• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cứ cuối tuần, là Nguyệt Dực lại chạy về trấn cổ chơi cùng Gà Rán, có những hôm Tô Châu mưa to, vì lo sợ mấy mẹ con Nhược San ở một mình không an toàn, nên dù là đêm tối anh cũng tất tả chạy xe xuống chỗ cô cho bằng được.
Nhìn thấy tình cảm của Nguyệt Dực dành cho Nhược San nhiều như vậy, lại trông thấy cậu năm lần bảy lượt kiên trì ngỏ lời cầu hôn cô, Đường Thẩm buồn phiền hết lòng khuyên nhủ, chỉ mong cô quên đi mối tình đau khổ với cha của Gà Rán, mà cho mình lấy một mái ấm hạnh phúc.

Được như vậy, người làm mẹ như bà còn trông mong gì hơn.
Bà từng chứng kiến năm Gà Rán lên một tuổi, Nhược San bắt đầu rời vào trạng thái bất ổn tâm lý, bà phải đem Gà Rán qua phòng ngủ cùng.

Cứ nửa đêm về sáng, là lại thấy cô co mình ngồi bên góc giường mà khóc, đến cơm cũng không chịu ăn, cả ngày tha thẩn như người mất hồn, liên tục lặp đi lặp lại duy nhất một câu hỏi "Tại sao lại là Giang Tô?".
Nếu không nhờ có sự tận tình chăm sóc của Nguyệt Dực, thì Nhược San cũng khó mà có thể hồi phục được như bây giờ.
Nhưng lòng con gái bà lại lạnh lùng sắt đá, dù có khuyên nhủ, thúc ép như thế nào cũng không hề có ý muốn đón nhận tấm chân tình của Nguyệt Dực.
Bà nhớ có lần, Nhược San thẳng thừng từ chối lời cầu hôn của Nguyệt Dực trước mặt bao nhiêu người, lúc đó vì giận quá mà bà đã mắng cô mấy câu:

"Không ai hi sinh cho con nhiều như Nguyệt Dực, nếu con bỏ qua cậu ấy, e rằng cả đời này sẽ không có được hạnh phúc đâu."
Ai ngờ, Nhược San lại dứt khoát đáp trả lại bà:
"Nếu Nguyệt Dực không bỏ qua con, thì e rằng cả đời anh ấy cũng sẽ không tìm được hạnh phúc của mình đâu."
Nói là vậy, nhưng dạo gần đây bà để ý thấy, dường như tình cảm của cả hai có chiều hướng tốt đẹp hơn, có khi Nhược San đã bắt đầu mềm lòng với Nguyệt Dực cũng nên.

Phụ nữ mà, mạnh mẽ đến mấy cũng có lúc phải cần đến một chỗ dựa thôi, huống hồ chỗ dựa này lại hoàn hảo như vậy.
- ---------------
Biệt thự Hoắc gia.
"Lão Hoắc gia! Xe đã chuẩn bị xong rồi ạ! Chúng ta có thể xuất phát đến Tô Châu ngay bây giờ!"
Long Phi đứng trước mặt Lão Hoắc gia, cúi đầu dõng dạc nói:
Lão Hoắc gia từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, sau khi được người hầu choàng thêm áo khoác bên ngoài, thì gật đầu ra hiệu cho Long Phi rời đi.
Từ sau khi tai nạn của Hoắc Tần Phong xảy ra, bà phải một mình đứng ra lo toan mọi thứ.
Đầu tiên là việc phong tỏa tin tức, khiến đám nhà báo chỉ có thể đào được việc Hoắc Tần Phong bị xe tải đâm phải, còn chuyện phía sau đó hay cả việc hai gã tài xế hoàn toàn biến mất, cũng không một ai có thể biết hay điều tra được gì.
Tiếp đến là việc bà phải đích thân quay trở lại điều hành AJP.

Dù tuổi đã cao, nhưng uy thế và sự nhạy bén cũng không hề bị giảm sút.

ngôn tình tổng tài
Cuối cùng, bà còn phải thường xuyên bay đi bay về giữa Mỹ và Đại Lục, để có thể theo dõi mọi sự biến chuyển về bệnh tình của Hoắc Tần Phong.
Mãi hơn một năm trước, khi tình hình sức khoẻ của Hoắc Tần Phong tạm ổn, bà mới có thời gian cho người điều tra việc Hoắc Tần Phong chạy tới Giang Tô năm đó.
Long Phi không hề biết chuyện Nhược San mang thai con của Hoắc Tần Phong, nên khi Lão Hoắc gia sai cậu đi điều tra, cậu chỉ sợ Lão Hoắc gia biết lý do là vì Nhược San sẽ khiến cô gặp phải nguy hiểm, nên năm lần bảy lượt tìm cách giúp cô tránh né.

Sau này, Lão Hoắc gia thuê thêm thám tử điều tra, có được địa chỉ của Nhược San, liền ra lệnh cho Long Phi lập tức đưa bà tới Tô Châu.
Lúc bọn họ tới nơi cũng đã 4 giờ chiều, Lão Hoắc gia sau khi nghỉ ngơi ở một nhà khách cổ tầm 30 phút, thì bắt đầu cùng Long Phi đi bộ ra bên ngoài.
Khung cảnh trấn cổ về chiều liền trở nên vô cùng huyền ảo, thơ mộng.

Hoàng hôn nhuộm cả một con kênh dài, kèm theo tiếng hát người lái đò trên sông, tiếng trò chuyện vui đùa của du khách lẫn những người thôn quê mộc mạc, càng khiến Lão Hoắc gia không khỏi ngẩn người ngắm nhìn, đã lâu rồi bà mới có cảm giác bình yên đến vậy.
Hai người đi qua dãy phố náo nhiệt thì rẽ vào một con đường nhỏ, bên trong này khá bình yên, chỉ có vài cửa hàng vặt lặt, cùng đám trẻ con đang chơi đùa phía trước.
Lão Hoắc gia bước tới trước mặt đứa bé trai chừng 7,8 tuổi, dò hỏi:
"Này cháu! Cháu có biết nhà cô Đường Nhược San ở đâu không?"
Đứa bé nhìn chằm chằm vào Lão Hoắc gia, ngây ngô nói:
"Bà hỏi mẹ của Gà Rán sao?"
"Gà Rán?" Lão Hoắc gia còn chưa kịp hiểu, nên thuận miệng nhắc lại lời của đứa trẻ.
"Vâng ạ! Kia là Gà Rán! Mẹ nó là cô Nhược San đó ạ! Nhưng bây giờ cô ấy đi làm rồi, không có ở nhà đâu."
Vừa nói, thằng nhóc vừa đưa tay chỉ về phía Gà Rán đang chạy chơi phía trước.
Ngay lúc này, tâm trạng của Lão Hoắc gia và Long Phi đều vô cùng hụt hẫng, thất vọng.

Cả hai đều có cùng một suy nghĩ cho rằng, Nhược San là loại phụ nữ vô tâm, vô tình, mang lòng dạ bội bạc, đáng trách.
Uổng công Hoắc Tần Phong yêu cô như thế, còn tự mình chạy tới đây tìm cô đến nỗi xảy ra tai nạn.

Vậy mà cô ngay cả một lời hỏi thăm về anh cũng không có, còn điềm nhiên kết hôn, sinh con, sống cuộc sống vui vẻ cùng người đàn ông khác.
Càng nghĩ, họ càng thấy thương cho Hoắc Tần Phong.


Đến Long Phi quý cô là vậy, cũng không thể nào tha thứ cho sự tuyệt tình của cô được.
Long Phi liếc thấy ánh mắt khó chịu của Lão Hoắc gia khi nhìn về phía Gà Rán, đoán chừng trong lòng bà đã không thể kiềm chế được lửa giận, anh bèn tìm cách trấn an:
"Lão Hoắc gia! Hay là Long Phi đưa người về nhà khách nghỉ trước, sau đó sẽ tìm cách liên lạc với cô Đường sau vậy."
Lão Hoắc gia vẫn chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói tỏ rõ khí chất uy nghi.
"Trước hay sau, không phải đều sẽ gặp sao?"
Dứt lời, Lão Hoắc gia bước nhanh về phía trước, lúc này Gà Rán mải mê rượt đuổi nên không để ý mà đâm sầm vào người Lão Hoắc gia.

Nhanh như chớp, bà đưa hai tay giữ chặt lấy Gà Rán, giúp cậu không bị ngã về sau.
"Lão Hoắc gia! Người có sao không?"
Long Phi hoảng hốt vội vàng đỡ lấy lưng bà, còn Lão Hoắc gia lại từ từ cúi đầu, nhìn vào Gà Rán nhẹ giọng hỏi:
"Cậu bé! Cháu không sao chứ?"
Gà Rán hoảng hốt rời khỏi người Lão Hoắc gia, ngẩng đầu lí nhí đáp:
"Cháu xin lỗi bà ạ!"
Ngay khi vừa trông thấy khuôn mặt của Gà Rán, Lão Hoắc gia cứ như bị sét đánh phải, tâm trí vốn rất kiên định của bà phút chốc trở nên chấn động mạnh.

Cả cơ thể theo đó cứng lại, ánh mắt sâu thẳm lộ rõ nét kinh ngạc tột độ..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK