập Bát làm a~~
Ngao Kiệt giống như bị nghiện, càng lúc càng vùi đầu vào bả vai Hồ Thập Bát mà cọ a cọ ~~
Nhìn nét mặt tươi cười không chút biến sắc đến vân đạm phong thanh của Lang công tử, trong trí óc Hồ Thập Nhị đột nhiên lóe lên một cái. . .nàng bỗng hiểu ra, vì cái gì mà Lang công tử lẫn Hồ Thập Bát không hề cảm thấy chút sợ hãi đối với khí tức của Long Quân. . .việc đó cùng với hồn nguyên tinh thuần do hấp thụ nguyệt quang một phân quan hệ cũng không có!!
Cái đó, là bởi vì. . . hai tên này đều giống hệt nhau, đều là cái thứ trì độn a a a a a!!!
Hồ Thập Nhị cực kỳ u sầu mà cảm khái, có lúc thần kinh quá mức mẫn cảm cũng không hẳn đã là chuyện tốt.
==========================
“Thập Bát!!!” một tiếng chói tai vang lên.
Nghe thanh âm kia gọi mình, lông mao trên người Thập Nhị Thập Tứ Thập Bát đều nhất tề dựng đứng, đây chẳng phải là thanh âm của lão nương Hồ Hồng Ngọc nhà mình sao!?
Hồ Thập Bát ngẩng đầu, đã thấy Hồ Hồng Ngọc tóc tai có chút loạn tán cách đó không xa đang vội vã đi tới, lúc này đang nhìn mình và Ngao Kiệt bằng vẻ mặt kinh ngạc.
Hồng Ngọc đang ở nhà chỉ huy công tượng cùng hỏa kế trang hoàng lại nhà cửa, đột nhiên cảm thấy khắp yêu giới một trận đất rung núi chuyển, giữa trời mây đên cuồn cuộn, tiếng sấm đùng đoàng nổ khắp tầng mây, khí tức cực đại áp bức bao phủ khắp khoảng không Phất Lai Sơn.
Khí tức đáng sợ kia có hai đạo, mà một đạo rất giống với khí tức của tên tiểu tử Long Quân ngày đó gặp được ở Thanh Vân Sơn. Hồng Ngọc cả kinh, chẳng lẽ là Ngũ Long Quân kia cùng đệ đệ của hắn muốn đến đây cướp người?
Một bóng đen thật lớn ở bên trên phi xuống, lao vào một nơi cách đó xa xa, ầm một tiếng, mù mịt nổi lên bốn phía. Hồng Ngọc từ xa nhìn lại trợn mắt, thiên a. . .đây chẳng phải là đỉnh núi Phất Lai Sơn sao!!
Hồng Ngọc ngay lập tức mặc kệ mọi thứ, không thèm để ý đến mấy công tượng kia đang ở trong nhà mình, gấp gáp chạy về phía Phất Lai Sơn. Một đường đến đây, từ xa đã trông thấy cảnh tiểu nhi tử bảo bối của nhà mình bị một tên bạch y nhân ôm vào lòng khinh bạc!!
Hồng Ngọc vẻ mặt âm trầm, lặng lẽ quan sát Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát đứng trước mặt, bên ngoài bất động thanh sắc nhưng trong tâm âm thầm kêu khổ : vị này. . .không lẽ là Thất Long Quân gì đó sao? . . .
Ồ, một thân khí tức thế này, còn áp nhân hơn cả Ngũ ca của hắn nữa a! Thập Bát, ngươi thực sự có thể hảo hảo ở chung với hăn sao?
Đứng trước mặt mẫu thân mình, Hồ Thập Bát rất muốn dùng sức đẩy Hồ Thập Bát tránh ra xa chút, có điều Thất Long Quân quả không hổ danh là long, đem công phu triền tự quyết luyện đến mức quá lợi hại! Đẩy kiểu gì cũng đẩy không ra.
“Ngao Kiệt, Ngao Kiệt! Ngươi. . ngươi buông ta ra trước đi. . .”
“Ân ~~~” nói lẩm bẩm, giọng nói của Thập Bát thật là dễ nghe ~~
Thất Long Quân ôm Hồ Thập Bát bắt đầu phát mê mẩn, hoàn toàn không thèm ngó ngàng gì đến nhạc mẫu đại nhân tương lai của mình.
Hồ Hồng Ngọc lấy bộ dạng mẹ chồng nhìn nàng dâu, ngắm nhìn Ngao Kiệt từ trên xuống, đánh giá soi mói đến lợi hại.
Trước hết, có thể yêu thương nhi tử ta, ánh mắt không tệ ~!
Thân cao. . .ân, so với Hồ Thập Bát nhà ta không chênh lệch mấy, rất tốt, rất tốt.
Diện mạo. . . Hảo. . .Được! Ta thừa nhận bộ dáng ngươi thực sự rất phiêu lượng. . . quay đầu. . .
