• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Khu vực đại sảnh ở trung tâm.
Đây là nơi trưng bày những bức ảnh lớn chụp lại cảnh đẹp và di tích cổ ở Tô Châu, ngoài ra còn có quầy đón tiếp khách du lịch, không gian tuy không quá rộng nhưng bài trí rất bắt mắt.
Hoắc Tần Phong trên người mặc một bộ vest màu đen đến từ thương hiệu JOZI đắt đỏ, mái tóc xám bạc thời thượng, kết hợp trên nền da trắng rám khoẻ khoắn, cả người toát ra phong thái sang trọng cùng khí chất lạnh lùng.
Anh thong thả đứng ngắm bức tranh chụp lại cảnh trấn cổ vào mùa thu, còn xung quanh là đám nhân viên nữ đang say mê ngắm anh không chớp mắt.
Doãn Tư Bằng mặt mày đã biến sắc, tất tả chạy vội ra, theo sau còn có Trình Tần cùng đám người bên trong phòng họp.
Chỉ riêng Nhược San là mang theo tâm trạng ỉu xìu bước đi sau cùng "Cái người này, đã bảo ngồi yên trong xe rồi mà!"
Trông thấy Hoắc Tần Phong, Doãn Tư Bằng vội vàng tiến tới, bàn tay đưa ra phía trước, đầu cúi thấp, kính cẩn chào hỏi:
"Ngài Daniel! Thật là vinh dự quá! Sao ngài tới mà không báo trước cho tôi một câu, để tôi còn cho người đi sắp xếp."
Hoắc Tần Phong không thèm nhìn ông ta lấy một cái, ánh mắt còn bận liếc về phía cuối hàng lang, chỉ lơ đễnh trả lời:
"Không sao! Tôi chỉ là tiện đường ghé qua, sẵn tiện muốn tìm hiểu một chuyện thôi."
Nghe xong Doãn Tư Bằng đổ mồ hôi hột, ông ta tưởng Hoắc Tần Phong đã đọc thấy tin tức trên diễn đàn, nên mới chạy tới đây để chất vấn trong lòng liền tràn ngập sự bất an "Chẳng phải chỉ là vài bức ảnh thôi ư? Tại sao đích thân ngài Daniel lại tới đây chứ? Không lẽ chuyện nghiêm trọng đến thế sao?"

Doãn Tư Bằng ngượng ngùng thu tay về, nhanh chóng lên tiếng giải thích:
"Ngài Daniel, chuyện bọn họ nói trên diễn đàn thật ra chỉ là hiểu nhầm mà thôi, cô gái đó chỉ là người đi cùng đoàn để hỗ trợ, chuyện cô ta ngủ với người trong ban đầu tư cũng là do cô ta tự mình làm, không hề liên quan đến việc trung tâm dùng người đi cửa sau đâu ạ!"
Doãn Tư Bằng dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Nhược San, bỗng chốc đám nhân viên nữ chủ động dạt sang hai bên, vừa hay để cô đứng đối diện cùng Hoắc Tần Phong.
Ban nãy còn có kẻ bán tín, người bán nghi, nhưng bây giờ thì hay rồi, đích thân nghe giám đốc trung tâm xác nhận, thì chắc chắn không thể nào là sai được, bởi vậy lại một loạt tiếng bàn tán nổ ra vô cùng ồn ào, huyên náo.
"Là đúng thế sao! Cô ta đáng sợ thật đấy!"
"Tôi không thể tin được chị ta lại là loại phụ nữ lẳng lơ như vậy, thật đáng kinh tởm."
"Nghe đâu trước đây cô ta còn chửa hoang, ngay cả cha đứa trẻ là ai còn không biết nữa cơ."
"Vậy là ngựa quen đường cũ sao?"
"Không khéo đàn ông ở đây, cũng đã qua tay cô ta không chừng."
"Bởi vậy nên mới tìm đến đàn ông trên thành phố đó thôi."
"Tôi mà như cô ta tôi chắc nhục chết mất, chẳng dám xuất hiện ở đây đâu."
"Này! Không nói không ai bảo các cô câm đâu, rõ ràng tài đức không bằng người ta còn bày đặt giở giọng thánh mẫu, thật là buồn nôn."
Lục Hoành đứng ngay bên cạnh Nhược San, không nhịn được mà lên tiếng bênh vực cô.
"Chị San! Lao ra cắn chết bọn họ cho em!"
Nhược San nhíu mày lườm cậu một cái, cánh môi còn nhếch lên tạo thành ý cười, sau đó thì nghiêng đầu, khẽ dặn dò:
"Này! Lấy điện thoại ra quay đi!"
Lục Hoành nhất thời bị đơ, chừng vài giây sau mới vui vẻ nói:
"Ok! Ok! Chị hai, vậy là sắp có kịch hay phải không?"
"Lục Hoành, cậu ăn phải bả của cô ta rồi sao? Đúng là ngốc hết chỗ nói." Lan Phương tức quá bèn trừng mắt với cậu ta một cái.
Trong khi đó Lục Hoành vừa lấy điện thoại ra, vừa cười nhạt một tiếng, đầy mỉa mai:
"Bả của chị San còn có lực sát thương với người, còn bả của chị chỉ có tác dụng với động vật thôi!"
"Mày...."
"Thôi yên lặng đi! Ngài Daniel và sếp Doãn đang nhìn về hướng chúng ta kìa."
"Ôi có khi nào ngài ấy đang nhìn tôi không?"

"Người gì đâu đẹp đến mức muốn nín thở luôn vậy, ước gì tôi có thể một lần được nằm dưới cơ thể ấy nhỉ, chỉ cần nghĩ đến mà kích thích quá đi mất!"
"Xem kìa, ngay cả ánh mắt, đôi môi cũng quyến rũ đến chết người nữa, tôi thật sự u mê quá rồi."
Bọn họ mắng chửi cô thế nào cô cũng đều không cảm thấy tức giận, nhưng mà sao nghe những lời này cô lại thấy khó chịu đến thế, cứ như máu bên trong cơ thể đang sục sôi lên vậy.
Nét mặt Hoắc Tần Phong vẫn vô cùng bất biến, anh chỉ lười nhác đáp lại hai từ: "Vậy sao?" Rồi sau đó nhìn chăm chú về bóng dáng phía trước.
Trình Tần bên cạnh Doãn Tư Bằng cũng gấp rút bước lên hai bước, thận trọng đáp lời:
"Vâng thưa ngài, hiện tại chúng tôi đã có quyết định sa thải cô ta, không để cô ta làm ảnh hưởng đến dự án lớn lần này, xin ngài hãy yên tâm."
"Làm đúng lắm!"
Lời Hoắc Tần Phong vừa dứt, cả đám người đó liền nở nụ cười vô cùng mừng rỡ.
"Vì chỗ các người, không chứa nỗi cô ấy đâu!"
Khuôn mặt Doãn Tư Bằng phút chốc cứng lại, ông ta nhìn Hoắc Tần Phong nghi hoặc hỏi:
"Ngài… ngài nói thế là ý gì?"
Hoắc Tần Phong không trả lời câu hỏi của ông ta, chân dài sải bước đi đến trước mặt Nhược San, bày ra bộ mặt yêu nghiệt, ngón tay khẽ vuốt lọn tóc trên vầng trán cô rồi bắt đầu thả thính.
"Quả đúng là rất xinh đẹp! Rất hợp khẩu vị của tôi."
Nhạn Tuyết như đĩa phải vôi, nghiến chặt răng hùng hổ lao tới.
"Ngài Daniel, ngài đừng để vẻ bề ngoài của cô ta câu dẫn, cô ta chính là loại phụ nữ lẳng lơ, phóng túng với cả đám đàn ông.

Hôm qua chính mắt tôi trông thấy cô ta còn hẹn gặp riêng với bọn họ, sau đó thì tìm cách leo lên tận giường nữa."
Nhược San nghe xong liền nhếch miệng mỉm cười, ánh mắt vốn nhu nhanh chóng lại hoá cương.
"Nhạn Tuyết! Tôi còn chưa hỏi, mà chính miệng cô đã thừa nhận cắn lén sau lưng tôi sao?"
"Cô… vậy thì sao? Không phải tôi chỉ giúp mọi người biết rõ về bộ mặt thật của cô thôi hả?"
Nhược San xoay mũi giày, hướng người nhìn thẳng vào Nhạn Tuyết, khí thế hoàn toàn áp đảo cô ta, mạnh mẽ nói:
"Mỗi việc chụp ảnh thôi cũng không nên hồn, ít nhất cũng phải chụp cho rõ người lúc đó tôi đang câu dẫn là ai chứ?"
Nhạn Tuyết run run cánh môi, lắp bắp: "Là… là...!ai?"
"Tò mò phải không? Đúng! Là tôi đã ngủ với người ở ban đầu tư đó!"

Nhược San không chút e ngại trả lời.

Càng khiến cho Nhạn Tuyết thêm phần phấn khích reo lên:
"Mọi...!mọi người nghe cả rồi chứ? Chính miệng cô ta thừa nhận kìa."
"Nhưng, tôi là ngủ với ông chủ của bọn họ cơ."
Lời Nhược San vừa dứt, thì khuôn miệng của Nhạn Tuyết cũng chợt cứng lại.
"Ông...!ông chủ?"
Cô ta thất thần, chầm chậm liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt tràn ngập sự kinh ngạc tột độ
"Vậy không phải là..."
"..."
Không gian bỗng chốc im lặng như tờ, ai nấy đều đồng loạt hướng ánh nhìn vào Hoắc Tần Phong.

Làm sao có thể tin người mà Nhược San vừa nhắc đến lại chính là ngài Daniel cao cao tại thượng đó được, chuyện này, có đánh chết Nhạn Tuyết cô ta cũng nhất định không tin.
Hoắc Tần Phong khẽ cười, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi một cái, trong đầu chưa gì đã nghĩ đến phân cảnh không dành cho các cháu thiếu nhi rồi.
Doãn Tư Bằng mặt biến sắc, chạy tới ấp úng từng từ: "Ngài Daniel...!chuyện này...!là hiểu nhầm thôi phải không, nhất định là cô ta ăn nói xằng bậy rồi!"
Để cho ông ta bớt căng thẳng Hoắc Tần Phong cũng vội lên tiếng trấn an: "Yên tâm! không phải là cô ấy ngủ với tôi đâu."
"Chắc chắn là thế rồi!" Đầu Doãn Tư Bằng gật gù như gà mổ thóc.
"Mà là...!tôi ngủ với cô ấy!".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK