Đàm Khưu xong công việc liền quay trở về căn nhà ở ngoại ô.
Mở cửa vào trong thấy bốn bề đều yên ắng.
Hỏi giúp việc thì biết cô nhóc đã sang nhà bên cạnh chơi rồi " Cũng nhanh nhẹn lắm.
Chưa gì đã sang cháu hỏi giúp mình rồi"
Ngồi trên ghế Sofa ngoài phòng khách, Đàm Khưu ngồi bắt chéo chân, lật tài liệu về cuộc họp quan trong sắp tới với GM để đợi cháy gái yêu quý của mình quang về.
Không phải để Đàm Khưu đợi lâu.
Đàm Tinh đã đi chơi về, trên tay lại cầm thêm một rổ táo đỏ “ Biết đường về rồi?”
Đàm Tinh còn đang nghĩ mình gây ra hoạ tày đình gì rồi, mà khiến chú út phải tự mình ngồi đợi cô như vậy.
Ôm rỏ táo đi lại gần phía Đàm Khưu lại còn đưa cho Đàm Khưu một quả táo " Chú út, thử một chút.
Rất ngọt đó"
Vươn tay nhận lấy quả tác cháu gái vừa đưa tới.
Đàm Khưu vẫn không vội vàng gì lên tiếng " Nhà bên đó có những ai?"
Đàm Tinh đặt rỏ táo xuống bàn, ngồi xuống cạnh Đàm Khưu " Có một dì rất đẹp, một cô giúp việc một lúc sau lại xuất hiện một cậu thanh niên"
Ngắm nhìn quả táo trên tay, nghe tới đoạn có một thanh niên xuất hiện.
Đàm khứu hơi khựng lại một chút " Thanh niên?"
Đàm Tinh nghĩ tới tên đó vẫn còn tức.
Dám chê cô nặng " Đúng vậy, tên là gì nhỉ?" Nghĩ ngợi một lúc cuối cùng cũng nhớ ra " Đúng rồi, là Viên Tang.
Hình như là cháu của dì chủ nhà.
Còn dì chủ nhà con quên mất tên rồi"
Hóa ra chỉ là con cháu, Đàm Khưu đặt lại quả táo vào rỏ.
Thấy cháu mình trí nhớ kém như vậy anh liền giúp con bé nhớ lại " là Giang Hạ”
Còn đang cố lục lại trí nhớ thì được chú út gợi nhắc, chưa thấy gì kì lạ liền gật lấy gật để "Đúng rồi, đúng rồi.
Là Giang Hạ "
Đang gật lấy gật để thì như nhớ ra gì đó, liền bám lấy tay Đàm khứu " Ể, sao chú lại biết.
Chắc chắn chú út còn biết nhiều hơn nữa"
Đàm Khưu gạt tay cháu gái mình ra khỏi, ngồi dựa vào ghế “ Con nói xem sao chú lại phải kể cho con?”
Đối với Đàm Khưu thì chuyện gì cũng phải qua trao đổi, kể cả cháu mình cũng không ngoại lệ.
Đàm Tinh liền tỏ vẻ điềm tĩnh “ Chú ra điều kiện đi”
Lần này Đàm Khưu không cần Đàm Tinh l@m tình báo tay trong cho mình, nhìn cô cháu gái cong khoé môi “ Tự tìm hiểu đi”
Câu nói như đâm vào Đàm Tinh một nhát.
Cô không ngờ chú mình lại có thể phun được câu ấy.
Nhìn bóng dáng người chú yêu quý đang đi lên lầu, Đàm Tinh chỉ biết khóc dở mếu dở.
Bảo cô tự tìm hiểu bằng cách nào đây chứ.
Tối hôm đó, Tần Tử Huyên cũng đã tới.
Ba mẹ của Viên Nguyệt đã chọn chuyến bay tối tới Đông Kinh.
Trong nhà lúc này chỉ còn Viên Nguyệt, Viên Tang và Tần Tử Huyên.
Lúc Viên Tang biết dì nhỏ của mình đang mang thai, anh ta phải ngất lên ngất xuống mấy lần, còn đòi đi tìm tên khốn nạn nào đó để đấm cho hắn mấy phát.
Đúng là cùng dòng họ Viên, tính khí chắc không cần nhắc cũng biết là giống ai rồi.
Viên Nguyệt chỉ biết lắc đầu bất lực, Tần Tử Huyên cũng không kém nhưng lại được nước cổ vũ rất nhiệt tình “ Đúng rồi đó tiểu Tang, hãy qua nhà bên cạnh cho hắn một bài học”
Nghe đến tên đó ở ngay nhà bên cạnh, Viên Tang đang rất hăng lại khựng lại, vô tri ngồi xuống ghế “ Nhà bên đó chỉ có một cô gái thôi”
Tần Tử Huyên ồ lên một cái rồi thản nhiên nói “ Là cháu gái của tên đó.
Ngươi có thể giận chú chém cháu”
Viên Nguyệt suýt thì phụt ngụm nước trong miệng ra, bị sặc ho khụ khụ mấy cái.
Giận chú chém cháu là cái gì chứ, rõ câu gốc là giận cá chém thớt “ Khụ….
Khụ… Tử Huyên à, đừng trêu thằng nhóc nữa.
Mặt nó đỏ hết rồi”
“ Là cháu gái của tên làm khổ dì nhỏ của con?” Viên Tang được khai phá thêm thông tin mới.
Tần Tử Huyên vuốt vuốt lưng cho Viên Nguyệt “ Đúng vậy, nếu muốn báo thù cho dì nhỏ của mi thì có thể thử”
Đánh vào tay của Tần Tử Huyên, Viên Nguyệt không biết cô bạn này đang tiêm nhiễm cho cháu mình cái gì nữa “ Đừng nghe cô ấy nói bậy, đừng có lấy dì nhỏ của con ra làm lý do làm khổ người ta”
Viên Tang trong đầu đã loé lên một suy nghĩ, vỗ vỗ ngực “ Dì nhỏ yên tâm, con tự biết phải làm gì”
Thấy người trẻ tuổi đang tự đắc, Tần Tử Huyên gõ gõ ngón tay lên bàn “ Này tổ tông, mi muốn làm gì cũng được, nhưng không được để lộ việc dì mi đang có thai và đang ở đây.
Mi mà nó ra, cô đây liền cho mi đi dạo chơi cùng các cụ”
Viên Tang nghe câu này sắp thuộc lòng rồi, gật gật đầu “ Con biết rồi, cô nói con muốn thuộc lòng rồi”
Tính ra Viên Tang chỉ kém Tần Tử Huyên khoảng 5 tuổi thôi.
Nhưng vì cô ấy là bạn của dì nhỏ của mình nên Viên Tang mới gọi bằng cô.
Tần Tử Huyên mới đầu không thích, cứ sửa cách xưng hô của anh thành chị - em, nhưng tuổi nhỏ vô tri sửa mãi không được, Tần Tử Huyên đành bất lực để cho Viên Tang gọi bằng cô.
Thấy thật là tổn thọ.
Nhưng không sao, gọi dần cho quen, sau này sẽ còn phải thay đổi cách gọi nữa.
Sẽ từ cô biến thành mợ.
Nghĩ đến đó thôi, Tần Tử Huyên lại tủm tỉm cười.
Ván bài trên mặt bàn còn ngổn ngang, đoán chừng tối nay bọn họ sẽ có một đêm vui vẻ.
Bên nhà Đàm Khưu, từ cửa sổ phòng Đàm Khưu lại nhìn đúng ra hướng sân vườn nhà Viên Nguyệt.
Nơi có cây táo ra quả quanh năm làm sáng đỏ một vùng.
GM lúc này được Giang Thiếu Tuân dựa vào những mối quan hệ để níu giữ lại những dự án lớn cuối cùng.
Anh ta không muốn phải phiền đến Viên Nguyệt.
Nhưng cứ đà này, anh sẽ phải nói với cô.
Để cùng tìm cách giải quyết.
Giang Thiếu Tuân không biết sẽ còn tự chống trọi đến lúc nào nữa thì đột ngột cổ phiếu của GM giảm mạnh, biến động thị trường cực lớn.
Bất đắc dĩ sáng mai anh ta sẽ tới đón Viên Nguyệt một chuyến.
Danh Sách Chương: