• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Quân từng nói với Viên Soái: "Em không yêu Duẫn Triết nữa, kết thúc rồi, đều đã kết thúc rồi". Cô đối diện với gương, vuốt ve vết sẹo đỏ tươi nhô lên trên trán mình, cảm thấy rất giống một dấu chấm tròn in sâu lên.

Cô hẹn Duẫn Triết tại quán cà phê trước đó anh ta cùng Viên Soái gặp mặt, gọi Blue Moutain giống Viên Soái, ngồi ở vị trí tương tự. Cô không biết hôm đó Duẫn Triết giấu di động ở chỗ nào, nhưng hôm nay di động của cô ở ngay trên mặt bàn, cũng mở chế độ rãnh tay, có điều hôm đó di động của Duẫn Triết mở trạng thái trò chuyện, còn của cô lại là phát ghi âm.

Viên Soái nói "Tôi có lỗi lầm gì với Kiều Na? Cô ta chủ động dán vào, muốn tiền, tôi cho cô ta, muốn cuộc sống xa hoa, tôi thỏa mãn cô ta, tôi không hiểu nổi cô ta? Là bản thân cô ta có lỗi với chính mình, thứ cô ta muốn quá nhiều rồi, không biết tự lượng sức mình, hiện giờ bị tạm giam cũng là cô ta tự mình làm ra. Tôi đã cảnh cáo cô ta, đừng tiếp cận Giang Quân nữa, cô ta không nghe, đây là kết cục của cô ta. Về phần cậu, cậu thì tính là gì? Bị một người phụ nữ như vậy xoay vòng vòng. Lúc Giang Quân đi theo phía sau cậu, làm này làm kia cho cậu, cậu có từng nghĩ tới em ấy không? Cậu có từng quan tâm em ấy không? Cậu thì tính là đàn ông kiểu gì? Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không chăm sóc được, còn luôn mồm luôn miệng nói tôi đê tiện. Duẫn Triết, lúc trước tôi tha cho cậu, là không muốn cậu biến thành quỷ, cả đời được Giang Quân ghi tạc trong lòng, hiện giờ cậu cho rằng cậu có bản lĩnh rồi, muốn đấu với tôi? Cậu cũng xứng!"

Tắt di động đi, Giang Quân bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt Duẫn Triết.

Sắc mặt Duẫn Triết vốn tái nhợt đột nhiên trở nên đỏ ửng. Anh ta đưa tay khống chế hai cánh tay của cô, ngón tay cắm lên da cô, "Giang Quân, anh là vì yêu em, chỉ là anh không biết nên bày tỏ như thế nào. Em tốt như vậy, tất cả ánh mắt đều đang chú ý vào em, còn anh thì sao? Anh cái gì cũng không, anh không biết em sẽ vì cái gì mà yêu anh, nghĩ không rõ. Người xung quanh đều nói anh không xứng với em, anh biết, cho nên anh càng thêm sợ hãi, sợ là em đang đùa giỡn anh, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể nhạo báng mà rời đi. Em không thể hiểu anh sao? Vì sao chúng ta không thể làm lại từ đầu? Vì cái gì em muốn cùng tên Viên Soái kia ở cùng một chỗ, anh ta không thể nào cho em hạnh phúc"

"Không phải anh muốn cho tôi biết lúc trước đều là Viên Soái làm sao? Nhưng tôi nói cho anh biết, tất cả đau khổ của tôi đều là do anh gây ra cho tôi, sự ích kỷ của anh, ngu ngốc của anh là ngọn nguồn của tất cả mọi sai lầm" Giang Quân có chút tội nghiệp anh ta, chàng trai cười như thiên sứ kia đã đi đâu rồi? "Duẫn Triết, anh biết không, tôi chưa từng hối hận đã yêu anh" Cô rút cánh tay ra: "Nếu không có anh, tôi sẽ không biết được nổi khổ khi yêu một người, nếu không có anh khiến tôi đau, tôi sẽ không thể cảm nhận được ngọt ngào khi được yêu, nhưng ngọt ngào kia không phải do anh mang đến, người có thể cho tôi hạnh phúc chỉ có Viên Soái"

Tay anh ta nắm chặt khăn trải bàn, dùng sức siết chặt: "Em vẫn còn hận anh sao?"

Giang Quân cười hỏi "Vì cái gì phải hận anh? Mọi thứ từ lâu đều đã két thúc rồi." Cô vẫy tay, ý bảo nhân viên phục vụ tính tiền, lấy túi tiền ra, rút ra một tờ tiền, kẹp ở dưới cốc: "Đây là tiền cho cốc cà phê này của tôi, hy vọng về sau sẽ không gặp lại nữa, anh biết rồi đấy, tôi đối với kẻ địch tuyệt đối không nương tay"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK