Tất nhiên Dịch Thiên Vân chả liên quan gì đến hai chữ ‘nhu nhược’ này, cũng không phải là một tên ăn bám, hắn vẫn luôn muốn đứng ra chứng minh bản lĩnh, chứng minh hắn không phải là phế vật. Hắn càng muốn chứng minh ánh mắt cô cô mình không nhìn nhầm người!
“Trận tỷ thí này ta nhận. Ta sẽ đại diện Thiên Linh cung tham chiến.”
Dịch Thiên Vân đứng dậy, vẻ mặt hờ hững nói.
Hắn không lùi bước, càng không hề sợ hãi. Vào thời khắc to gan lớn mật đứng dậy, Dịch Thiên Vân đã xác định dù có chết trên võ đài thì hắn vẫn muốn đứng ra.
Ánh mắt hắn kiên định, không hề có sợ hãi hay e ngại nào. Đây hoàn toàn không phải là thứ mà những người đồng trang lứa có thể biểu hiện ra được
Hắn vừa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng ‘Ting’ của hệ thống vang lên trong đầu.
【Đã chấp nhận nhiệm vụ: Đánh bại đệ tử Thiên Linh tông khiêu chiến, dành thắng lợi cho Thiên Linh cung!】
【 Phần thưởng khi hoàn thành: 10.000 điểm khinh nghiệm, 100 lượng vàng, 1 bộ áo giáp thiên thần (sắt thường)!】
“Còn có nhiệm vụ hả? Phần thưởng cũng sộp ghê chứ!”
Trong lòng Dịch Thiên Vân vui muốn chết, không ngờ là còn có mấy nhiệm vụ kiểu này. Chỉ cần có thể hoàn thành thì hắn sẽ nhận được phần thưởng siêu to khổng lồ, nhất là mớ điểm kinh nghiệm kia.
Nhưng mà bảo vậy lấy được thì hình như hơi hẻo nhỉ?
Bất kể là vũ khí hay bảo vật thì đều được chia thành những cấp bậc như sau:
Sắt thường rồi đến linh khí, hồn khí, thánh khí và cấp bậc cao nhất là thần khí
Lời nói vừa rồi của Dịch Thiên Vân đã hấp dẫn ánh mắt tất cả những người có mặt ở đây, trong đó có Triệu Hóa Long. Toàn thân ông ta run lên, khóe miệng nhếch thành nụ cười khẩy. Phải nói là nụ cười đắc ý mới đúng, cuối cùng thì cá cũng mắc câu rồi.
Thi Tuyết Vân mà không đồng ý thì đúng là ông ta cũng đành bó tay chịu thua. Nhưng cuối cùng Dịch Thiên Vân đồng ý, vậy thì lại có cách rồi
Phương Thần thì có là gì chứ. Một tên đệ tử cấp thấp, chết rồi thì thôi, chẳng có có xu keng nào liên quan đến lợi ích của bọn họ.
Nhưng đúng là Phương Vân vô cùng tức giận. Đệ đệ ruột thịt cùng phụ mẫu của hắn ta cứ vậy mà bị người ta đánh chết, làm sao mà không giận được chứ.
Chẳng qua hắn ta không hề biết, đệ đệ đã chết của mình vẫn bị lôi ra làm vật hy sinh, làm cái cớ cho Triệu Hoá Long lợi dụng.
Ánh mắt mấy nữ đệ tử Thiên Linh cung nhìn Dịch Thiên Vân đã có tí thay đổi. Ít nhất thì tên này còn có chưa đến mức ngậm miệng không nói, hơn nữa hắn còn chọn cách đứng dậy. Đây mới là phong phạm mà một nam nhân nên có!
Thi Tuyết Vân hốt hoảng, khẽ nói với hắn:
“Đừng có nói nhảm, đây không phải là chuyện đùa đâu!”
Nét mặt nàng rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Dịch Thiên Vân thấy cô cô mình như vậy.
“Nếu như không ứng chiến, vậy thì ta con được gọi là nam nhân gì nữa, càng không đáng được cô cô bảo vệ. Cô cô hãy để cho ta đi tham gia tỷ thí đi.”
Dịch Thiên Vân cười khẽ với nàng, ánh mắt vô cùng kiên định.
Thi Tuyết Vân bị ánh mắt của cháu trai làm cho run lên. Nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt này ở Dịch Thiên Vân, tràn đầy khát vọng chiến thắng!
Thi Tuyết Vân chợt hít một hơi thật sâu, nói với Triệu Hoá Long:
“Vậy được, ta đồng ý trận tỷ thí này!”
“Được, nửa tháng sau gặp ở luận võ đài!”
Triệu Hóa Long cười lạnh nói
“Đến lúc đó là quyết đấu sinh tử, bất luận sống chết!”
Lúc này Dịch Thiên Vân cũng đứng ra, lạnh lùng nói:
“Không thành vấn đề. Đây là trận đấu sinh tử của riêng ta. Những trận tỷ thí còn lại không thể dựa vào đây mà tính!”
“Thú vị đấy. Chuyện này vốn là ân oán giữa các ngươi, đương nhiên là được!”
Triệu Hóa Long cười nhạt, nói với đám người Phương Vân:
“Chúng ta đi!”
Nói xong, đám người Phương Vân nhanh chóng rời đi. Trước lúc đi, Phương Vân dùng ánh mắt oán độc lườm Dịch Thiên Vân.
Tuy lúc này hắn ta rất muốn đánh một trận sinh tử với Dịch Thiên Vân nhưng lại không thể, Chỉ cần có Thi Tuyết Vân đứng ở bên cạnh thì hắn ta không cách nào giết chết được đối phương.
Sau khi đám người Thiên Linh tông rút đi, toàn bộ Thiên Linh cung đều nổ tung. Mọi người xôn xao bàn tán nhưng chẳng ai coi trọng Dịch Thiên Vân.
Giao đấu trong cấp bậc Luyện Thể kỳ, chỉ cần tu vi yếu hơn một chút thôi là thua sấp mặt ngay, chứ đừng nói chi đến người thiếu hụt huyết khí như Dịch Vân Thiên. Chỉ cần kéo dài trận chiến thôi là hắn đã thu chắc rồi.
Đối mặt với tất cả những nghi vấn cùng bất mãn của đệ tử Thiên Linh cung, nét mặt Dịch Thiên Vân vẫn lạnh nhạt như trước. Những chuyện thế này hắn đã trải qua rất nhiều rồi, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên.
“Tất cả giải tán đi.” Thi Tuyết Vân vung tay, nói.
“Vâng, cung chủ.”
Rất nhiều nữ đệ tử đều bất mãn lườm Dịch Thiên Vân rồi vội vàng rời đi.
Lần này thắng thua quyết định đến việc Thiên Linh cung có bao nhiêu tiêu chuẩn tiến vào di tích cổ, nên tất nhiên là các nàng không muốn nhìn mặt hắn rồi.
Đợi khi mọi người rời đi hết, ngay cả tiểu Liên cũng không có mặt, chỉ còn lại hai người thì Thi Tuyết Vân mới nhẹ nhàng nói:
“Đến lúc đó đừng quá miễn cưỡng, thua cũng chẳng sao. Chỉ cần giữ được mạng thì chuyện gì cũng nói được.”
“Cô cô, ngài tin ta chứ?” Dịch Thiên Vân dùng khí ngữ kiên định dò hỏi
“Tin!”
Thi Tuyết Vân không chút do dự đã gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng sau đó lại chợt giận dữ nói:
“Nhưng mọi chuyện đều phải lượng sức mà làm. Nếu cơ thể ngươi…” Nàng nói đến phần sau thì nghẹn lại, hốc mắt đỏ hoe.
Chỉ mới nghĩ đến thôi mà đã khiến nàng cảm thấy đau lòng muốn chết. Nếu không có huyết khí đan kéo dài tính mạng, thì đoán chừng Dịch Thiên Vân đã chết từ lâu rồi.
“Ta sẽ thắng!”
Dịch Thiên Vân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thi Tuyết Vân, lộ ra nụ cười xán lạn nói:
“Ta thà chết đứng, chứ không sống quỳ. Cứ để ta tuỳ hứng một lần đi... Ta không muốn để cô cô hứng chịu chỉ trích nữa, cũng không để cho cô cô phải chịu thêm bất kỳ sự ấm ức nào nữa...”
“Đứa nhỏ ngốc, nói gì thế…”
Hốc mắt Thi Tuyết Vân đỏ bừng, không kìm nổi nước mắt.
“Đứa nhỏ ngốc gì chứ, người lớn hơn ta bao nhiêu tuổi đâu, gọi là đệ đệ còn tạm được.”
Dịch Thiên Vân đưa tay lên, gạt đi những giọt nước trên mặt nàng. Trong mắt hắn hiện ra một sự kiên định trước nay chưa từng có.
…
Trở về phòng của mình, Dịch Thiên Vân để cho tâm tình vững vàng lại. Sau khi hoàn toàn thanh tỉnh thì một lần nữa chuyển sự chú ý đến hệ thống Thăng Cấp Điên Cuồng bên trong cơ thể.
Vì lúc nãy thời gian khá gấp nên rất nhiều thứ hắn còn chưa tìm hiểu rõ.