Năng lực. . .lúc nãy hắn thiếu điều hủy luôn cái yêu giới này, năng lực hẳn là rất mạnh. . .
Thái độ đối với Thập Bát. . .
“Ngao Kiệt, Ngao Kiệt ngươi buông tay trước đi! Đừng sợ loạn nữa. . .ngô. . .” hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của Hồng Ngọc, Ngao Kiệt giống hệt như tám cái vòi bạch tuột quấn trên người Hồ Thập Bát, tay lẫn chân, cả miệng đều không hề trật tự.
Hồ Thập Bát đẩy đẩy mãi vẫn không đẩy ra được, chắn bên trên thì thất thủ bên dưới, bị quấy rối đến sắc mặt đỏ bừng.
Có vẻ đối với Thập Bát, phi thường có cảm (thú) “tính”. . . đây là điều kiện tối trọng yếu, cũng là khiến ta vừa lòng nhất! Điều này chứng tỏ Thập Bát phi thường hấp dẫn đối với hắn, cảm tình của hai đứa cũng phi thường tốt. . .
Chỉ có điều!!
Lão nương ta đứng đây cũng đã muốn nửa ngày rồi nha!! Ngay cả chào một cái cũng không thèm chào! Mắt cũng không thèm dòm qua đây một cái!! Giống hệt với tên ca ca của hắn, không hề biết lễ phép đối với bậc tôn trưởng, không coi lão nương đây ra gì!!
Này còn gì để nói nữa!!
Hồng Ngọc nét mặt bình tĩnh đứng tại chỗ, lạnh lùng lên tiếng “Thập Bát, vị công tử này là ai? Sao không mau giới thiệu một chút cho vi nương ta đây biết!!
Ngũ Long Quân đứng ở phía sau ôm trán, cuối cùng. . .cuối cùng hai người cũng đụng độ!!!
A a, sao chổi đâm vào trái đất a, yêu giới có khi nào biến mất luôn không?
Nghe thấy ngữ điệu nói chuyện bình tĩnh như thế của Hồng Ngọc, Hồ Thập Bát chợt rùng mình một cái, vội vàng cố gắng đứng thẳng người nói “Nương. . .này, vị này chính là Thất Long Quân Ngao Kiệt. . .” dứt lời, lại cố gắng lay lay Ngao Kiệt “Ngao Kiệt, Ngao Kiệt, đây là nương ta, nương ta!!”
Ngao Kiệt ôm chặt lấy Hồ Thập Bát cọ a cọ, ngây ngất trong khí tức của Thập Bát, tâm tình cực kỳ tốt nên Ngao Kiệt căn bản không có nghe thấy Hồ Thập Bát đang nói cái gì, chỉ nghe loáng thoáng cái gì nương a nương a, hơn nữa còn lôi lôi kéo kéo mình, bộ dạng giống như muốn hắn gọi người kia thì phải ~~ thế là Ngao Kiệt ngẩng đầu lên, tươi cười giống như xuân nhật dương quang cực kỳ xán lạn, nhìn Hồ Hồng Ngọc gọi một tiếng đặc biệt ngoan đặc biệt ngọt “Nương!!”
Cạch cạch . . . Rắc rắc . . .
Hô. . . .
Đây là thanh âm hòa tan núi băng a!! Đây là thanh âm lửa giận của Hồng Ngọc bị xuân thủy từ núi băng hòa tan dập tắt. . .
Gắt gao níu chặt lấy Hồ Thập Bát, bày ra gương mặt nhỏ nhắn giống như miêu nhi hết sức nhu thuận, kết hợp với một câu “Nương. . .” cực kỳ ngọt ngào lại có sức sát thương cực cao kia. . .
Tâm can Hồ Hồng Ngọc đều run rẩy cả lên. . . này, này này này này, nữ tế này thực là đáng yêu biết bao a ~~~~~
Quả thực làm cho mọi người ngã nhào rớt hai con mắt xuống mà, hoàn toàn không hề có cái gì xung đột xảy ra hết!! Hồng Ngọc thật sự là cứ như vậy mà chấp nhận Ngao Kiệt trở thành nữ tế sao ~!!!
A liệt? Vì sao a? Ngao Ly nghĩ mãi mà không thể nào thông, ta và Tiểu Thất kém nhau chỗ nào a?
Kỳ thực, Ngũ Long Quân a ~~~ kém là ở chỗ ngươi quá thông minh đi ~ quá giống với kiểu của Hồng Ngọc, cả đời luôn dùng thủ đoạn cùng tâm cơ, liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ ruột người ta cong thẳng ra sao rồi, chỉ có kiểu như Ngao Kiệt a, càng giống như sinh vật đơn bào ngốc ngốc, càng dễ dàng chiếm được hảo cảm của Hồng Ngọc a ~~~