Lúc đi chỉ bảo nhiều nhất hai ngày sẽ trở về. Rốt cuộc gặp Long Quân rồi bị thương nên đành phải chậm trễ. . .
Kỳ thật thương thế mấy hôm trước cũng đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng Hồ Thập Bát biết nương hắn nhãn tình có bao nhiêu độc, tâm nhãn có bao nhiêu tinh , nên đành ở lại nhân gian ăn cơm no vài ngày, hấp thụ nguyệt hoa vài bữa, dưỡng khí sắc đến không thể nhìn ra sơ hở gì mới dám trở về.
Chào từ biệt Đường chưởng quỹ xong, Hồ Thập Bát niệm động di hình chú, vừa mới tiến vào kết giới yêu giới, đã nghe tiếng mắng “Ngươi còn dám trở lại!” liền sau đó là một cái tiểu bạo lật từ chính diện quất tới.
Hồ Thập Bát vừa chống đỡ vừa trốn tránh. Hắn vừa nghe giọng nói kia đã biết, người kia chính là Thập Nhị tỷ của mình.
Khác với nét yêu diễm của Hồng Ngọc, Hồ Thập Nhị bộ dạng thanh thuần kiều tiểu động lòng người, nàng duỗi ngón trỏ tiêm tế hung hăng chọt vào gáy Hồ Thập Bát “Ngươi còn biết trở về, người còn biết trờ về! Ta cứ tưởng là ngươi chết luôn ở bên ngoài rồi chứ!!”
Hồ Thập Bát nghĩ thầm, thiếu chút nữa ta chết ở bên ngoài thật a, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể trả lời lại “Thập Nhị tỷ, ta đây không phải đã trở lại rồi sao. Ở bên ngoài vui chơi có quên thời gian, tỷ đặc biệt ở đây chờ ta?”
“Ta đương nhiên là ở đây chờ ngươi!” Hồ Thập Nhị rốt cuộc nhớ tới việc mình ngồi chồm hổm ở đây chờ suốt hai ngày là vì cái gì, liền cầm tay Hồ Thập Bát tha hắn đẩy về phía Nhân gian giới.
“Thập Nhị tỷ! Ngươi làm cái gì vậy??”
“Ngươi trốn tiếp hai ngày đi! Không biết ngươi làm cái gì nữa a, rõ ràng là bảo cùng vị Lang cái gì công tử kia đi Nhân gian giới du ngoại, mẫu thân còn tưởng quan hệ giữa các người phát triển thuận lợi. Đùng một cái hôm trước Lang công tử kia đột nhiên mang sính lễ đến Đông Phượng Sơn Tước gia cầu thân! Nương tức giận triển hỏa hồ đốt hết một nửa trạch tử của chúng ta luôn, còn nói ngươi đúng là đồ bỏ đi, chờ ngươi trở về sẽ hảo giảo giáu huấn ngươi a!”
“A, ta đây lại trốn đi vài ngày . . .”
Hồ Thập Bát vừa nghe lập tức xoay người về phía Nhân gian giới. Đột nhiên ngẫm lại thấy không được, xét cá tính của nương mình chắc chắn không dễ dàng cứ như vậy mà buông tha cho Lang công tử đâu a, bản thân mình đi rồi Lang công tử kia phải làm thế nào bây giờ a. Nghĩ như vậy, hắn lại xoay người trở lại.
“Ngươi tại sao còn quay lại!!” Hồ Thập Nhị chống nạnh “Muốn cứ như vậy mà biến thành hồ ly quay sao!!”
“Không phải, không phải, ta muốn hỏi một chút, nương có nói gì không. . .về chuyện. . . về Lang công tử ấy. . .”
Thập Nhị chu chu cái miệng nhỏ nhắn, mắt nhìn xuống đầu móng tay được sơn màu đỏ của mình “Nói a ~ ngươi cũng biết mẫu thân chúng ta tính là cái kiểu tính tình gì. . . Nghe nói ba ngày sau, tên Lang kia sẽ cùng Tước kia thành thân ~ nương bảo, đến lúc đó sẽ kêu hảo tỷ muội của người, đến lễ đường đập phá a ~”
Hồ Thập Bát thấy hiện tại trước mắt đã có trở ngại. Bản thân không nên chạy trốn mà ngoan ngoãn trở về đem mọi chuyện nói rõ ràng cho nương biết. Bằng không, Hồng Ngọc mà sinh khí thực sự thì hậu quả thực nghiêm trọng.
Từ xa, Hồ Thập Bát nhìn thấy trạch tử nhà mình có chút hết hồn. . .
Này là cháy muốn sạch sẽ rồi. . . Thực là nghiêm trọng a. . .
Nóc nhà cũng mất tiêu. . . Nếu trời mưa thì có thể nuôi cá ở trong phòng. . .
Bước vào chính đường, đã thấy Hồng Ngọc thượng tọa ở vị trí cao nhất, diện trầm tự thủy ~
“Khụ. . .Nương, ta đã trở về.”
Hồng Ngọc cũng không thèm liếc mắt nhìn Hồ Thập Bát lấy một cái.
“Nương, người nghe ta nói. Ba ngày sau người không thể đến hôn yếu của Lang công tử náo loạn được. . .”
Rắc rắc, rầm rầm.
Đây là thanh âm vỡ vụn của mộc y trầm hương mà Hồng Ngọc tọa.
Hồng Ngọc nhảy một phát lại chỗ của Hồ Thập Bát mà quyền đả cước thích “Ngươi đúng là cái đồ bỏ đi! Ngươi còn dám lên tiếng! Mấy ngày hôm nay ngươi chạy đi chỗ nào? Trượng phu của mình mà giữ cũng không được, ngươi ngươi ngươi!!”
Bạo lật liên kích của Hồng Ngọc so với mấy cú gãi ngứa của Hồ Thập Nhị ước chừng cũng cao hơn vài cấp, quả nhiên là quyền quyền đáo nhục chưởng chưởng kiến huyết ti. Hồ Thập Bát bị Hồng Ngọc đánh đến không có đường chạy trốn, dưới tình thế cấp bách hô to một tiếng “Nương!! Là ta cự tuyệt hắn!!”
Cuồng phong bão vũ đột nhiên đình chỉ.
“A?” Hồng Ngọc có điểm ngốc.
Lời nói dối một khi đã ra khỏi miệng rồi thì cũng giống như tên đã bắn khỏi dây cung, có muốn thu lại cũng không được. Hồ Thập Bát mơ hồ cảm thấy như trước mặt mình hiện tại đã hiện ra một cái hố sâu không đáy, nhưng hắn vẫn là nghĩa vô phản cố không thể không nhảy qua “Nương, là ta cự tuyệt hắn! Trong chuyện này, Lang công tử là người bị hại!”
“A?” Linh nha lỵ xỉ như Hồng Ngọc lần đầu tiên phát hiện chính mình cũng có lúc nói không ra lời “Cái. . cái gì?”
“Phải. . .là như vậy a!” Hồ Thập Bát chớp chớp mắt, bắt đầu biên cố sự.
“Kỳ thật ta đã sớm có ý trung nhân ở Nhân gian giới. . .Nhưng bởi vì ta sợ nương không đồng ý cho nên vẫn chưa nói. Lần này đến Nhân gian giới chính là để nói cho Lang công tử nghe chuêện này, để hắn bỏ cuộc mà tìm kiếm lương duyên khác. Ân ân, chính là như vậy đó.”
Hồng Ngọc hưng phấn đến ánh mắt đỏ lên “Kẻ ngươi nhìn trúng vi nương làm thế nào có thể ghét bỏ chứ. . .Chỉ cần là kẻ ngươi muốn. . .A không phải, chỉ cần là kẻ ngươi coi trọng, hạng người gì vi nương cũng đều đồng ý a!!”
Tức giận toàn thân của Hồng Ngọc lúc này đã sớm bay đi mất, mọi trù tính thi hành gia pháp trên mặt hết thảy cũng tiêu thất không còn gì, trên mặt bây giờ chỉ còn nụ cười xán lạn như xuân hoa minh diễm động lòng người, vội lôi Hồ Thập Bát ngồi xuống “Lại đây lại đây, nói nói vi nương nghe mau, các ngươi quen biết như thế nào? Hắn là người như thế nào? Bộ dáng anh tuấn hay không? Trong nhà làm cái gì? Huynh đệ tỷ muội có mấy đứa. . .”
Hồ Thập Bát trên mặt tươi cười nhưng trong lòng rơi lệ đổ máu a. . .Vắt hết óc để để nghĩ coi ý trung nhân của mình là cái hình mô dạng mô. . .
Nhưng mà mấy ngày nay, nam nhân hắn tiếp xúc qua ngoại trừ Lang công tử, cũng chỉ có Đường chưởng quỹ với vị Long thần gia gia kia. . .
Diện mạo Đường chưởng quỹ nếu miêu tả ra thì biến thành địa thử thành tinh rồi. . .
“Hắn. . . hắn mặc dù là con người. . .Nhưng là một người tu đạo!”
“Người tu đạo? Người tu đạo được a – như vậy sẽ không cần giống như Thất tỷ của ngươi, yêu thích cái tên thư sinh ốm yếu đó, cuộc sống bên nhau được vài năm thì lăn đùng ra chết, sau đó lại phải chờ hắn luân hồi rồi lớn lên rồi khôi phục trí nhớ, phiền toái chết!”
“Ân, hắn. . .tu vi rất cao, so với ta còn lợi hại hơn.”
“So với ngươi còn lợi hại hơn? ? A nha nha, cái này thật sự là quá tốt ~~ Về sau ta xem ai không vừa mắt, ta lại có thêm mộ nữ tế cùng phe rồi ~ a nha, tính tình hắn thế nào? So với ngươi lợi hại hơn? Sẽ không đánh ngươi chứ? Vạn nhất sau khi các người thành thân rồi cãi nhau, chúng ta tất cả đều đánh không lại hắn thì làm sao bây giờ. . .” Hồng Ngọc cắn cắn đầu ngón tay, có chút buồn rầu.
“Bộ dạng hắn phiêu lượng.”
“Phiêu lượng?” lỗ tai Hồng Ngọc giật giật, hắng giọng một cái, bày ra một bộ dáng mị hoặc “Ân hanh ~ có người phiêu lượng hơn nương ngươi sao ~”
Nói đến chỗ này, phải nói thêm một chút. Hồ Thập Bát tổng thể mà nói a, là một hài tử thập phần thành thực. . .
Thế nên hắn liền ăn ngay nói thật “Ân, so với nương người còn phiêu lượng hơn vài phần. . .”
Oanh!!!!!
Vì thế đêm hôm đó, trạch tử nhà Hồ Thập bát lại tiêu thêm một cái nóc nhà khác.
______________________
Nguyệt hoa ánh trăng
Động di hình chú : ờ, thần chú di động =v=
Thanh thuần kiều tiểu : trong sáng, thuần khiết, yêu kiều, nhỏ nhắn
Quyền quyền đáo nhục chưởng chưởng kiến huyết ti : từng quyền vào thịt, từng chưởng ói ra máu
Nghĩa vô phản cố : không thể làm trái đạo nghĩa
Linh nha lỵ xỉ : nhanh mồm nhanh miệng; miệng mồm lanh lợi
Địa thử thành tinh : chuột đất a