"Mau lại ăn sáng."
Thấy cô kéo ghế đối diện làm lơ anh, đế cái ghế bên cạnh anh kéo sẵn cho cô cũng trống rỗng, sắc mặt anh bất giác trầm xuống. Theo như bài đăng trên mạng nói, khi vợ giận cứ việc lôi lên giường cô ấy sẽ hết giận, nhưng đây rõ ràng là như ý cô nói càng giận anh thêm, coi bộ câu nói tối qua quả nhiên là thật rồi.
"Tràm Tràm uống sữa."
Lục An Tràm hờ hững không nói gì, cầm ly sữa uống hết rồi đặt xuống bàn, sau đó đứng lên xoay lưng đi ra ngoài.
Hai anh em chứng kiến được cảnh tượng vừa rồi, đưa mắt nhìn nhau rồi nhún vai biểu hiện là không biết chuyện gì.
Nhìn mấy món trên bàn liền không thấy vừa miệng, Mai Cẩn Nghiêu cũng không muốn ăn liền đứng dậy lạnh nhạt sải bước ra ngoài.
"Bà chủ đâu?"
"Thưa ông chủ, vừa mới đi.", Trợ lý Từ nói xong thấy sắc mặt ông chủ rất kém, trong đầu đoán ngay vợ chồng giận nhau.
"Lái xe."
Chỉ có một chút chuyện đó mà cô lại giận dỗi đến như vậy, chẳng phải giấc tối đó hai người quấn lấy nhau trên giường rất vui vẻ sao, nhưng sáng hôm sau thì cô gái này lại lật lọng.
Lục An Tràm đến công ty liền nhanh chóng chui thẳng vào phòng làm việc của mình, đột ngột nhớ lại ánh mắt của những người ở sảnh làm cô cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm, trong lúc cô mãi mê suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa mới hoàn hồn lại.
"Vào đi."
Người nọ nhìn nhìn một lát mới nói: "Mười phút nữa sẽ họp, thiết kế Lục chuẩn bị đúng giờ có mặt tại phòng."
Cô gật đầu, thấy người đi vội lên tiếng: "Khoan đã."
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"Công ty hôm nay có chuyện gì lạ không?"
Cô nhân viên thấy thế mới nói: "Ngoài chuyện đồn thiết kế Lục làm nửa ngày đã trốn về, ngoại trừ chuyện này thì không còn chuyện khác nữa."
???
Thì ra là vì chuyện đó mà mọi người lại nhìn chằm chằm như thế, lúc đầu cô còn tưởng quan hệ hai người bị bại lộ.
"Tôi không ghét cô, nhưng cũng trân thành khuyên cô nên đi khai nhận với chủ tịch đi, sau đó ngài ấy xử phạt như thế nào thì cũng do ngài ấy quyết định."
Lục An Tràm không nói gì, nhưng lại hỏi: "Cô tên gì?"
"Hả?", Cô nhân viên cùng bất ngờ lật ngửa vẻ nhân viên mình lại: "Cẩm... Cẩm Hồng Liên."
"Làm ở đây đã lâu chưa?"
"Vừa mới tốt nghiệp, làm cũng được nửa năm rồi."
Lục An Tràm cười hỏi tiếp: "Vậy thì phải gọi chị."
"Nếu không còn gì thì tôi phải đi làm, để người khác thấy sẽ báo cáo lại với chủ tịch thì không hay đâu."
"Chờ đã.", Lục An Tràm nhìn tướng hình gương này với cả khuôn mặt khá được: "Chị làm bộ phận truyền tin?"
"Ừm, không có tài cán gì chỉ làm việc vặt chạy thông báo tin hoặc in tài liệu trong công ty thôi."
Cô nghe xong đã hiểu, ngẫm một lúc mới có ý ngỏ lời: "Thiết kế chỗ tôi còn thiếu trợ lý, nếu chị không chê tôi tuyển chị, thế nào?"
Cẩm Hồng Liên nghe xong cũng giật mình: "Như thế... Không thể được đâu... Chủ tịch làm sao... Với lại không chừng cô cũng sắp bị đuổi việc rồi..."
Ở đây cô chủ yếu không muốn nghe những lời này, mới cắt ngang: "Chị chỉ cần đồng ý thì mọi chuyện tôi sẽ giải quyết."
Thật sự nếu làm trợ lý cho thiết kế cũng rất tốt hơn công việc mình đang làm, với lại tiền cũng ổn định hơn một chút như thế có thể chữa trị cho mẹ, trong một phút suy nghĩ cuối cùng cô cũng tin tưởng mà gật đầu.
"Được rồi chị đi làm việc của mình đi."
Cẩm Hồng Liên mím môi, nói chung cô vẫn không hy vọng gì nhiều với lại chuyện này chủ tịch làm sao có thể đồng ý, trái lại sẽ gây ra rắc rối cho bản thân, ở trong công ty ai cũng biết chủ tịch rất khó tiếp cận làm thế nào mà ngài ấy nghe lời người cấp dưới. Nhưng cô lại không biết giải thích như thế nào với cô gái mới vào làm này, cuối cùng cũng bất lực rời đi.
Lần đầu tiên vào họp cô có chút hồi hộp, khán phòng rất đông những người lớn hai thứ tóc cơ hồ như chiếm hơi nhiều, đều cô thắc mắc là ai nấy ngồi vào vị trí của mình im lặng không có tiếng nói nào trong đây, bầu không khí cực kỳ khó chịu.
Ngay sau đó là cửa chính mở ra, cô thấy trợ lý Từ bước vào cung kính khom lưng, tiếp đến là một đôi chân dài sải bước vào, cô âm thầm chậc lưỡi một cái, dần ngước mắt nhìn lên gương mặt kia, sau đó bắt thấy ánh mắt anh quét qua chỗ mình, cô vội lơ đãng rời mắt.
Mai Cẩn Nghiêu thu hồi mắt lại, khí thế ngồi vào ghế chủ tọa.
"Chủ tịch!"
Lục An Tràm bất ngờ thấy mọi người đứng lên cúi đầu chào, nhưng chỉ có cô nãy giờ vẫn ngồi, thế cô luýnh quýnh đứng bật dậy: "Chủ tịch!", Dứt lời cô cắn môi cúi thấp đầu, âm thầm chửi bản thân mình, đứng lên được rồi còn gọi lại làm cái gì, ôi não tàn.
Mọi người giật mình ai cũng ngó nhìn qua thấy cô gái lạ mặt này, chắc người mới nên vẫn chưa hiểu nội quy ở đây.
Mọi người ngồi xuống thì cô cũng ngồi xuống theo, nhưng bắt gặp ánh mắt dừng trên người cô, thế là cô cũng âm thầm trừng lại.
Anh rời mắt, lạnh nhạt nói: "Bắt đầu đi."
Trong lúc những người báo cáo công việc, cô lại thấy nhàm chán, cây bút trên tay khẽ động, lâu lâu cô lén nhìn lên tất mọi người sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống.
"Sau khi được đưa ra thị trường, mẫu chúng ta rất được săn đón trong đó..."
Thấy chủ tịch giơ tay lên ngay lập tức liền im lặng lại.
Mai Cẩn Nghiêu gõ gõ ngón tay trên bàn, mắt nhìn chằm chằm người kia: "Thiết kế Lục..."
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn qua, nhưng Lục An Tràm vẫn chưa phát hiện ra điều gì, bàn tay tô tô vẽ vẽ không ngừng.
"Lục An Tràm.", Anh gọi lại lần nữa, nhưng cô vẫn không động đậy.
Đột ngột người kế bên khẽ gọi cô, lúc này cô mới giật mình ngước mắt lên, hết hồn vội buông cây bút trong tay xuống.
Mai Cẩn Nghiêu híp mắt lại, trầm giọng gọi: "Đem lại đây."
Trong phòng hiện giờ ai cũng sợ hãi không ít gì, thấy sắc mặt chủ tịch đã u uất đến đáng sợ rồi, mà nhân viên mới này lại không có biểu tình gì.
Lục An Tràm khẽ liếm môi, cầm tờ giấy lên mà tay lại run rẩy, cô vừa bước đi vừa trấn an bản thân mình, chỉ là tấm hình thôi chắc anh không nổi điên ở nên đông người vậy đâu.
Mai Cẩn Nghiêu nhìn vào tờ giấy mới thấy hình vẽ bên trong, khoé môi anh giật nhẹ, sau đó đặt qua bên cạnh, rồi ngước mắt lên.
"Vẫn còn giận?"
Cả khán phòng nghe xong cũng giật mình, đầu mù mờ không hiểu chủ tịch nói gì.
Lục An Tràm mới là người giật mình, cô khiếp sợ lắp bắp nói: "Chủ... Chủ tịch đừng có giận tôi... Tôi biết lỗi rồi không dám vẽ bậy vẽ bạ trong giờ họp của ngài đâu."
Nhận dạn được lời nói của cô, mày anh nhíu lại, sau đó liền gầm lên: "Tan họp."
Mọi người vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, thấy thế Lục An Tràm cũng định đi theo nhưng mà lại bị giữ lại.
Sau khi cửa phòng đã khép, hiện giờ phòng rộng chỉ có hai người, Mai Cẩn Nghiêu thấy ánh mắt không nhìn, anh nói: "Quay mặt qua đây."
Lục An Tràm như người giả điếc, mắt vẫn nhìn xung quanh chứ không muốn nhìn anh, bắt thình lình tay bị tóm lấy, cô giật mình a một tiếng thì đã ngồi lên đùi anh.
Vừa muốn ngồi dậy liền bị anh ấn trở lại, tay ôm chặt lấy người cô.
Mai Cẩn Nghiêu siết chặt tay lại, giọng nói có chút buồn bã: "Đừng giận anh nữa mà Tràm Tràm."
Lòng cô vẫn không lay chuyển gì, anh lại năn nỉ cô tiếp: "Thật sự lần sau không gạt em nữa đâu, anh biết lỗi rồi, đừng giận mà em. "
Lục An Tràm xoay mặt qua, lên án: "Anh thật quá đáng."
"Là anh quá đáng.", Mai Cẩn Nghiêu dán cái trán lên trán cô, nhỏ giọng: "Em giận làm lòng ngực anh rất đau."
Thế là cô đem ánh mắt dò xét gương mặt anh, bàn tay áp lên má anh, sau đó mềm giọng hỏi: "Đau lắm sao?"
"Đau, rất đau."
Lục An Tràm chồm người lên đem môi miết nhẹ từ cằm anh đến gần tai, khẽ nói: "Thật đáng đời."
Cảm giác người anh run nhẹ, cô âm thầm nhếch môi, cô đối diện với mắt anh, bàn tay mò xuống sờ vào đũng quần, thấy mặt anh biến sắc, vội dán môi lên môi mỏng trước mắt, hôn một tiếng thật kêu, ở dưới cũng rút tay lại.
Mai Cẩn Nghiêu sựng người, ngơ ngác nhìn cô, đôi môi khẽ mím lại.
Đột nhiên thấy có gì không đúng lắm, cô bất giác phát hiện vành tai anh đỏ lên, mắt giương lên nhìn anh chằm chằm: "Anh... Anh ngại sao?"
"Không có.", Anh nói liền nghiêng mặt đi tránh né cái nhìn của cô.
Lục An Tràm vươn tay xoa nhẹ vành tai đỏ ửng đó: "Rõ ràng tai đã đỏ như vậy mà còn nói không có?"
Mai Cẩn Nghiêu câu nhẹ khoé môi lên, xoay mặt qua, ánh mắt khó đoán được, nói: "Bị em chạm nên anh thấy nóng."
Thấy con ngươi anh có màu đỏ nhạt cô kinh ngạc, sau đó là khiếp sợ, bàn tay nắm chặt lại, ngồi trong lòng anh không dám ngọ nguậy.
Nhìn cô ngoan ngoãn làm anh có chút buồn cười: "Đã biết sợ vậy mà còn dám chạm bậy bạ?"
Thật ra thì cô chỉ một trêu anh sau đó bỏ chạy mà thôi, đột nhiên thấy biến hóa bất ngờ của anh làm cô thấy mới lạ nên mới ngồi nén lại xem sao, nhưng không ngờ cái lão già này láu cá, rõ ràng là cho cô tự động mất bẫy.
"Kẻ xảo trá."
Mai Cẩn Nghiêu cúi xuống đưa mặt gần đến cô, rồi nói: "Còn giận anh không?"
"Không giận.", Thấy cô giận anh người thiệt hòi vẫn là cô: "Lười để giận một ông chú như anh làm gì."
Anh cong môi, đưa tay cọ nhẹ gò má cô: "Vậy thì hôn một cái."
Bỗng mắt cô nhìn qua thấy gì đó, liền bắt lấy bàn tay anh nhìn dấu răng nhàn nhạt, cô mím môi một lát, ngẩng đầu giọng có chút áy náy: "Đau lắm không?"
Định nói không nhưng vội sửa lại: "Đau."
"Đau mới đáng đời.", Cô trừng mắt một cái, môi hôn lên dấu răng trên tay của anh, hạ giọng xuống: "Hôn sẽ không còn đau nữa."
Cô gái này không khác gì vừa đấm vừa xoa anh.
"Hôn chỗ này.", Mai Cẩn Nghiêu được voi đòi tiên chỉ lên môi mình, ánh mắt tha thiết nhìn cô: "Anh muốn được em hôn ở đây."
Lục An Tràm giương mắt, hai tay ôm lấy mặt anh, trực tiếp đem môi mình đặt lên, nhưng lúc cô muốn rời đi thì lại bị anh giữ chặt lại.
"Hôn như vậy anh không thể nếm được mùi vị ngọt ngào của em.", Đầu lưỡi đi vào mút sâu ở trong khoang miệng cô, nếm được mùi vị ngọt dịu bên trong làm tin thần không vui sáng nay liền tiêu tan đi hết.
"Tràm Tràm tại sao em lại ngọt ngào như thế.", Tiếng nói phát ra giữa răng môi lẫn lộn, cô vợ nhỏ này anh quả nhiên là báo vật riêng của anh, nếu không nhớ đến cứ tưởng anh vừa cô mới quen nhau, nhưng thật chất hai người đã kết hôn hơn bốn năm, đến con cái cũng có. Nhưng cô lại khiến anh ngày này qua năm nọ yêu cô một cách điên cuồng đến mức không thể kiểm soát, tình yêu anh dành cho cô nó đã trở nên vô hạn, hôm nay lại yêu, hôm sau lại yêu hơn nhiều, mỗi một ngày trôi qua càng yêu cô hơn, yêu đến nỗi luân hãm cô vào bên trong xương tủy, đến con tim bị khoét sâu khắc tên cô lên đó.
Lúc lưỡi rời khỏi còn luyến tiếc mút thêm vài cái mới chịu buông cô ra.
Lục An Tràm dựa vào người anh thở một lúc mới ngước mặt lên, nghiêm túc nhìn anh nói chuyện: "Em có một việc muốn xin anh."
"Em là vợ anh còn muốn xin thứ gì?", Anh vừa nói ngón tay miết nhẹ tay áo cô.
Thế là cô không kiêng nể gì nói thẳng ra: "Em muốn xin một cô trợ lý đi theo em."
"Được.", Mai Cẩn Nghiêu thả góc áo cô ra, giương mắt lên nhìn: "Còn muốn gì nữa không?"
Ngẫm nghĩ một lúc cô lắc đầu: "Hết rồi."
Anh vớt tay lấy tờ giấy trên bàn đưa lên cho cô xem, môi nhếch lên như không, nói: "Em vẽ anh trông như thế à?", Cô thế mà vẽ anh thành một con quỷ.
Cô vẽ trông rất ổn cho tới khi thấy cái răng nanh dài thòn kia, cô sợ hãi đoạt lại đem giấu nó đi: "Em, em, em vẽ chơi thôi.", Cười gượng giải thích thêm: "Do những vấn đề nói quá là nhạt nhẽo nên em buồn chán mới vẻ linh tinh thôi, anh đừng trách móc chuyện cỏn con này."
Mai Cẩn Nghiêu vuốt ve má cô, thấp giọng: "Anh không trách móc em, em là vợ anh em muốn làm gì cũng được, muốn ngủ hay muốn vẽ trong giờ họp anh đều cho phép. Nhưng mà hình vẽ đó rất xấu, sau này em đừng vẽ anh như thế rất không đẹp."
"Ồ, em biết rồi."
Chợt nhớ cô và anh ở trong đây cũng rất lâu rồi, Lục An Tràm có chút huýnh lên đẩy nhẹ vai anh: "Không được chúng ta mau ra ngoài thôi, ở lâu sẽ bị người khác nghi ngờ."
Mai Cẩn Nghiêu không sợ hãi, bình thản giữ lấy bàn tay cô định nói gì đó khẽ dừng lại, rũ mắt nhìn xuống, giọng không vui hỏi: "Nhẫn em đâu?"
Cô liền móc sợi dây chuyền ra cho anh thấy: "Nó ở đây, anh đừng lo."
Cứ tưởng anh sẽ không truy cứu gì, nào ngờ anh vươn tay tháo sợi dây khỏi cổ cô, rồi cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út.
"Còn tháo ra anh sẽ phạt nặng em."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, em không nghe lời anh sẽ cùng em làm tình ở đây, có muốn hay không?"
Lục An Tràm giật mình trợn mắt nhìn anh một lút, chóp chóp đôi mắt lấp lánh của mình, khẽ gật đầu đồng ý: "Không, không tháo."
"Vậy em ra ngoài đây."
Mai Cẩn Nghiêu không buông tay mà còn ghì chặt cô lại: "Một lát nữa.", Tay dời sau thắt lưng cô nhẹ ấn xuống: "Còn đau không?"
Biết anh nói đến vấn đề gì thì cô liền đáp: "Vẫn còn, anh đúng là lì lợm, em đã muốn ngất rồi còn anh thì sức lực không chịu giảm."
Thấy cô trách móc mình, anh chỉ cười khẽ, tay xoa xoa ấn ấn, nhẹ nhàng nói: "Do anh không nhịn được.", Vợ anh mê người như vậy làm sao anh có thể làm một lần liền dừng lại được.
"Tràm Tràm anh muốn."
Lục An Tràm đang hưởng thụ lực tay của anh, nghe giọng trầm phát ra, cô hết hồn nhìn qua: "Muốn, muốn gì?"
Trong cổ họng liền khàn ra tiếng: "Muốn em."
Ở công ty mà anh lại... Đã vậy họ còn đang trong phòng họp, không lẽ anh muốn làm ngay đấy?
"Không thể được.", Cô phản đối, cũng vội giữ tay anh đang ở lưng mình lại: "Lúc tối đã làm nhiều như vậy mà anh không thỏa mãn?"
"Không thỏa mãn."
Anh vừa nói vừa nhìn xuống, khiến ánh mắt cô cũng nhìn theo, ngay khắc này cô mới thấy đũng quần anh phình to ra, một màn này làm cô khiếp sợ không thôi.
"Nếu em không muốn thì giúp anh cũng được.", Ngón tay vân vê vành tai cô, giọng trầm ấm mê người nói.
Lục An Tràm thật sự đã từ chối, còn nằng nặc kiếm cớ trốn ra ngoài nhưng lại không được, cuối cùng phải bắt buộc giải trừ dục vọng giúp anh cô mới được buông tha.