Nhược San mất bình tĩnh, đưa tay che đi thứ ánh sáng đang liên tục nháy lên, thân thể nhỏ bé không ngừng bị đẩy qua đẩy lại giữa đám đông ồn ào, huyền náo.
Cảm giác bị công kích bởi giới truyền thông ngay lúc này, đối với cô quả thực là một chuyện rất đáng sợ.
Nguyệt Dực bên cạnh phản ứng rất nhanh, liền đem Nhược San đẩy về phía sau lưng, cùng với đám bảo vệ, mở cho cô một lối vào an toàn.
Chỉ trong chốc lát, đám nhà báo biết không còn sơ múi được gì, cũng vội vàng mà tản đi hết.
Nhược San còn chưa kịp trấn chỉnh lại tinh thần, thì Bạch Lâm Cảnh đã gọi điện tới.
Vậy là sau giờ làm, cô phải cùng Nguyệt Dực quay trở về Bạch gia để nói rõ mọi chuyện.
...----------------...
"Chuyện huỷ bỏ hôn lễ là thế nào? Không phải trước đây con luôn muốn lấy Hoắc Tần Phong đó sao?"
Bạch Lâm Cảnh ngồi ngoài phòng khách, thấy Nhược San nói ra ý định của mình liền vội vàng chất vấn.
"Con không còn yêu Hoắc Tần Phong nữa, vả lại anh ta cũng không hề yêu con, nên hôn sự này, trước sau cũng không có kết quả tốt đẹp.
Chi bằng thông báo sớm một chút, để mọi người có thời gian đón nhận."
Bạch Lâm Cảnh thong thả tựa người vào ghế sofa, bàn tay khẽ day nhẹ lên đầu chiếc gậy tròn nhẵn: "Con không nghĩ việc này, sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu sao?"
"Chuyện này là do Hoắc Tần Phong công khai, con chỉ là nạn nhân, chắc chắn anh ta sẽ không gây sức ép nên Bạch Lâm đâu."
Bạch Lâm Cảnh ho lên mấy tiếng, bàn tay khẽ vuốt qua vuốt lại trên ngực, ôn tồn trấn an: "Được rồi! Chuyện này không thể trách con, nếu việc công ty không cáng đáng được, thì gọi Lăng Đằng đến đó đi!"
Hay thật! Cuối cùng mục đích cũng là vì Lăng Đằng, Bạch Uyển Đồng quả thực đáng thương, đến chút tài sản của mẹ để lại, cũng bị chính cha ruột tìm cách dâng cho con trai riêng.
"Không cần đâu cha, Lăng Đằng là người thích sống tự do, không thích tham gia chuyện thương trường, cha cứ để cậu ấy sống theo ý thích của mình đi.
Sau này cơ nghiệp Bạch gia, bao gồm cả Bạch Lâm cũng không thiếu phần cậu ấy."
Bạch Lâm Cảnh nghe Nhược San nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, bàn tay tì chặt lấy đầu gậy đến ửng đỏ, trầm ngâm suy nghĩ "Mấy chục năm trước, Bạch gia ta vốn chẳng có tiếng tăm gì, may mắn lấy được con gái của Triệu gia là Tịnh Phi.
Bắt đầu tạo dựng Bạch Lâm với nguồn vốn ít ỏi, mấy năm sau Bạch Lâm đứng trên bờ phá sản, may nhận được sự trợ giúp của Triệu gia, ta mới thoát khỏi cảnh tù tội.
Nhưng từ đó về sau, Triệu gia lẫn Tịnh Phi đều nhìn Bạch Lâm Cảnh ta với ánh mắt khinh thường, rẻ mạt.
Sau này Tịnh Phi mất đi, Thẩm Vân Linh khi đó lại đang mang thai Lăng Đằng, vì muốn đón mẹ con cô ấy về, mà ta đành chấp nhận viết cam kết, giao quyền điều hành Bạch Lâm cho Uyển Đồng.
Từ giờ phút đó, ta như kẻ làm thuê cho con gái của mình.
Đã vậy, Uyển Đồng còn là đứa vô cùng hỗn hào, từ nhỏ đã không coi ai ra gì.
Trong mắt con bé, vẫn luôn coi ta là kẻ đi lên từ việc ăn bám họ ngoại vậy.
Việc kết hôn với Hoắc gia, cũng là do Tịnh Phi định đoạt.
Uyển Đồng kết hôn với ai cũng đều là tổn thất đối với Bạch Lâm.
Trước lúc thay đổi được cục diện, thì việc huỷ hôn với Hoắc gia quả thực là một điều may mắn"
Nhìn thấy bóng Nhược San lên xe ra về, Thẩm Vân Linh liền chạy lên phòng gọi ngay cho Bạch Lâm Ngạn.
Lát sau, bà ta mới bước xuống dìu Bạch Lâm Cảnh vào phòng, vừa đi vừa nói: "Lão gia, việc chú Ngạn kêu gọi cổ đông ủng hộ Lăng Đằng, kết quả thu về vô cùng khả quan."
"Hừ, bà đừng tin vào Lâm Ngạn quá! Con người chú ấy mưu mô khó lường, không biết bị đâm sau lưng lúc nào đâu."
Thẩm Vân Linh vui vẻ đưa tay xoa nhẹ lưng Bạch Lâm Cảnh trấn an: "Lão gia đừng lo, thật ra chú ấy chỉ sợ, công sức cả đời của lão gia lại huỷ hoại trong tay một người vô dụng như Uyển Đồng thì nguy.
Huống hồ, Lăng Đằng lại là quý nam duy nhất của Bạch gia, không thể để nó thiệt thòi như vậy được."
Đột nhiên Bạch Lâm Cảnh đập mạnh mũi gậy xuống sàn, giận dữ quát: "Thế bây giờ bà thấy ngoài việc ăn chơi, lêu lổng bên ngoài, Lăng Đằng nó đã có tác dụng gì trong cái nhà này chưa? Bà mau đưa nó đến Bạch Lâm đi, lau chùi, quét dọn gì cũng được, miễn là có mặt ở đó cho tôi."
Biết Bạch Lâm Cảnh đang rất tức giận, Thẩm Vân Linh đành vội vàng vâng dạ, rồi không dám nói thêm gì nữa.
Cách đại hội cổ đông vài ngày.
Nhược San ngồi trong phòng làm việc ở Bạch Lâm với một tâm lí vô cùng mệt mỏi và bất ổn.
Cô còn không dám lên bất kì trang mạng xã hội nào, bởi vì đâu đâu cũng đều là hình ảnh của Hoắc Tần Phong ra vào các tụ điểm ăn chơi.
Hết cô này rồi đến cô khác, hôm nay khách sạn này, thì ngày mai lại đến khách sạn khác.
Khiến cho giới báo chí được một phen vui như hội, bài báo nào có tâm thì dùng lời lẽ bi thương viết về số phận của cô.
Gặp phải bài cẩu huyết, thì so sánh cô còn không bằng gái làng chơi.
Thế nào cũng được, miễn Hoắc Tần Phong không một tay khuấy đảo vào Bạch Lâm, đã là phúc đức cho cô lắm rồi.
Nhược San liếc nhìn đồng hồ, rồi thở dài một hơi "Nguyệt Dực đi lâu như vậy, mà vẫn chưa quay về nữa" Cô chán nãn nằm gục xuống bàn, ánh mắt lờ đờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, một nhân viên nam gõ cửa bước vào, cẩn thận đưa đến trước mặt Nhược San một bản hợp đồng.
Hai giờ trước.
Nguyệt Dực rời khỏi Bạch Lâm, lái xe đến một địa điểm cách xa trung tâm thành phố.
Nơi chiếc xe dừng lại, là một biệt thự vô cùng xa hoa, sang trọng.
Từ ngoài đã có hai tên vệ sĩ đứng canh gác, trông thấy Nguyệt Dực, liền cúi đầu chào rồi vội vàng mở cửa cho anh.
"Anh Dực, ông chủ đang đợi."
Nguyệt Dực nhanh chóng sải bước vào bên trong biệt thự.
Người đàn ông ngoài 50 tuổi đang ngồi uy nghi phía trước chính là Tề Long, nhân vật phía sau thao túng Nguyệt Dực, ông ta có nước da ngăm đen, và mái tóc soăn điểm bạc.
Ngoài ra, trên khuôn mặt Tề Long có một vết sẹo dài, cơ hồ khiến dáng vẻ của ông ta càng dữ dằn hơn.
Trông thấy Nguyệt Dực, Tề Long nhếch miệng cười nhạt, khí chất gian tà khó đoán: "Nguyệt Dực, cậu còn định chần chừ đến bao giờ? Hay là cậu đã động lòng với cô ta?"
Bị nói trúng tim đen, bờ mi Nguyệt Dực khẽ lay động một nhịp, rất nhanh liền cương quyết trả lời:"Tôi không có! Chỉ là vẫn chưa đến lúc thích hợp."
"Nguyệt Dực cậu luôn là người làm việc rất quyết đoán, đó là điều mà tôi luôn tin tưởng cậu.
Nhưng lần này, cậu lại chần chừ chỉ vì một đứa con gái chúng ta mua về, cậu quả thực khiến tôi rất thất vọng."
Nguyệt Dực vội vã cúi đầu: "Tôi xin lỗi thưa ngài."
Tề Long chống khuỷ tay lên mặt bàn, lắc lắc ngón tay phản bác: "Không! Đây không phải là lời tôi muốn nghe, tôi không muốn cậu báo đáp tôi theo cách chống đối này!"
Đột nhiên Tề Long ngước nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, ngã người vào sau ghế với vẻ mặt vô cùng phấn kích: "Xem nào! Bây giờ có lẽ bản hợp đồng đó cũng đã đến nơi rồi ấy nhỉ?"
Lời Tề Long vừa dứt, trong lòng Nguyệt Dực liền trào lên cảm giác vô cùng hoảng sợ, anh lắp bắp từng từ nhìn vào Tề Long.
"Ngài...ngài...muốn làm gì?"
Tề Long phá lên cười sảng khoái: "Bản hợp đồng đó sẽ kết thúc cuộc đời của Bạch Uyển Đồng, Bạch gia sẽ coi như chấm hết!"
"Nhưng cô ấy không phải là Bạch Uyển Đồng! Cô ấy vô tội."
"Tao không quan tâm, miễn sao danh tiếng Bạch gia sẽ phải lụi tàn, cha con nó phải gánh chịu những gì mà tao đã phải trãi qua."
Nguyệt Dực lo lắng đến mức cả cơ thể đều trở nên căng cứng, anh nghiến chặt răng, vừa quay người lao ra cửa đã bị hai tên to khoẻ chặn lại.
Ngay lập tức, Nguyệt Dực nắm chặt tay, vung đòn về phía chúng, chỉ trong chốc lát hai gã vệ sĩ ngã lăn ra sàn.
Từ phía ngoài, tiếp tục lao vào 6 tên khác, hung dữ cầm gậy vây lấy Nguyệt Dực.
Anh như con thú bị dồn ép, điên cuồng mà chống trả, ý nghĩ duy nhất là phải tìm cách thông báo cho Nhược San ngay lúc này.
Lúc hạ được 6 tên đó, thì thân thể Nguyệt Dực cũng thương tích đầy mình, mặt mũi bê bết máu, bị đánh đến méo mó, sưng vù.
Ngay khi vừa chạm được vào cánh cửa, thì một lực mạnh từ sau vụt đến, Tề Long cầm cây gậy trên tay, nhìn cơ thể Nguyệt Dực ngã xuống mà lạnh lùng ra lệnh: "Nhốt hắn lại!"
Trong đáy mắt của Nguyệt Dực, chỉ còn lờ mờ trông thấy chút ánh sáng yếu ớt.
Rồi bờ mi anh nhanh chóng khép lại, chìm dần vào khoảng không u tối.
"Nhược San...đừng ký....xin em!".
Danh Sách Chương: