Hồ Điện Lam híp mắt lạnh lùng nhìn, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên mình không hề đoán sai, quả nhiên chỉ có thể buộc Thất Long Quân tự mình phá lân phiến!
“Tự mình tróc lân phiến, lấy Long châu đưa cho ta.”
Nghe lời nói lạnh lùng của Hồ Điện Lam, tâm Hồ Thập Bát như muốn vỡ nát ra, hắn dùng hai tay nắm lấy cổ tay Hồ Điện Lam đang cắm ở ngực mình, thân thể lùi ra sau muốn thoát khỏi chưởng khống của Hồ Điện Lam, lại không ngờ ngón tay Hồ Điện Lam trên người hắn đột nhiên đẩy vào sâu hơn, bẻ nát hai xương ngực bên trong, đau đớn vây úp Hồ Thập Bát, chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, đừng nói đến phản kích, toàn thân đau đớn đến rã rời, không thể phát ra lực đạo, hắn cắn răng kêu to một tiếng “Ngao Kiệt! Ngươi đừng nghe lời hắn!!”
Hồ Điện Lam dụng sức vào tay, Hồ Thập Bát đau đến tứ chi bắt đầu run rẩy vô lực, không thể phát ra âm thanh nào nữa, trên mặt đầy lãnh hãn, môi cắn đến xuất huyết, nhưng hắn vẫn cố gắng kềm chế không phát ra thanh âm đau đớn.
Tay Hồ Điện Lam từ trong ngực Thập Bát rút ra, sắc mặt Thập Bát trắng bệch, yếu ớt ngã xoài trên đất, y phục rách nát, năm lỗ thủng trước ngực huyết tuôn như suối.
“Mau! Nếu không ta sẽ không giết hắn, mà chậm rãi tra tấn đến khi hắn chết!”
Ngao Kiệt trong kết giới song nhãn huyết hồng, cất giọng gào thét điên cuồng, dùng đuôi liều mạng đập mạnh vào kết giới, huyết đỏ từ lân phiến vỡ vụn tuôn ra ào ào như suối, đập vào khiến kết giới nhiễm đỏ một mảnh, cuối cùng y cúi đầu xuống, long trảo cự đại nâng lên, một mảnh lân phiến kim hồng dính đầy huyết nhục vỡ vụn nặng nề rơi xuống mặt đất.
Đối với những tộc có lân mà nói, còn sống mà lân phiến kia bị tróc ra, thống khổ phải chịu cũng giống như nhân loại chịu đựng lăng trì vậy, Long thân khổng lồ bởi vì thống khổ cực độ kia mà chấn động, nhưng lại không hề dừng lại lấy một lần, vẫn tiếp tục tróc ra từng mảnh lân phiến.
Ngao Kiệt cuối cùng vô lực ngã trên mặt đất, Long thân run rẩy, thủ trảo run rẩy vươn ra, cắm sâu vào một mảnh huyết nhục mơ hồ, lôi ra từ trong thân thể của chính mình một viên Long châu lưu chuyển hồng sắc quang hoa.
Hồ Thập bát nằm trên mặt đất, lệch đầu nhìn Ngao Kiệt, lệ vươn đầy mặt
Ngao Kiệt. . .Ngao Kiệt. . .Đừng. . .Đừng. . .
Long châu ly thể, long đầu cự đại cố gắng tiến về phía trước, nỗ lực muốn đến gần chỗ Thập Bát, nhưng cuối cùng vẫn là đâm mạnh vào kết giới, phát ra một tiếng rầm trậm đục, hai mắt Ngao Kiệt nhìn Hồ Thập Bát, khóe miệng khẽ mấp máy, giống như muốn nói gì đó, lại tựa như muốn mỉm cười, nhưng rốt cuộc, thân thể run rẩy một chút, hai mắt khép dần, đầu yếu ớt hạ thấp. . .
Hồ Điện Lam thấy Long châu đã ly thể, mà Ngao Kiệt cũng đã ngất đi vô lực cử động, vội bước đến phía trước kết giới, hai tay chắp thành pháp ấn cấp cấp niệm động chú ngữ, một tiếng rắc giòn vang, kết giới biến mất, cự long kim hồng sắc từ kết giới té xuống, thật nhiều máu từ trong kết giới ồ ạt tuôn ra, khiến cả gian phòng nhiễm khí huyết tinh càng thêm mãnh liệt, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Long châu kim hồng sắc nửa trong suốt nổi giữa không trung. Hồ Điện Lam nhìn Long châu, ngực suyễn khí, thở hổn hển vươn tay định lấy, đột nhiên trước mắt chớp lên một đạo hắc ảnh như tên bay qua, cuỗm đi Long châu.
Hồ Điện Lam đại kinh, nhìn về phía hắc ảnh, liền thấy một con huyền hồ thật lớn, quanh thân rực băng lam sắc hồ hỏa, trong miệng ngậm kim hồng sắc Long châu, hộ trước người Ngao Kiệt.
Hồ Thập Bát lúc ấy, đem nội châu thôi thúc đến cực chí, hóa thành hình hồ, đoạt đi Long châu, hắn chỉ là muốn cứu Ngao Kiệt.
Vết thương trước ngực vẫn còn chảy máu, yêu lực bị đề thăng đến cực đại, hồ châu trong cơ thể cấp tốc chuyển động, như không thể thừa nhận được loại áp lực quá mức này, thân thể to lớn bắt đầu run rẩy không ngừng, nhưng vẫn kiên định đứng trước Long Quân đang nằm trong huyết bạc.
Hồ Điện Lam lạnh lùng nhìn Hồ Thập Bát, đáy mắt thoáng lên một tia đau thương.
Cả hai, đều là vì người mình yêu mà chiến đấu.
So với hai người bọn chúng, bản thân mình lại là như vậy. . .
Nhắm mắt lại, Hồ Điện Lam lạnh lùng nói “Đan điền ngươi vốn trống rỗng, lại thôi động nội đan như vậy, cuối cùng chỉ là khiến vỡ châu mà chết.”
Đạo lý ấy, Hồ Thập Bát biết rất rõ, nhưng hắn tuyệt đối không để Ngao Kiệt mất đi Long châu.
Hồ Điện Lam đưa tay ra nhìn Hồ Thập Bát ”Đưa Long châu cho ta. . .”
Hồ Thập Bát dùng ánh mắt thẳng tắp không chút sợ sệt nhìn Hồ Điện Lam, không đáp lời, nhưng ánh mắt kia đã nói thay lời hắn, không có khả năng.
Thở dài một tiếng, toàn thân Hồ Điện Lam tản ra tử hồng sắc hồ hỏa, hóa trở lại nguyên hình, một con tử hồ mỹ lệ to lớn đứng trước mặt Hồ Thập Bát.
Kim hồng sắc cự long nằm trong huyết hải, phía trước là hai con yêu hồ to lớn giằng co.
Ta chỉ muốn hồn phách của Cẩm nhi có thể thuận lợi đầu thai chuyển thế. . .
Nhe răng nanh, tử hồ ngửa mặt nhìn trời rú lên một tràng thê thiết, bổ nhào về phía huyền hồ.
=========================
Cắn xé.
Vật lộn.
Huyết, vẩy giữa không trung.
Hồ Điện Lam cắn mạnh một cái vào cổ Hồ Thập Bát, quật thật mạnh hắn quăng ra xa.
Hồ Thập Bát bị quăng ra ngoài, đập vào tường một cái rầm, lại ngã trên mặt đất, Long châu từ trong miệng trượt ra.
Hồ Điện Lam loạng choạng bước qua, vừa nhặt Long châu lên, đột nhiên biến sắc. Nga yêu bên cạnh cũng vừa tỉnh lại, giãy dụa hét lớn “Chủ nhân, chủ nhân, hắn. . .hắn đến đây!”
Cảm giác được luồng khí tức khiến mình cực kỳ phẫn hận, nhưng cũng cực kỳ khiếp sợ đã ngày một gần, Hồ Điện Lam cười khổ, quả nhiên dù là đem đến thế giới khác, cũng không thể ngăn được hắn!
Y đưa tay, hút thân thể của thanh y nga yêu lại, dùng tay thò vào bụng nàng tìm kiếm.
Nga yêu gương mặt vẫn bình tĩnh, chỉ khi nội đan của mình bị lấy ra thì có hơi cau mày hừ nhẹ một tiếng, xung quanh nội đang bích sắc của nga yêu còn có một bạch sắc quang điểm phiêu phù thượng hạ, kia cư nhiên là một đạo hồn phách!
Nga yêu hai tay run rẩy, đặt lên tay Hồ Điện Lam, cả người vì thống khổ mà vặn vẹo, nhưng nét mặt vẫn mỉm cười “Chủ nhân. . .sau này A Bích không thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh chủ nhân. . .Xin chủ nhân tự mình chiếu cố bản thân thật hảo. . .”
Hồ Điện Lam dừng tay một lúc, ánh mắt nhìn nét mặt của nga yêu A Bích, không lắc đầu, cũng không gật đầu.
Nga yêu khẽ cười “Cẩm nhi tiểu thư chuyển sinh rồi, chủ nhân nếu có đi tìm nàng. . . A Bích cầu chủ nhân, xin hãy tìm A Bích. . .” miễn cưỡng nói hết lời, thân thể đã yếu ớt ngã xuống.
Một đạo bích sắc quang điểm từ thân thể A Bích toát ra, lưu chuyển phi vũ quanh thân thể Hồ Điện Lam, tựa như lưu luyến vô hạn, nhưng cuối cùng vẫn không thể tiếp tục lưu lại, dần dần tán đi.
Hồ Điện Lam ngơ ngẩn nhìn thi thể A Bích, mở miệng nhẹ giọng nói “Ta đã vì ngươi sửa lại mệnh cách, kiếp sau ngươi sẽ trở thành người. . .Ta sẽ không đi tìm ngươi. . .Chỉ mong ngươi quên đi hết thảy mọi chuyện, hảo hảo mà sống tiếp. . .”
Ánh mắt Hồ Điện Lam chợt thoáng biến, khí tức của người kia đã càng lúc gần hơn, y không còn thời gian nữa.
Đặt hồn phách Cẩm nhi vào Long châu, mau chóng niệm động chú ngữ, sau lưng bỗng truyền đến một luồng nhiệt nóng rực đến phát thương.
Y quay đầu nhìn lại, toàn bộ phòng đã bị vây bởi một đoàn liệt hỏa, long thân vốn dĩ vẫn nằm trên mặt đất đã biến mất, Ngao Kiệt một thân bạch y bị huyết nhiễm hồng, mặc sắc trường phát hiện tại đã biến thành huyết hồng sắc, giống như hỏa rực thiêu đốt bay tán sau lưng, gương mặt bạch ngọc cư nhiên bắt đầu nổi lên ma văn, một thân ma khí cực đại, phiêu giữa không trung, song mục xích hồng lạnh lùng nhìn Hồ Điện Lam.
Nhìn Ngao Kiệt như vậy, Hồ Điện Lam trong lòng nhất hỉ : hắn nhập ma!
Ngao Kiệt nhập ma song nhãn xích hồng, trong tay vận ra hỏa cầu cực đại, chưởng thẳng hướng về phía Hồ Điện Lam.
Hồ Thập Bát ngã trên mặt đất, hồ châu trong người đã nứt vỡ, toàn thân kinh mạch đứt đoạn, hắn vùng vẫy cố gắng muốn hét to, Ngao Kiệt! Ngao Kiệt! Ngươi tỉnh lại đi. . .đừng giết hắn. . .hắn là cữu cữu của ta a. . .
Nhưng vô luận có cố gắng thế nào, môi cũng chỉ run rẩy phát ra thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, Ngao Kiệt đã nhập ma làm sao còn có thể nghe thấy, diện vô biểu tình, toàn thân bạo xuất huyết hồng hỏa nhiên, xuất thủ như điện, đánh về phía Hồ Điện Lam.
Ngao Kiệt tựa như mũi tên lao thẳng qua. Hồ Điện Lam lại không hề trốn tránh, chỉ giăng một đạo kết giới tử hồng sắc trước mặt ngăn cản, trong miệng vẫn không ngừng niệm động chú ngữ, ánh mắt toát ra tiếu ý, chỉ thấy Long châu kia chuyển động, cư nhiên biến mất trong không gian!
Long châu biến mất, cùng lúc đó Ngao Kiệt cũng đã đánh tới, đạo tử hồng sắc kết giới kia bị ma long khí tức trên cơ thể Long Kiệt chạm phải, ngay tức khắc đều không còn chút tác dụng, rắc một tiếng bị đánh vỡ nát.
Cũng ngay lúc đó, một đạo sức mạnh cực đại từ ngoại phòng đánh ụp tới, ầm ầm vang dội cả căn phòng nổ rềnh vang, không đúng, giống như toàn bộ thế giới đều rúng động vậy.
Giữa trận rung động kia, cả tòa trạch tử nhanh chóng đổ sụp xuống, gạch ngói tường bích vỡ vụn ra thành mạt bụi tuôn phủ như mưa. Trong màn mưa bụi mù mịt, một đạo hắc sắc nhân ảnh dần dần hiện thân, một tay vươn ra giữa không trung vẫn còn ngưng khí, chưa tản đi hẳn.
Vài nhân ảnh khác cũng vội vàng từ xa hướng về phía này chạy đến, lúc đến gần, cư nhiên là Ngao Ly cùng Lữ Đồng Tân, có cả mấy đại trưởng lão Long tộc chạy đến cạnh đó, nhất tề kêu lên một tiếng sợ hãi “Tiểu Thất!”
Mấy đại trưởng lão cả kinh hô lên “Thất Long Quân nhập ma!!! Đây là. . . Huyết long hàng thế a!!”
______________________
Long lân phiến : mảnh vảy rồng, long lân là vảy rồng ~~~
Huyền hồ / Tử hồ : Cáo đen, cáo tím = =|| nhà này màu sắc phong phú thiệt, cáo có màu tím nữa mới ghê
Mặc sắc trường phát : tóc dài đen
Song mục xích hồng : hai mắt đỏ sẫm