"Có chuyện gì mà chị lại vui thế?"
Cẩm Hồng Liên đang cười tủm tỉm, nghe hỏi mới ngước mặt lên: "Ra là ca phẫu thuật của mẹ chị có thể tiến hành rồi."
"Vậy thì chúc mừng chị."
"Cảm ơn em. Nhưng mà không biết ai đã giúp chị nữa, hỏi nhưng bác sĩ không nói.", Dù sao cô cũng biết ơn người đó rất nhiều.
Lục An Tràm chỉ cười nhưng không nói gì, trong lòng đang khen ngợi tác phong làm việc của chồng cô, mới nói thôi mà anh lại xử lý rất nhanh.
"Chị ở đây nhé, em lên gặp chủ tịch có chút việc."
Cô không biết anh gọi lên trên đó có việc gì, đi ngang cô gật đầu với hai cô gái bên ngoài trước khi vào phòng làm việc của anh.
"Vào đi."
Mai Cẩn Nghiêu đã biết trước nên để tài liệu sang một bên, nâng mắt lên nhìn.
"Anh gọi em lên đây có chuyện gì sao?"
Nhìn cô đứng xa như vậy, anh nâng tay ngoắc ngoắc: "Lại gần đây."
Cô khó hiểu nhìn anh nhưng cũng rất nghe lời mà ngoan đi lại, chưa hiểu gì liền bị nhấc bổng lên ngồi trên bàn làm việc.
Mai Cẩn Nghiêu chống hai tay xuống bàn giam cô vào trong ngực mình, đầu hơi cúi thấp, nói: "Một lát nữa cùng anh đi gặp người đại diện trang sức của em."
"Hả? Em cũng phải đi sao?"
"Phải đi."
Nhớ đến người phụ nữ mặc chiếc váy ôm người hở lưng ấy, cô khẽ ngẫm nghĩ trong lòng, một lát sau không biết cô suy nghĩ đến cái gì mà mặt mày bí xị nhìn anh, trong nháy mắt mếu máo nói.
"Cẩn Nghiêu cho tiền em đi kéo chân... Em muốn được như cô người mẫu kia."
Thấy biểu hiện nhanh như chớp này anh có hơi khựng người, sau đó cười nhẹ trán dán lên trán cô, khàn giọng nói: "Nghĩ ngốc nghếch gì, chân em đẹp thế này còn đòi kéo chân gì nữa?"
"Em muốn cao, cao như cô người mẫu Linh Chư đó.", Cô buồn bã nói.
"Không, anh không thích, anh chỉ thích em, không cho kéo.", Đôi chân nhỏ gọn thon thả ấy ngày nào anh cũng hôn cũng sờ qua, mà giờ cô lại có suy nghĩ đó.
"Anh không thích chân dài sao?", Lục An Tràm nói ngước mắt thăm dò anh.
"Không thích, nếu là em thì được."
Được rồi, cô chỉ muốn nói chơi cho vui một chút thôi, làm sao cô có thể đi kéo chân được chứ, trong khi đó đôi chân trắng nõn cũng đẹp mắt nữa mà.
"Ghi nhận lời nói của anh.", Nói rồi cô cười nhẹ còn lấy cơ hội tốt hôn chụt vào môi anh một cái, liền ngồi cười ngây ngô ra.
Khi bước cùng anh vào nhà hàng sang trọng, cô đưa mắt đắt giá một chút, cho đến khi dừng lại căn phòng ăn đã đặt sẵn cô mới nhìn qua anh.
Mai Cẩn Nghiêu vuốt má cô, rất nhanh thu tay lại mở cửa đi vào.
Linh Chư đã ngồi đợi sẵn từ lâu, dáng dấp ngồi trên ghế vô cũng sang chảnh và quyến rũ, gương mặt đã thông qua dao kéo không biểu tình gì, cho đến khi nghe tiếng cửa gương mặt nhanh chóng vui vẻ, mắt vừa ngước lên lập tức nụ cười trên môi nhạt dần.
Cô gái này cũng phải là nhiếp ảnh lần trước sao.
Mai Cẩn Nghiêu ngồi xuống ghế, tiện thể kéo ghế bên cạnh ra, cô ngồi xuống nói khẽ: "Cảm ơn chủ tịch."
"Xin chào tôi là thiết kế Lục, nghe nói cô hẹn tôi ra đây để bàn bạc lại trang sức trước ngày đưa ra thị trường. Hiện tại cô Linh đây có gì thắc mắc cứ hỏi tôi." Lục An Tràm nhẹ nhàng nói, trên mặt vẫn luôn giữ nét cười dịu dàng.
Linh Chư nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, mày nhíu lại, rõ ràng là cô hẹn riêng tại sao người này lại dẫn theo người đến, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp thuần khiết ở ngay bên cạnh, dù tức giận cô cũng nhẫn nhịn xuống, mắt rời đi, cong môi: "Tôi hẹn nhà thiết kế Lục đến đây mục đích chỉ muốn gặp mặt người mà Mai tổng khen, cũng đánh giá cao kỹ năng làm việc của cô, hôm nay gặp quả nhiên đẹp hơn trong tưởng tượng."
Nghe được giọng điệu giống như cô ta đang thay mặt anh mà thăm dò cô vậy, Lục An Tràm khách sáo cười khẽ: "Cảm ơn. Nhưng cô Linh Chư cũng không thua kém gì tôi cả, lần chụp ảnh kia tôi cũng đã canh rõ từng đường nét trước trên mặt cô, quả là người đẹp không góc chết."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn con mắt và lời nói sắc sảo của vợ anh, anh hứng thú nhìn, vô tình thấy cô với tay lấy ly rượu vang, nhanh tay chuyển ly nước qua nhẹ nhàng đoạt lấy ly rượu trong tay cô.
Bỗng cô giật mình nhìn qua, rất nhanh cười cười: "Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm."
Chú ý từng cử chỉ hai người trước mặt mà lòng Linh Chư dâng lên một điều gì đó không thể nào nhìn thấu. Chẳng phải cô nghe đồn người này không gần nữ sắc, từ trước đến nay cũng không có tình đồn qua lại với các minh tinh hay bất cứ một người phụ nữ nào, có người nói chỉ cần chạm vào thỏi vàng này thì thì thôi, tương lai sự nghiệp cũng nhẹ nhàng bay lên một tầng cao mới. Nhưng chưa bao giờ có người được chạm vào, thật dâng cho người khác muốn đoạt làm của riêng mình.
Lục An Tràm không phải không biết ánh mắt thèm khát đang nhắm vào người đàn ông bên cạnh, cô âm thầm cười lạnh giờ mới biết mục đích cô ta chỉ muốn gặp chồng cô thì có, ở đó mà hẹn cô ra nhìn mặt để làm gì. Nhưng cũng may người đàn ông của cô cũng hiểu ý đồ gì đó của cô ta nên mới dẫn cô theo, coi như anh cũng chưa già đến mất đi trí.
Từ lúc vào đây Mai Cẩn Nghiêu vẫn chưa nói câu nào, anh ung dung gắp hành trong chén bỏ ra ngoài dĩa, nói: "Tôi đã hẹn người ra đây cho cô Linh, nếu còn thắc mắc gì cứ nói ra hết trong hôm nay, nhân viên của tôi rất bận và cả tôi cũng vậy. Cho nên cũng không rảnh rỗi hầu hạ những lời nói người khác, với lại tôi cũng không thiếu người giỏi giang để hợp tác.", Nói xong, cầm chén lên để trước mắt người kế bên, thì thầm: "Ăn đi."
"Cảm ơn chủ tịch, ngài cũng ăn một ít gì đi.", Lục An Tràm vẫn giữ thái độ rất sáo, điệu bộ hết sức là bình thường, làm cho người ngoài nghi ngờ chăng nữa vẫn không thể nắm thóp được.
Linh Chư cảm thấy ngột ngạt đến khó tả, lời nói đó cô đã hiểu nên trong người càng khó chịu hơn, ý tứ rõ ràng cảnh cáo cô, nếu hủy bỏ hợp tác về cô thì cũng còn nhiều người giỏi sẽ đảm nhiệm vài trò này. Trong lúc cô đang nhìn chằm chằm vào dĩa hành thì bị ánh mắt như sương mù đó nhìn, lập tức sợ hãi lòng nhảy dựng lên, chữ nói bóp nghẹn ở cổ họng.
Trên bàn ăn ba người, không khí trong phòng quái lạ đến hơi lạnh đều bao trùm, Lục An Tràm sau khi ăn xong nhẹ nhàng lấy miếng giấy lau nhẹ khoé miệng mình, còn uống một ngụm nước, giọng thoải mái cất lời: "Xin hỏi cô Linh còn gì thắc mắc nữa không?"
"Không còn."
Cô cười tao nhã đặt ly nước xuống bàn: "Thế cuộc hẹn hôm nay kết thúc, đến ngày đó mong cô làm tròn trách nhiệm của mình."
"Chủ tịch mời ngài."
Nhìn cô cung kính như trợ lý Từ anh nhướng mày, liền đứng lên.
Linh Chư đợi đến khi căn phòng chỉ còn một mình, lúc này sự giận dữ từ đầu giờ bị đè nén cuối cùng bột phát ra, cái nĩa đang trên tay liền đập mạnh một xuống bàn một tiếng vang lên chói tai.
Lên xe Mai Cẩn Nghiêu ôm cô vào lòng, tay xoa bụng cô, hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không?"
"Em no rồi.", Nhớ đến vẻ mặt của cô ta, cô không nhịn được cười nhẹ: "Em biết ý đồ của cô ta rồi, em chống mắt lên xem cô ta sẽ đụng đến người đàn ông của em bằng cách nào."
Người đàn ông của em, tim anh run nhẹ, Mai Cẩn Nghiêu nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này, tay anh ôm lấy mặt cô đem mặt mình cọ nhẹ vào, giọng ôn nhu nói: "Ừm, người đàn ông của em không dễ chọc đến đâu."
Thấy anh nhắm mắt đôi mi dài có chút run run, giọng điệu dịu dàng tận xương chỉ dành riêng cho cô, cô đem đôi mắt có ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào anh, Mai Cẩn Nghiêu mở mắt ra cũng bắt gặp thời khắc này, tim không khỏi vì cô mà chậm nhịp, anh thở ra một hơi nóng phả vào mặt cô, đôi môi nhẹ nhàng điểm nhẹ lên môi trước mặt cũng rất nhanh rời khỏi.
Cảm nhận nụ hôn có bao nhiêu sủng nịch chiều chuộng dành cho mình, cô bất giác không làm chủ được nhịp tim, mặt thoáng cái đỏ rần.
"Làm, làm gì thế?"
"Hôn em.", Mai Cẩn Nghiêu thấy cô đỏ mặt, tay càng siết chặt lấy cơ thể nhỏ trong lòng, cảm thấy cô dễ thương hết phần thiên hạ.
Anh cúi người chôn mặt vào cổ cô cười khẽ: "Sao em lại đáng yêu một cách quá đáng.", Anh thật muốn nuốt chửng cô.
Lục An Tràm đỏ mặt cũng không nói gì, để yên cho anh dựa vào người mình.
...
Mai Cẩn Nghiêu tắm ra, nhìn người trên giường vẫn nằm nhồi ra đó không động đậy, anh gọi: "Tràm Tràm đi tắm."
"Ưm... Chút nữa...", Cô vùi mặt vào gối lười biếng nói, chưa quá ba giây cô bật đầu lên ngửi ngửi mùi sữa tắm, tầm mắt giao trúng thân thể ai kia cô ngước mắt lên nhìn toàn bộ gương mặt đẹp trai lạnh lẽo đó của anh, bỗng không kìm nổi được nhan sắc này, hô khẽ: "Mẹ nó, thật đẹp."
Mai Cẩn Nghiêu nhướng mày, tay đặt lên đỉnh đầu cô, trầm giọng cưng chiều: "Tắm ra anh cho em ngắm."
Lục An Tràm từ từ ngồi dậy, lê cái người lười biếng của bản thân vào phòng tắm.
Sau khi tắm ra cả người nhẹ nhõm vô cùng, nhưng cô vừa ra thì anh lại vô trở lại phòng tắm, tay vội giữ cánh tay anh: "Anh đi đâu thế?"
"Giặt quần áo.", Mai Cẩn Nghiêu nghiêm túc nói.
"Bỏ vào máy giặt thôi mà, để em làm cho."
Anh vội kéo tay cô lại: "Anh giặt tay."
Cô ngớ ra, mù mờ nói: "Chúng ta có máy giặt mà?"
"Anh giật quần lót em bằng tay.", Mai Cẩn Nghiêu thản nhiên nói.
"....".
Thấy cô đứng ngây ngốc ra, khẽ xoa đầu cô: "Như thế em lại quên? Mỗi lần xong chuyện không phải anh cũng tự tay giặt cho em sao?"
Lục An Tràm ngâm nga thầm lặng, mới thấy đúng gật đầu một cái.
Cô đứng dựa người vào cửa nhìn anh đang giặt chiếc quần lót màu đen của mình, nhìn cánh tay rắn chắc, bàn tay thon dài đẹp biết bao, lại còn bệnh sạch nghiêm trọng vậy mà giặt quần áo trong của cô. Từ sau khi chuyện kể ra ở bệnh viện đến nay cô cũng không nhắc lại, nó là những ngày tăm tối ký ức không vui của anh nên cô sẽ chôn vùi đi và không nói đến, tránh trường hợp anh sẽ vì những chuyện đó mà tủi thân.
"Thấy mệt thì đi nghỉ đi."
Lục An Tràm lắc đầu: "Có anh nằm kế em mới ngủ được."
"Đợi anh một lát, sắp xong rồi."
Đến khi ra ngoài, cô bắt anh phải ẵm mình bằng được, nằm trong vòng tay anh cô thấy nhẹ người và ấm áp vô cùng, nhân lúc anh còn bế cô trên tay, khẽ cất lên: "Em muốn uống nước."
Mai Cẩn Nghiêu khựng bước chân lại, rồi chuyển hướng ra ngoài cửa.
Nghe anh không nói gì nhưng hành động lại chứng minh, khiến cô vui vẻ gác cằm lên vai anh cười khúc khích, còn muốn đòi hỏi thêm: "Em muốn ăn tôm hùm."
Mai Cẩn Nghiêu rót cho cô một ly nước, nói: "Để anh gọi trợ lý Từ."
Đột nhiên thấy hai đứa con trai cũng bước vào phòng ăn, cô mới hỏi: "Hai đứa đi đâu?"
"Dạ đói."
Hai anh em đi vào bên trong định gọi đầu bếp làm đồ ăn nhưng lại bị mẹ cản lại: "Muốn ăn tôm hùm không?"
Mai Cẩn Thừa gật đầu: "Mẹ chuẩn bị rồi sao?"
"Một chút nữa sẽ có, chúng ra ngoài chờ một lát."
Tôm đổ ra cả đống, Lục An Tràm nhìn đến không chớp mắt âm thầm nuốt nước bọt: "Cẩn Nghiêu bóc tôm cho em."
Đợi cô nói thì anh đã đặt con tôm vừa bóc để vào dĩa trước bàn: "Em ăn đi."
Hai cậu khẽ liếc mắt nhìn, trong khi ba bóc cho mẹ thì hai anh em họ tự lực cánh sinh, bóc được con nào đều cho vào miệng.
Những người giúp việc trong bếp thấy bàn ăn của hai lớn hai nhỏ, liền tránh mặt vào bên trong, để ông chủ không vui ngược bị mắng sẽ là bọn họ.
Trong căn biệt thự rộng lớn xa hoa này, người đáng sợ nhất chính là ông chủ của họ, người khó động vào là bà chủ, một khi đắc tội với bà chủ không khác nào tự ý giao mạng sống đến trước mặt ông chủ. Ở trong đây nhiều thứ phải thận trọng và căn nhắc kỹ lưỡng, bà chủ thì tốt tình không chấp kẻ dưới nhưng đối với ông chủ chỉ là con số 0, đụng đến bà chủ phải trả cái giá lớn.
Lắp đầy cơn thèm ăn của mình cô nhảy lên giường ôm lấy lop top, khẽ xem những tấm hình Linh Chư đại diện cho bộ trang sức của cô là một sợi dây chuyền kim cương rất nổi bật và thu hút những cái nhìn của nhà giàu.
"Đừng xem nữa, đi ngủ thôi, ngày mai còn dự sự kiện."
Lục An Tràm nghe nhắc nhở cô mới nhớ đến sự kiện cạnh tranh nhất nhị của cô và một công ty trang sức, thật thì cô cũng chẳng muốn hạng nhất nhì làm gì, nhưng sự kiện thế này làm có chút hứng thú.
Mai Cẩn Nghiêu đặt lop top cô lên bàn, mới kéo chăn lên ôm chặt lấy người vào lòng: "Ngày mai anh đưa em đi thử váy."
Ngày mai là ngày đầu tiên cô cùng anh đi dự sự kiện, cái vui nhất chính là dây chuyền tự tay cô thiết kế, chìm đắm vào suy nghĩ của mình một hồi, cô ngước mặt lên, hỏi: "Anh đoán xem em có giành được hạng nhất không?"
"Nếu là em thì anh cực kỳ chắc chắn điều đó.", Mai Cẩn Nghiêu nhìn cô ảm đạm nói.
Bàn tay dưới lớp chăn cẩn thận sờ soạng người cô, đôi môi nhẹ nhàng hôn vào má cô, giọng khản đặc nói: "Anh tin vợ anh có thể làm được."
Anh nghiêm túc tin tưởng, khiến cô thở hắt ra một hơi: "Kết quả thế nào cũng không được buồn bã.", Cô đang tự nói với chính bản thân mình, lần đầu làm cô cũng có chút sợ dân mạng mắng mỏ chê bai, thậm chí tẩy trắng luôn không chừng. Kết quả có ra sao thì cô sẽ vẫn giữ vững ý trí của mình, nhưng thứ cô cực kỳ không thích đó chính là thay phiên nhau gõ bàn phím chửi bới.
Vì những thứ thuộc về tập đoàn Châu Tinh là cái gì đó nó cao cấp đến thượng thừa, thiết kế trang phục hay trang sức, kể cả nhà hàng, khách sạn... Mọi lĩnh vực của Châu Tinh là sức ảnh hưởng lớn nhất của thành phố S.
"Nếu bây giờ em chạy ra ngoài đường hét lên thật lớn, "Mai Cẩn Nghiêu là ông chủ lớn của thành phố này chính là chồng tôi!", mọi người sẽ không tin vì thế tiện tay đưa em lên xe cứu thương chở thẳng đến bệnh viện tâm thần.", Nhất thời buột miệng nói ra.
Nãy giờ Mai Cẩn Nghiêu vẫn hôn khắp mặt cô không buông, nghe nói vậy anh dừng lại, chuyển hướng đi lên cắn vành tai cô: "Nếu em muốn quan hệ chúng ta cả thành phố đều biết thì cứ trực tiếp nói với anh, chồng em vẫn luôn luôn ở phía sau bảo vệ cho em."
Lục An Tràm cười híp mắt, dang tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào lòng cọ cọ như con mèo hoang đang làm nũng.
"Được rồi, ngủ thôi cô bé.", Mai Cẩn Nghiêu xoa lưng cô, môi hôn nhẹ tóc cô vài cái.
Cô vô cùng thích thú khăng khăng vòng tay qua eo ôm chặt anh cứng ngắc, thỏa mãn ngâm nga một vài tiếng mới chịu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.