Dịch Thiên Vân hoàn toàn không nghe rõ phần thưởng thế nào đã dứt khoát đi tới bên kia. Với hắn mà nói, không cần biết phần thưởng ít nhiều ra sao đều không quan trọng nữa rồi.
Lúc này, quần áo Lưu Lực bị Cửu Lăng Quân kéo thật sự rách rồi.
"Chết tiệt! Quần áo đều bị ngươi xé hỏng! Cút cho ta!" Dưới cơn phẫn nộ, Lưu Lực nâng tay đánh tới một tát, mà nữ tử thấy bàn tay vung mạnh tới lại không hề có ý định né tránh, chỉ nắm chặt áo hắn ta, trừng to hai mắt, không chút sợ hãi.
‘Chát!’
Tiếng vang không phải do bàn tay rơi trên má nữ tử, mà là bàn tay kia bị Dịch Thiên Vân nắm chặt.
"Vị bằng hữu này, Ngọc Linh thảo thật sự có thể bán mười hai lượng, ngươi làm vậy có phải hơi hẹp hòi không?" Dịch Thiên Vân cau mày nói.
"Liên quan chó gì nhà ngươi, cút cho ta!" Lưu Lực đang bừng bừng lửa giận, lắc bàn tay bị nắm, vung quyền đánh về phía mặt Dịch Thiên Vân.
"Cẩn thận!" Cửu Lăng Quân ấy vậy mà xông tới, muốn ngăn trở nắm tay Lưu Lực.
Nhưng một quyền này còn chưa tới nơi, một tát đã đánh tới.
‘Chát!’
Không phải Dịch Thiên Vân bị đánh trúng, cũng không phải Cửu Lăng Quân bị đánh trúng, mà là Lưu Lực bị một tát đánh bay ngược ra ngoài.
Lưu Lực bị tát bay, lộn vài vòng, mặt lập tức sưng phù lên, ngay cả răng cũng bay mấy chiếc.
"Rác rưởi!" Người ra tay đúng là Dịch Thiên Vân.
"Chó chết, ngươi… ngươi có biết ta là ai không!" Lưu Lực nhảy dựng lên, tuy mặt phù thũng, ôm miệng đầy máu lại vẫn phẫn nộ trừng Dịch Thiên Vân.
"Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta khuyên ngươi nhổ ngân lượng ngươi tư nuốt ra đây. Bằng không ta cũng không ngại tặng người vài bàn tay nữa đâu!" Dịch Thiên Vân bước tới một bước, khí thế bá đạo như mũi nhọn xuyên thấu Lưu Lực.
Một người bình thường nào có thể thừa nhận được khí thế của tu luyện giả, Lưu Lực bị dọa mềm cả chân.
"Tu… tu luyện giả…"
Lúc này Lưu Lực mới tỉnh táo lại, vừa rồi bị Cửu Lăng Quân làm cho tức mụ cả đầu, chờ tỉnh táo lại thì vội vàng lấy ngân lượng trong lòng ra, đúng là không nhiều không ít, ước chừng mười lượng, hoàn toàn nhất trí với lời của Cửu Lăng Quân khi trước. Bán Ngọc Linh thảo vốn chính là giá này.
Lưu Lực moi tiền ra rồi còn đang hoảng sợ dập đầu: "Đại nhân thứ lỗi, thỉnh đại nhân buông tha tiểu nhân, tiểu nhân tuyệt đối không dám la lối gây sự…"
Hắn ta dập đầu không ngừng, bị khí thế của Dịch Thiên Vân dọa sợ mới hiểu mình chạm phải đá tảng, sao còn dám thu nửa phân bạc, đều lấy cả ra trả lại.
"Cút đi!" Dịch Thiên Vân lạnh lùng liếc hắn, không hạ sát thủ. Trên đời quá nhiều người như thế, giết hắn ta cũng chỉ tổ làm bẩn tay mình.
Lưu Lực được cho phép lập tức té bổ nhào chạy mất, không dám quay đầu lại cái nào.
[Chúc mừng người chơi ‘Dịch Thiên Vân’ hoàn thành nhiệm vụ!
Đạt được một ngàn điểm kinh nghiệm, một trăm điểm hảo cảm của Cửu Lăng Quân, năm điểm nhân phẩm.]
Một trăm điểm hảo cảm là trực tiếp tăng tới cấp độ ‘bằng hữu’, xem ra hắn giúp nàng chuyện không nhỏ.
Cửu Lăng Quân thấy Lưu Lực chạy trốn thì vội vàng bước tới nhặt ngân lượng lên, ôm vào lòng, giữ gìn thật cẩn thận.
Theo tình huống nơi này, mười lượng bạc cũng đủ một nhà ba người ăn một tháng.
Nàng hơi khựng lại, chợt lấy năm lượng bạc đưa tới trước mặt Dịch Thiên Vân:
" n nhân, đây là thù lao của ngài… Ta không thể cho nhiều hơn, bằng không đệ đệ ở nhà không đủ cơm ăn."
Thấy Cửu Lăng Quân đưa tới năm lượng bạc, Dịch Thiên Vân lắc đầu cười: "Ta không cần cái này, không biết ngươi có nguyện ý đi theo chúng ta gia nhập Thiên Tuyền Cung không."
"Thiên… Thiên Tuyền Cung?" Cửu Lăng Quân trừng lớn hai mắt, cảm thấy không thể tin được. Nhưng ngay sau đó đã lắc đầu.
"Ta… thiên phú của ta rất thấp, hoàn toàn không thể gia nhập Thiên Tuyền Cung."
Rất nhiều tông môn ra ngoài thu nhận đệ tử đều sẽ thí nghiệm thiên phú của bọn họ, thiên phú thấp đương nhiên không thể gia nhập. Chỉ sợ là thiên phú của Cửu Lăng Quân không cao cho lắm nên mới tự mình hiểu lấy, lựa chọn từ chối.
"Các sư tỷ, nàng có thể gia nhập Thiên Tuyền Cung sao? Không nhất định phải là đệ tử chính thức, tới làm chút chuyện vặt trong Thiên Tuyền Cung chẳng hạn. Có được không?" Dịch Thiên Vân dò hỏi.
Hai vị sư tỷ tựa tiên nữ bước tới, làm cho Cửu Lăng Quân nhìn mà ngây ngẩn.
"Đây là chuyện nhỏ. Huống chi sư đệ chính là danh nhân của Thiên Tuyền Cung ta, muốn mang vài người vào tới cũng không có vấn đề gì." Đôi mắt đẹp của An Linh nhìn chằm chằm Dịch Thiên Vân, bên trong ánh lên vài phần hảo cảm.
Rõ ràng hành động của hắn lần này đạt được kha khá hảo cảm của nàng, Tần Tuyết bên cạnh tuy rằng không muốn hỗ trợ, nhưng khi nhìn thấy Cửu Lăng Quân thì cũng không nhịn được mềm lòng.
"Một khi đã như vậy, ngươi nguyện ý theo chúng ta sao?" Dịch Thiên Vân cười hỏi. Hắn không có ý gì khác, chỉ tùy tiện trợ giúp một phen. Hắn cảm thấy được đôi mắt nữ tử này trong suốt vô cùng, hơn nữa khi Lưu Lực phản kích, nàng không chút do dự buông lỏng tay nắm đối phương, tiến tới che chắn cho hắn.
Chỉ cần một điểm này thôi, đủ khiến hắn sẵn lòng giúp nàng!
"Thật… thật chứ?" Cửu Lăng Quân nước lên, đôi mắt trong veo ẩn chứa khát vọng. Nhưng ngay sau đó lại chợt lắc đầu.
"Ta sẽ suy nghĩ…"
Nàng không đồng ý ngay, nàng còn chẳng biết nam tử trước mặt tên gì, sao có thể lập tức đồng ý.
Hai người An Linh nghe vậy đều kinh ngạc, nếu là những người khác đã sớm đồng ý ngay rồi, làm gì còn cần suy nghĩ chứ?
Dịch Thiên Vân lại nhanh chóng hiểu được ý tưởng cô nương này, nhẹ giọng hỏi: "Có phải bởi vì chuyện của đệ đệ không?"
"Ngươi… sao ngươi biết?" Cửu Lăng Quân trợn tròn hai mắt, không dám tin tưởng.
"Vừa rồi chẳng phải chính miệng ngươi nói cần lưu ngân lượng là vì đệ đệ đấy sao?"
Dịch Thiên Vân rất nhanh đã đoán được nguyên nhân kết quả. Nhìn y phục rách rưới trên người nàng là hiểu gia cảnh không tốt. Nàng không muốn rời đi chắc hẳn vì muốn chăm sóc đệ đệ.
"Chuyện này… chính là như vậy. Ta không thể bỏ mặc đệ đệ không quan tâm, nên chỉ có thể xin lỗi công tử." Cửu Lăng Quân nắm chặt góc áo. Nàng muốn đi, nhưng không yên lòng đệ đệ của mình.
[Keng!
Nhiệm vụ: ‘Trợ giúp đệ đệ Cửu Lăng Quân’.
Phần thưởng hoàn thành: Một ngàn điểm kinh nghiệm, năm mươi điểm hảo cảm của Cửu Lăng Quân, năm điểm nhân phẩm.
Xin hỏi có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?]