• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đèn phòng cấp cứu đã tắt.

Viên Nguyệt cùng với Đàm Khưu được đẩy ra, đưa về phòng hồi sức.

Lúc này không thể nán lại ngoài hành lang.

Chỉ có bác sĩ chịu trách nhiệm chính trong hai ca cấp cứu nán lại để thông báo tình hình “ Hai bệnh nhân đã không còn đáng ngại nữa rồi.

Nam bệnh nhân dù bị thương nhiều hơn, nhưng theo phỏng đoán của tôi sẽ tỉnh dậy trước.

Còn sản phụ, do cơ thể mang thai nên sẽ lâu hồi phục hơn”
“ Cuộc va chạm xảy ra mạnh như vậy, hai người bọn họ đều đã tới quỷ môn quan dạo một vòng rồi đi về.

Đúng là kì tích.

Theo dõi thông số về ổn định thì có thể chuyển họ về phòn thường được rồi”
Ba người Giang Thiếu Tuân nghe thông boas tình hình đều nhẹ nhõm thở phào ra một hơi.

Lúc này mới đúng vui đến phát khóc.

Giang Thiéu Tuân đi theo bác sĩ để lo nốt thủ tục.

Viên Tang và Đàm Tinh gọi điện về thông báo cho người nhà, để họ yên tâm.

“ Tốt quá rồi, tốt quá rồi” Đàm Tinh bất ngờ ôm chầm lấy Viên Tang.

Lúc này cô đã không còn để ý gì nữa rồi, Viên Tang thì ngẩn ra trước hành động của cô gái này.

Tay còn ngượng ngượng đưa lên xoa xoa lưng cô.

Viên Tang khoái ồi.
Ba mẹ Viên Nguyệt đã đáp chuyến bay sớm nhất về Giang Thành, đi thẳng tới bệnh viện nơi có con gái mình.

Hai ông bà tới nơi cũng đúng lúc Viên Nguyệt được đưa về phòng bệnh thường.

Giang Hạ nhìn con gái mình người đầy thương tích đang còn hôn mê trên giường, không kìm nổi nước mắt chạy đến bên giường, run run nắm lấy tay Viên Nguyệt “ Con gái đáng thương của tôi”
Ông Viên xoa vai vợ an ủi, nhìn con gái lúc này ông cũng đầy thương xót, nhưng đến ông cũng khóc thì vợ ông còn chỗ dựa nào nữa.

Tần Tử Huyên đi tới cạnh Giang Hạ, cô cũng nghẹn ngào nói “ Dì à, Viên Nguyệt không còn đáng ngại nữa rồi.

Cũng may có Đàm Khưu che chắn cho cậu ấy, nếu không ….”
Tần Tử Huyên không dám nghĩ tới, nếu không có Đàm Khưu mẹ con Viên Nguyệt sẽ ra sao nữa.

Vợ chồng Viên Quân nghe thấy có cả Đàm Khưu ở đây, dù là cậu ta đã che cho con gái ông bà bằng thật đấy, nhưng nghĩ lại những chuyện anh ta làm đối với con gái mình, hai ông bà vẫn không dễ dàng tha thứ được.

Viên Quân vẫy vẫy tay “ Đừng nhắc tới cậu ta, A Mật còn chưa bị cậu ta dày vò đủ sao?”
Giang Hạ thấy lão nhà mình sắp không nói đạo lý rồi.

Bà biết trước đây đã có nhiều chuyện xảy ra, nhưng lần này Đàm Khưu đã chắn cho con gái bà một mạng, cũng nên dịu đi rồi “ Lão Viên này, có gì đợi con bé tỉnh lại.

Cứ để con bé quyết định đi”
Viên Quan chỉ biết thở dài trước lời nói của vợ.

Giang Thiếu Tuân lo việc điều tra vụ chiếc xe mất lái kia.

Mang theo thông tin bước vào phòng bệnh.

Chào hỏi bố mẹ Viên Nguyệt xong, anh ta mới nói “ Chiếc xe gây tai nạn là xe thuê, lái xe đã bỏ trốn mất rồi.

Hiện đang được công an truy nã.

Điều lạ ở chỗ, là khi đang lao nhanh tới, chiếc xe bất ngờ bẻ lái đâm thẳng vào cột đèn nên khi va chạm với Viên Nguyệt và Đàm Khưu đã giảm bớt mức sát thương, nếu không thật không dám đoán kết quả.

Còn nữa, tìm được vật này ở hiện trường”

Giang Thiếu Tuân đưa bức ảnh bên trong là một logo, giống như là gia huy của gia tộc nào đó đã bị cháy xém đi một phần cho mọi người xem “ Hiện tại chưa xác định được là của gia tộc nào, mọi người xem có thấy điều gì không”
Ai nấy nhìn bức ảnh xong đều lắc đầu, riêng Viên Quân, lồng mày ông đã hơi nhíu lại.

Hình như ông đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Giang Thiếu Tuân thở hắt ra một hơi, cất tấm ảnh đi.

Nhìn quanh phòng thấy mọi người đều ở đây, dường như đều quên gì đó “ Mọi người đều ở đây, vậy đứa nhỏ ai đang để ý?”
Lúc này mọi người mới sức nhớ ra, còn tiểu Cố Cố nữa.

Ông bà Viên mải lo cho con gái mà quên mất hỏi đến cháu ngoại mình.

Giang Hạ kéo lai chăn cho Viên Nguyệt xong đứng lên, lôi theo chồng mình “ Đúng rồi, đúng rồi.

Cũng phải đi xem cháu ngoại nữa”
Như xoá đi không khí căng thẳng, mọi người trong phòng đều lộ ra nụ cười.

Tần Tử Huyên đi theo dẫn đường cho bố mẹ Viên Nguyệt.

Giang Thiếu Tuân cũng rời đi, chỉ còn lại Viên Tang ở lại theo dõi tình hình của Viên Nguyệt.
Bên phòng Đàm Khưu, lúc này Đàm Tinh vì mệt quá mà ngủ gục bên cạnh giường bệnh của chú út mình.

Đàm Khưu đã dần có dấu hiệu tỉnh lại, vừa mở mắt ra khung cảnh trước mắt còn chưa nhìn rõ, anh ta đã ngồi bật dậy.

Hành động bất ngờ như vậy lại vết thương nhói đau, đưa tay lên day day trước trán.

Đàm Tinh gục ngay cạnh đấy cũng bị giật mình, vội ngẩng đầu lên.

Thấy chú út mình đã tỉnh liền vui đến phát khóc “ Cuối cùng chú cũng tỉnh, lo chết con mất”

“ Viên Nguyệt đâu rồi?” Vừa tỉnh lại còn chưa kịp để ý xem bản thân mình ra bộ dạng gì, đã vội hỏi tới Viên Nguyệt rồi.
Đàm Tinh rót cho Đàm Khưu một ly nước.

Đúng là, chỉ biết nghĩ đến vợ “ Chị ấy cùng đứa nhỏ đã ổn rồi.

Nhưng hình như chưa tỉnh lại.

Chú biết không đứa bé nhìn đáng yêu lắm đó”
Không nhận lấy cốc nước, Đàm Khưu trực tiếp bước xuống giường “ Viên Nguyệt ở phòng nào?”
Đàm Tinh vội đặt cốc nước lên bàn, đỡ lấy Đàm Khưu “ Ở phòng bên cạnh, chú nghỉ ngơi thêm chút nữa đi”
Làm sao Đàm Khưu lại chịu ở im được chứ, loạng choạng đứng dậy muốn đi qua phòng bên cạnh.

Đàm Tinh cũng phải lắc đầu bất lực, đành đỡ chú mình qua phòng bên cạnh.

Cánh cửa vừa mở ra, Viên Nguyệt vẫn nằm ngay ngắn trên giường.

Viên Tang đang ngồi khoanh tay bên cạnh giường.

Thấy có người đi vào liền đứng dậy “ Tỉnh rồi sao? Tranh thử chút đi, ông bà trẻ đều đi xem đứa nhỏ rồi”
Đợi Đàm Tinh đỡ Đàm Khưu ngồi xuống ghế.

Viên Tang mới cùng cô ra ngoài, để cho hai người họ được riêng tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK