Bước vào phòng khách. Đây là một căn phòng, à không, phải gọi là sảnh mới đúng! Vì nó quá rộng đi? Đối diện cửa vào sảnh có lắp một chiếc lò sưởi, bên góc trái sảnh là lối vào nhà bếp, bên góc phải sảnh là cầu thang để đi lên những tầng trên. Giữa trần nhà treo một ngọn đèn chùm, giữa sảnh được đặt một bộ sofa lớn, mềm mại. Trên tường bên trái có đặt một chiếc máy điều hòa và ti vi, tường bên phải thì treo những bức tranh hội họa trừu tượng, sắc sảo. Cách lò sưởi không xa là một cây thông to lớn được trang trí đèn đuốc phát sáng, trên đỉnh cây còn có một ngôi sao nho nhỏ, trông rất đẹp.
-Uwa ̄, ī ne (Wow~ Đẹp quá đi!) – Vy thốt lên.
-Lung linh và ấm áp làm sao! – Đào cười vui vẻ nói.
-Được rồi, đổi quà nhé! – Lam nói, lấy quà của mình ra.
-Ừ. – Tất cả tán thành.
(T/g: Có rất nhiều quà tặng nên mình kể không xuể, thôi đành lược đi vậy!)
Vy lấy những hộp quà được gói tinh xảo ra tặng cho tất cả, mỗi người một hộp, nhưng chỉ riêng An là không có.
-Hai, quà của em đâu??? – An nhìn chằm chằm vào người Vy với đôi mắt cún con.
-Đây! – Vy tiến tới ôm An một cái, nhón chân hôn nhẹ lên trán cậu – Tặng em đấy!
-Ôi… - An reo lên – Yêu hai nhiều nhiều nhiều lắm luôn!
-Rồi, chị biết mà! – Vy cười.
Cả bọn thì ngạc nhiên trước hành động của Vy, không hẹn mà cùng hóa đá 30s.
Sau khi tặng quà xong, Vy mới lấy laptop ra, mở facebook rồi đăng nhập, sau đó video call với Vũ.
-Hello anh! – Cả bọn vây trước màn hình.
[Chào mấy em!] Vũ vẫy tay chào họ.
-Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé! Happy Birthday! – Đồng thanh.
[Ôi…Cảm động quá! Cứ nghĩ là mấy đứa đã quên sinh nhật của anh rồi đấy chứ? Đúng là cảm động quá mà! Huhu…] Vũ vờ lấy khăn chấm chấm vài giọt nước nơi khóe mắt.
[Nói chuyện với ai thế anh?] Một giọng nữ vang lên.
[À, đám nhóc ở Việt Nam video call chúc mừng sinh nhật anh đó mà!] Vũ quay mặt sang hướng khác, nói.
[Thật không đấy? Hay lại đang tán cô nào rồi?] Giọng nữ chứa đầy sự nghi ngờ.
[Em thật là! Anh có lăng nhăng đến mức ấy đâu! Anh chỉ yêu mỗi em thôi!] Vũ cười gượng [Em giữ chút hình tượng của anh với đám nhóc được hông?]
[Để em xem anh đang làm gì!] Giọng nữ lại cất lên.
Rồi màn hình xuất hiện rung lắc mạnh, kế đó hiện lên hình dáng một cô gái tóc xõa dài, mặc váy liền thần trắng, đeo tạp dề đang nhìn.
[Ủa, là em sao Ji…Vy? Mấy đứa nữa?] Cô gái đó bất ngờ, suýt lỡ lời.
-Chào chị! – Đồng thanh.
-Ai vậy? – Trung tò mò hỏi.
-Vợ tương lai của anh Vũ đấy! – Đào lanh lẹ nói.
-Wow!!! – Nam ngạc nhiên thốt lên.
[Xin lỗi mấy đứa nhé! Chị cứ nghĩ Vũ lại lăng nhăng với cô nào đấy nên mới giật ipad như vậy. Để mấy đứa chê cười rồi!] Cô gái cười, trả ipad lại cho Vũ.
[Anh đã bảo mà!] Vũ cầm lấy ipad nói.
-Ăn ở đó anh! – Cả bọn đồng thanh.
[Mấy đứa!!!Thôi anh không còn gì để nói!] Vũ giả vờ khóc lóc nói, rồi đưa camera quay cô gái [Giới thiệu với mấy đứa, cô ấy là Hồng, vợ anh!]
-Trời! Chưa gì đã "vợ anh" rồi! Sợ người ta cướp à? – Đào trêu.
-Bọn em chào chị ạ! – Đồng thanh(nhóm Minh).
-À mà, công ty sao rồi anh? – Thư cười hỏi. Cứ như mọi việc không phải do cô gây ra vậy!
[Haha…Cũng nhờ em và mấy đứa sắp xếp nên anh đây bận đến ngập mặt luôn đây!] Vũ gượng cười.
-Ý anh…là em sai à? – Vy nhấn mạnh.
[Haha…Làm gì có! Em lúc nào cũng đúng cả!] Vũ nịnh nọt.
-Thật là em nói gì cũng đúng? – Vy hỏi lại.
[Ừ…Ừm…] Vũ ngập ngừng. Hình như anh lại vừa bị dính bẫy thì phải?
-Thế, em nói chị Hồng là người bạo lực, nấu ăn dở tệ, cười thì dọa người, xấu chẳng ai dám lấy. Anh thấy em nói có đúng không? – Vy vờ vô ý to giọng hơn.
Cả bọn ngay lập tức che miệng lại, vai ai cũng run lên. Từ họ vang lên những tiếng khúc khích.
[À…Thì…] Vũ ngập ngừng, liếc nhìn Hồng, nhăn mặt. Giờ anh chọc ai cũng chết!
-Sao ạ? – Vy cười hỏi.
[Anh có thể xin dừng cuộc chơi ngay tại đây không?] Vũ lấy khăn lau mồ hôi đang lấm tấm trên mặt.
-Đương nhiên là…không rồi! – Vy cười.
[Thế…] Vũ ghé sát màn hình, nói nhỏ [ Em nói gì cũng đúng. Giờ thì tha cho anh đi nhé!]
-Ồ…- Vy vờ trào phúng, cao giọng để ai đó nghe thấy – Em nói gì cũng đúng sao?
Và ngay lập tức, một con dao phi ngang màn hình. Hình ảnh trên màn hình sau một lúc rung lắc dữ dội thì đã an tĩnh. Có vẻ như cái ipad đã bị chủ nhân bỏ rơi trong lúc chạy trốn rồi!
Cái ipad bị bỏ rơi: "…" Tại sao? Nó đã làm gì sai?
[Anh nói gì hả?] Giọng của người con gái vang lên. Thanh âm chưa đầy sự tức giận.
[Anh chỉ đùa thôi mà!] Tiếng của người con trai vang lên một cách yếu đuối.
[Anh nói tôi bạo lực? Được! Tôi bạo lực cho anh xem!] Sau tiếng nói đó là cả một loạt âm thanh lẫn lộn "Binh! Bốp! Bịch! Đau! Rầm" vang lên.
[Anh nói tôi nấu ăn tệ? Thế thì đừng ăn nữa!] Và hàng loạt tiếng đổ vỡ của bát, đĩa vang lên.
[Anh nói tôi cười dọa người? Ừ. Tôi sẽ dọa anh đến chết! Hahaha…] Một tiếng cười kinh dị vang lên.
[Anh nói tôi xấu không ai lấy? Ok! Đợi tôi gọi luật sự hủy bỏ hôn ước để anh được giải thoát! ] Tiếng bước đi dồn dập vang lên [Bản cô nương đây cũng đâu phải có mỗi anh theo đuổi? Người cần tôi xếp hàng dài từ đây tới tận phía bên kia của địa cầu kìa!]
[Vợ à…anh xin lỗi! Tha cho anh đi mà!] Giọng người con trai van xin.
[Tôi có "phạt" hay "xử lí" gì anh đâu mà anh bảo tôi "tha"? Tôi chỉ giúp anh giải thoát thôi mà! Đợi chút nữa thôi!] Tiếng nói từ điện thoại truyền tới [Alo…]
[Nè, anh làm cái gì thế? …ưm…] Giọng của người con gái đột nhiên tắt hẳn.
Một lúc sau…
[Vợ à, anh xin lỗi! Đừng bỏ anh mà! Anh yêu em nhiều lắm mà vợ!] Người con trai khóc lóc.
[Từ nay còn nói em bạo lực không?] Tiếng người con gái có vẻ dịu đi.
[Không bao giờ nữa!] Người con trai ngoan ngoãn nói.
[Em nấu ăn tệ?]
[Không!]
[Em cười dọa người?]
[Không!]
[Em xấu không ai lấy?]
[Không! Tuyệt đối không!]
[Đó, vậy mới ngoan. Lần này em bỏ qua, nếu còn lần sau thì…"chúng ta không thuộc về nhau" và "buông đôi tay nhau ra" nhé!]
[Ừm!]
[Giờ thì phải dọn đống này nữa. Đã định đón Giáng Sinh vui vẻ rồi mà giờ thì…Tại anh đó!]
[Anh xin lỗi!]
[À, lại nói chuyện với bọn nhóc kìa! Để bọn nó đợi nãy giờ rồi đấy!]
[Ôi…Quên mất!]
Rồi tiếng bước chân vang lên. Màn hình rung lắc một lần nữa rồi hiện lên khuôn mặt của Vũ.
Đầu tóc anh rối bời, má phải có một vết đỏ, khóe môi có vết máu, áo sơ mi bị đứt 2 nút, khóe mắt còn ươn ướt nước.
-Hahaha… - Họ bây giờ đã không thể nhịn được nữa. Ai nấy đều ôm bụng cười!
[Anh bị vậy mà mấy đứa còn cười được nữa sao?] Vũ ai oán nói.
-Không phải lợi quá sao? Em còn thấy thính bay ra khỏi màn hình, tới trước mặt bọn em đây này! – Thư cười.
[Em!!!] Vũ cạn lời.
-Được rồi. Đừng giận, có quà cho anh! – Vy nói.
[Quà?] Mắt Vũ sáng lên [ Đâu?]
-Đợi chút! – Vy nhìn đồng hồ.
"Tính tình!" Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên.
[Đợi anh chút!] Vũ vội đứng dậy, đi ra ngoài. Có lẽ là đi mở cửa.
5 phút sau, bóng dáng của Vũ lại xuất hiện trên màn hình, trên tay đang ôm 3 cái thùng to đùng đặt xuống gần đó.
-Gì mà nhiều vậy? – Trung thắc mắc.
[Anh cũng không biết nữa. Nhân viên chuyển phát bảo là có người gửi cho anh. Còn nói là "Merry Christmas"] Vũ ngồi lên ghế, thở hồng hộc. 3 cái thùng này đựng gì mà nặng thế không biết!
-Mở ra thử xem. – An giục.
[Cũng được!] Vũ nói, lấy dao rọc giấy rọc lớp keo trên thùng ra, rồi mở thùng.
Trong thùng thứ nhất có nào là pizza, các loại thức uống, những món ăn đón Giáng Sinh, và đặc biệt là chúng vẫn còn nóng hổi, cứ như vừa được nấu xong vậy!
Thùng thứ hai có 3 chiếc khăn choàng đan bằng len, 3 chiếc áo len ấm áp, 3 đôi giày giày sneaker nam nữ Pettino PS02.
Thùng cuối cùng có rất nhiều hộp nhỏ bên trong. Hộp màu hồng có chữ "Ram", hộp màu đỏ có dòng chữ "Christmas - Sion", hộp màu bạc có dòng chữ "Birthday – Sion", hộp màu nâu chữ "Dahlia", và hộp to nhất có chữ "Love You".
[Chẳng lẽ là em sao?] Vũ ngạc nhiên.
-Ai? – Nam thắc mắc.
-Ừm! Đó là quà đó! – Vy nói.
-Quà? – Cả bọn ngạc nhiên. Quà gì mà nhiều thế? Còn tùm lum loại nữa chứ?
-Happy Birthday, Sion! – Vy nhẹ nhàng cất giọng. Thanh âm nhẹ như dòng suối thoáng chảy qua tim mỗi người vậy!
[Ôi…Anh hạnh phúc quá! Yêu em nhiều!❤❤❤] Vũ cười thật tươi. Dù là một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được rằng anh đang rất hạnh phúc.
-Thức anh thì anh có thể "xử", nhưng quần áo và quà thì phải chia cho chị Ram và chị Hồng nữa nhé! Em có ghi tên trên quà đó! – Vy nhắc nhở.
[Anh mở quà nhé?] Vũ dò hỏi.
-Tùy anh! Dù sao em cũng tặng anh rồi mà? – Vy cười.
Thế là Vũ lấy hộp màu đỏ, bạc và hộp to nhất mở ra. Trong hộp màu đỏ là một cây thông thu nhỏ được trang trí tinh xảo như thật, chỉ cần chạm nhẹ vào ngôi sao ở đỉnh cây thông thì cây thông sẽ lập tức phát sáng, trông rất đẹp, và đặc biệt là nó sử dụng năng lượng mặt trời.
Chiếc hộp màu bạc thì có một bứa tranh trắng đen. Bức tranh vẽ cảnh một thảo nguyên rộng lớn, gió thổi gợn sóng, bầu trời trong xanh, bên phải tranh có một gốc cây to, dưới góc cây là 4 đứa trẻ, 2 nam và 2 nữ. 1 nam và 2 nữ tầm 3 tuổi ngồi tựa lưng vào thân cây, đầu nghiêng sang trái dựa vào 1 nam tầm 8 tuổi. Trên mặt và quần áo họ còn in rõ những bóng lá cây rì rào. Trông rất sinh động. Khung cảnh mang một màu yên bình, nhẹ nhàng.
[Juliet?] Vũ đột nhiên xúc động, nước mắt chực chờ nơi khóe mắt.
-Anh sao vậy? – Minh hỏi.
-Đừng khóc! Em đau lắm! – Vy đưa tay tới trước màn hình, muốn lau nước mắt cho Vũ.
-Vy? – Cả bọn có lẽ hơi bất ngờ. Giọng nói của Vy đã có phần u ám hơn. Lại nhìn về phía An, An cũng trầm mặt hơn hẳn.
-Đừng buồn! Có gì cứ nói với em! – Lam lấy tay áp vào má An, ép cậu nhìn mình.
-Ừm! – An rũ mắt xuống che giấu đi cảm xúc, đang tay ôm lấy Lam.
-Em chắc chắc…sẽ không để một kẻ nào thoát đâu! – Vy đột nhiên đổi sang giọng tươi cười, cứ như người vừa nói chuyện không phải là cô vậy – Rồi, mở quà tiếp nào!
[Ừm!] Vũ cũng như trở thành người khác, tiếp tục mở quà.
Chiếc hộp to nhất có chứa một chiếc bánh gato kem chocolate và dâu. Xung quanh bánh có những cây thông nho nhỏ được làm bằng kem, từng hạt tuyết nhẹ nhàng rơi xuống cứ như thật. Trung tâm chiếc bánh có dòng chữ " Merry Christmas & Happy Birthday – Sion Varliere".
[Wow…Em tự làm tất cả sao?] Vũ thốt lên.
-Cây thông thì do em và bạn của của em cùng làm, còn tranh thì em tự vẽ và bánh thì tự làm. – Vy nói.
[Cảm ơn em!] Vũ nhẹ giọng, cười.
-Ra là anh Vũ thích đồ tự làm sao? – Trung "ồ" lên.
-Không phải đâu! – Thư nói – Vì chỉ có những người được Vy xem trọng mới được cậu ấy tặng quà do chính tay cậu ấy tự làm. Mức độ tình cảm giữa cậu ấy và mọi người sẽ được thể hiện ở chỗ cậu ấy bỏ ra bao nhiêu công sức để làm ra món quà đó. Hoặc là, chỉ đơn giản là đi shopping, mua rồi gói lại đem tặng!
-Ồ…- Cả bọn ngạc nhiên. Nhìn vậy mà Vy cũng tỉ mỉ quá chứ!
Sau đó cả bọn ăn uống no say, mệt đến nổi ở lại nhà của Minh ngủ nhờ. Nói là ngủ nhờ chứ thật ra là say đến độ không thấy đường về, gục ngủ tại chỗ. Đến tận sáng mới về nhà và thay quần áo đi học.
*****
Giáng Sinh vui vẻ nhé! Chúc mấy bạn FA hạnh phúc bên gia đình và người thân. Còn mấy bạn có ny thì đi chơi coi chừng mưa ướt đó! Hahaha! Thôi, tiếp tục cầu mưa đây!!!