• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô hoàn toàn không để chuyện của Lưu Đan ở trong lòng, người phụ nữ như vậy, cơ bản không hợp khẩu vị Viên Soái. Nhưng sự việc phát triển dường như cũng không đơn giản như vậy.

Lúc nhận được điện thoại của mẹ, Giang Quân đang cùng Viên Soái dạo siêu thị.

"Con biết việc này, anh ấy cũng đã nói với con.... Không có việc gì, con đã từng gặp cô gái đó rồi...."

Anh dựa sát lại, nắm thắt lưng cô, kề sát loa, "Mẹ, yên tâm đi, cho dù là đóa hoa tươi, nếu phân trâu không thích cũng không có cách nào ạ"

Cô đẩy anh ra, thuận tay nhéo một cái, đi qua một bên. Lúc trở về, Viên Soái đang vô cùng ngoan ngoãn chọn thịt bò. Cô ném thịt bò trở về tủ đông

"Buổi tối chúng ta không ăn thứ này" cô nói

"Hả? Vậy ăn cái gì?"

"Viên quất roi chiên sống!" Cô nhìn anh, như cười như không.

Buổi tối, hai người ở phòng khách nhìn nhau

"Lưu Đan, anh biết chứ?" Cô cười không chút ý tốt.

Viên Soái nghiêng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn cô "Tên rất quen, đồng nghiệp của em?"

"Dì hai anh, cái người mấy hôm trước còn dính trên người anh không đứng dậy kia" Cô bình tĩnh nói "Cô ta cứ nói với người khác anh thành con rể nhà bọn họ rồi"

"Loại chuyện tốt này? Sao anh không biết"

"Viên Soái, như vậy không tốt chút nào" Cô lắc đầu, chộp lấy dao gọt hoa quả trên bàn trà, lắc lắc, "Thế nào? Để em ra tay hay là anh tự xử, chọn đi"

Anh lập tức nhảy ra thật xa "Đừng nha, oan có đầu, nợ có chủ, anh biết Lưu Đan, nhưng thằng em anh không biết mà, nó thật oan mà"

"Vậy nó nghĩ cái gì hả?" Giang Quân cười xấu xa, nắm lấy chỗ yếu ớt nhất của anh, "Hôm nay bà đây sẽ dạy dỗ nó thật tốt, bóp chết ngọn nguồn tội ác từ trong nôi "

"Đừng, đừng, sai rồi, thực sự sai rồi" Anh kêu thảm

"Vậy về sau làm thế nào?"

"Lần tới anh gặp lại cô ta, trước hết cho cô ta hai cái tát, một cái là cho anh, một cái là cho thằng em anh, xóa đi lời đồn kia, phá hư danh dự anh không nói, còn muốn khiến thằng em anh anh chia lìa đồng bào."

"Em đánh anh trước" Cô cười, đánh anh "Nói đàng hoàng, người phụ nữ kia, anh bớt trêu chọc, chẳng phải thứ tốt đẹp gì"

"Yên tâm, chỉ là cho cô ta mặt mũi, trong lòng anh hiểu rõ." Anh hôn cô một cái thật mạnh "Bảo bối, ghen à? Biết anh đây nhiều người tranh giành rồi?"

Giang Quân cố ý đanh mặt "Cũng không được, em phải cho anh một cái đóng dấu."

"Em muốn đóng dấu ở đâu?" Anh kéo cô lên trên đùi, hai tay không an phận vói vào trong áo cô.

Cô ôm lấy cổ anh, kề vào tai anh vừa định nói "Đóng dấu lên giấy kết hôn, thế nào?" Di động của Viên Soái đã vang lên phá rối.

"Mặc kệ nó" Hơi thở anh không ổn định, kéo quần áo của cô xuống

"Nghe trước đi" Cô đánh tay anh ra, "Trễ như vậy gọi tới, lỡ như có việc gấp thì sao?"

Anh bất đắc dĩ đứng dậy bắt máy, tức giận nói: "Ai vậ.... cô à, trễ như vậy có chuyện gì"

Giang Quân cầm lấy dao gọt hoa quả bắt đầu gọt táo, từng mảng, từng mảnh lớn vỏ và quả văng ra xung quanh.

"Cô uống say rồi thì bắt xe về nhà.... Tìm tôi làm gì? Có nguy hiểm thì gọi cảnh sát, số là 110... Nếu có vấn đề, ngày mai tôi sẽ tới văn phòng cô, hiện giờ tôi và bà xã tôi phải nghỉ ngơi rồi" Viên Soái ngắt điện thoại, vẻ mặt cầu xin nhìn cô

"Ngủ" cô để đao xuống, vứt quả táo gọt chỉ còn lại lõi ném vào thùng rác.

Một đêm này không ai ngủ ngon. Giang Quân không phải ghen, chỉ là mơ hồ cảm thấy sự xuất hiện của người phụ nữ này cùng với những việc xảy ra khiến kế hoạch vốn có của cô từng bước lệch khỏi quỹ đạo.

Cô không có khả năng tới GT rồi, quan hệ với Viên Soái sớm hay muộn phải công khai, đến lúc đó có công thì không sao, nếu có sai sót, trái lại sẽ liên lụy anh. Ở lại MH là lựa chọn tốt nhất của cô, cho dù tất cả mọi người biết chồng cô là Viên Soái, MH cũng sẽ không dễ dàng động tới cô, dù sao tài nguyên và khách hàng cô tích lũy trước đó đủ để cô đứng đầu thị trường IBD trong nước. Mặt khác, việc chuẩn bị thành lập ngân hàng chi nhánh cô và DU vẫn luôn có kế hoạch bí mật tiến hành. Vốn cô muốn hoàn toàn ngả bài với DU, nói cho anh ta biết quan hệ của cô và Viên Soái, nhưng hiện giờ lại xuất hiện thêm một Lưu Đan, hơn nữa trước đó lại từng nói dối trêu chọc cô ta. Một khi Lưu Đan tức giận hay ghen ghét, như vậy đối với ai cũng không có lợi. Bộ phận của Lưu Đan hiện tại phụ trách công tác giám sát ngân hàng đầu tư nước ngoài trong Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc, người phụ trách của các chi nhánh đầu tư nước ngoài trong nước đều gấp gáp nịnh bợ, cẩn thận hầu hạ. Tuy rằng thủ tục, văn kiện phê duyệt của GT đều đã thông qua, nhưng về sau chỗ cần đến cô ta còn rất nhiều, Viên Soái tuy rằng không cần sợ cô, nhưng vẫn phải luôn nể mặt mũi một chút. Giang Quân biết bản thân tương lai cũng sẽ giao tiếp với cô ta, nếu trở mặt với cô ta, như vậy ắt sẽ có một trận đánh ác liệt. Tuy rằng cô có ông nội và cha mẹ ở sau lưng làm chỗ dựa, nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, mối quan hệ này không thể dùng đến, cho dù dùng, phép vua thua lệ làng, nếu Lưu Đan cố ý làm khó dễ cô, cũng không phải không có cách.

Giang Quân càng nghĩ càng buồn bực, tranh đàn ông với cô, cô còn phải cắn răng nhịn, cái này tính là gì, đều do tên đàn ông xấu kia phóng điện cũng không biết tìm chỗ dễ ăn hiếp một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK