• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện của Mai Cẩn Nghiêu đã khiến cho tất cả các trang mạng rầm rầm đưa tin nóng của ngày hôm nay, cái quan trọng hơn không phải một mình mà còn thêm một cô gái khác, mọi người cứ tưởng là minh tinh nào nhưng không ngờ là nhà thiết kế của Châu Tinh, mối quen hệ mập mờ càng làm cho cộng đồng mạng tò mò bắt tay lại cùng nhau đi tìm sự thật.

"An Tràm em đọc bình luận này."

Lục An Tràm liếc nhìn qua điện thoại, rồi thở hắt ra một hơi: "Vậy thì cứ để mặc họ muốn làm gì thì làm, em cũng lười quan tâm."

Nhìn bình luận Cẩm Hồng Liên nén cười: "Nhưng công nhận một điều, nhìn em với chủ tịch đứng cạnh nhau thật đẹp, nhan sắc cực phẩm. Này em nhìn đi góc nghiêng chủ tịch nè, mũi cao gì đâu, còn góc quai hàm rõ nét đẹp như điêu khắc vậy, người đàn ông ba mươi mấy rồi lại đẹp trai quá mức, thật sự không biết ai may mắn là vợ của chủ tịch."

Lục An Tràm nuốt nước miếng, chột dạ mắt vội nhìn vào máy tính trên bàn mình, tay đặt lên con chuột di chuyển có chút run.

"Sao em lại không nói gì?"

Thấy thiết kế nhỏ này lại vùi đầu vào công việc của mình, còn cô lại cảm thấy mình làm trợ lý cũng thật nhàn.

"Tại sao lúc đó em lại chọn chị?"

Lục An Tràm khựng tay lại, mắt dò xét một chút mới nói: "Tiếng siết ái tình đi."

"Em... Bậy bạ quá.", Cẩm Hồng Liên cười cười: "Thật ra mà nói chắc có rất nhiều người vừa thấy em sẽ bị tiếng sét tình yêu giáng xuống thôi."

Cẩm Hồng Liên nói đến đây, mới nhớ đến chiếc nhẫn trên tay của Lục An Tràm: "Phải rồi chị muốn hỏi em chiếc nhẫn này là sao?"

Lục An Tràm thầm đau đầu, anh không cho cô tháo ra thì thế nào cũng sẽ bị người khác hỏi, và bây giờ lời nói đã đến rồi: "Em là vợ của chủ tịch."

"Ha ha ha ha."

Lục An Tràm: "...."

"Buồn cười thật...", Cẩm Hồng Liên cười đến chảy nước mắt, rồi ôm bụng xua tay: "Thôi chị làm việc rồi không nói đùa với em nữa đâu."

Đùa? Sao cô nói thật thì lại không tin? Lục An Tràm liếm liếm môi, thôi kệ, coi như vừa rồi mình chưa nói gì đi.

Nói đi nói lại cũng phải, trước giờ cả thành phố S này ai cũng biết Mai Cẩn Nghiêu là kim cương đá quý không dính một hạt bụi hồng trần nào, nếu nói là vợ của ông chủ Châu Tinh quyền lực thì chắc chắn không ai tin rồi, nói chi cũng không phải một mình xưng là vợ, biết bao nhiêu phụ nữ bên ngoài muốn làm vợ xếp hàng dài đằng đẵng.

Lục An Tràm nhún vai, lại tiếp tục bắt đầu phát hoạ nét vẽ trên giấy.

Mà khoan, cô và anh kéo nhau đến khách sạn Linh Chư cũng đã biết quan hệ hai người không trong sạch, có khi cô ta còn nghĩ cô là người quyến rũ viên kim cương này lên giường không chừng. Nhưng không biết cô ta đã bỏ cuộc chưa, sao cảm thấy nó hẳn còn chưa kết thúc nhỉ, lại không biết tiếp theo cô ta sẽ làm những chuyện gì.

Lục An Tràm cầm điện thoại vào phòng riêng: "Trợ lý Từ phiền cậu cho người điều tra người mẫu Linh Chư, hành động của cô ta có gì bất thường thì báo lại cho tôi."

Trợ lý Từ cất điện thoại rồi, mới cúi đầu: "Thưa chủ tịch là bà chủ."

Mai Cẩn Nghiêu gật đầu, anh cũng đã nghe nên không cần thiết phải hỏi lại, lên tiếng dặn dò: "Cứ làm theo ý bà chủ."

"Rõ."

"Ông ta thế nào rồi."

"Thưa chủ tịch đã qua ba ngày bị nhốt trong ngục, thần nghĩ tâm trí của ông ta cũng không còn bình thường. Nghe thuộc hạ nói lại, ông ta thường xuyên hét cả ngày lẫn đêm, từ ngày bị giam hầu như chưa từng ngủ."

Làm sao có thể ngủ chứ, trong ngục đen tối đáng sợ, rắn, rết,đỉa, chuột, giun... Mai Cẩn Nghiêu cho người thả rất nhiều thú cưng vào bầu bạn với ông ta. Nếu không phải lẫn trước trốn thoát được đừng quay lại thì đâu đến bước đường cùng, do ông ta tự chuốc lấy.

Cả trăm người thuộc hạ cúi đầu chào ông chủ. Mai Cẩn Nghiêu lạnh mặt một mạch đi thẳng trong ngục giam riêng.

"Mở đèn."

Lão Mã bị nhốt trong cái lồng kính rộng lớn, bên trong xung quanh là những con vật đáng sợ không ngừng quay quanh bò trên người ông ta.

Bỗng ông ta thấy được gì đó, sợ hãi hét lên: "Quỷ! A, quỷ! Tránh ra đi, đừng, đừng lại gần!"

Mai Cẩn Nghiêu dừng bước, đút tay vào túi quần, mắt nhìn thân hình thảm hại của ông ta, mặc ông ta nhìn anh sợ đến run người la hét trong bất lực, đôi môi mỏng hết sức thỏa mãn nhìn cảnh tượng này nhếch khóe môi.

"Đưa ông ta vào bệnh viện tâm thần đi.", Mai Cẩn Nghiêu không có một chút thương xót nào, trái tim lạnh giá đến người cũng toát ra hơi lạnh lẽo đến thấu vào da vào thịt, mặt không biến sắc gì trực tiếp quay người rời đi.

Ra đến cửa bước chân chợt khựng lại, tay nhìn chiếc nhẫn áp út mình rồi lại nhìn cái địa ngục tối tăm trước mặt, môi anh có chút nhạt đi mím thằng một được thẳng.

"Trợ lý Từ cậu thấy tôi có dơ bẩn không?"

"Không, không có.", Trợ lý Từ giật mình gấp gáp nói.

"Vậy cậu nói xem bà chủ biết được những chuyện này, có khi nào cô ấy cũng sợ tôi như ông ta không?"

Thấy ánh mắt thâm thuý lạnh lùng như con hổ, làm trợ lý Từ không khỏi nhảy dựng lên vì sợ hãi: "Thần nghĩ sẽ không, bà chủ có trốn ở đâu đi nữa ngài cũng sẽ tìm thấy."

Cũng đúng, kiếp này cô là của anh, cô trốn chân trời góc bể nào anh cũng sẽ tìm ra cô. Như thế anh lại quên mất một điều, cô là vợ anh, hai người đã kết hôn hơn bốn năm, cuộc sống và tình cảm cả hai rất mặn nồng và đến cả hai kết tinh của anh và cô, gia đình hạnh phúc mà anh lại nhớ đến bốn năm trước cứ sợ cô nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét mang đầy thù hận, luôn luôn muốn rời khỏi anh càng xa càng tốt.

Cũng may không phải giống như bốn năm trước nữa rồi, Mai Cẩn Nghiêu nghĩ đến đây, ánh mắt tràn ngậm ấm áp sâu tận bên trong con ngươi đen nhánh của anh.

Trợ lý Từ thấy ông chủ cũng không còn nói gì nữa, trong lòng thở phào một hơi.

...

Lục An Tràm ngủ không sâu, nghe tiếng mở cửa, cô đang nằm liền bật người dậy, ngáp ngắn một cái, đôi mắt hơi hé ra, giọng lười biếng: "Anh về rồi sao?"

"Ừm.", Mai Cẩn Nghiêu dừng lại cạnh giường, định vươn tay sờ tóc cô nhưng vội rụt lại.

"Sao vậy?"

Mai Cẩn Nghiêu né tay cô, lắc đầu: "Đừng chạm bẩn tay, để anh rửa tay.", Anh dứt lời đi vào phòng tắm.

Cô ngồi trên giường nhìn bóng lưng anh ngơ ngác ra ba giây, sau đó gãi đầu, đây cũng không phải là lần đâu anh nói câu đó, mỗi đêm anh từ bên ngoài trở về thì sẽ làm sạch sẽ cơ thể mình rồi mới dám chạm vào người cô.

Lúc Mai Cẩn Nghiêu đang cầm khăn lau tay, đi ra thấy cô vẫn ngồi trên giường, ánh mắt mơ mơ màng màng, vội ném khăn vào sọt rác, tiến hai bước chân lại đến, nhanh nằm xuống rồi, kéo theo cô cùng nằm. Đôi chân dài liền quấn chặt lại chân cô, tay ôm người mềm mại vào lòng, mặt thì chôn vào cổ cô, thở dài ra, mới nói.

"Tràm Tràm."

"Ưm.", Cô lờ mờ khẽ đáp.

"Vợ ơi."

"Ưm... Em nghe."

Cái giọng lười biếng mềm mại phát ra, làm cho Mai Cẩn Nghiêu nít thở hai giây, thế lên tiếng dụ dỗ: "Gọi chồng."

Lục An Tràm nhắm nghiền mắt, nhỏ giọng: "Chồng...", Cô gọi chỉ có một chữ mà kéo dài tận ba giây.

Nhanh chóng anh cảm thấy ấm áp trở lại, tay siết chặt lấy cơ thể cô hơn, mặt cọ qua cọ lại cổ cô.

"Ngứa, anh đi ngủ, đừng phá em."

Anh dây dưa gặm cắn cái cổ trắng nõn đến khi có dấu đỏ nổi lên, thì mới chịu dừng lại, nhưng sau đó đôi môi tiếp tục dời qua chỗ khác liếm m.ú.t rồi cắn cắn vào da thịt nhẵn nhụi.

Lục An Tràm khó chịu, mày cau lại, mắt mở ra, tay khẽ đẩy đẩy cái đầu đen này: "Cẩn Nghiêu đừng quậy, ngủ đi anh."

Mai Cẩn Nghiêu có nghe thì cũng lọt vào như làn gió mát thổi ngang mà thôi, thật chất anh còn cắn mạnh vào. Môi từ cổ dời xuống lớp áo trước ngực cô, tay nhanh vén cái áo lên tận ngực, hai đôi gò không có áo giáp liền lộ ra bên ngoài, không chờ đợi lâu môi há ra ngậm đầu v.ú hồng vào miệng.

"Ư...", Lục An Tràm chợt mơ hồ rên nhẹ.

Bên còn lại được một tay anh ôm trọn không ngừng xoa bóp, lúc nhẹ lúc thì mạnh, môi lưỡi liếm cắn, nhẹ miết đầu v.ú làm không ít nước của anh dính vệt trắng trong suốt rồi lăn xuống cái ngực trắng như sữa.

"Đi... Đi ngủ."

Được một lúc Mai Cẩn Nghiêu mới dừng lại, liền kéo áo cô xuống: "Em ngủ đi."

Lục An Tràm túm lấy tay anh lại: "Anh định đi đâu?"

Khựng lại vài giây, nói: "Anh qua thư phòng."

Cô nghe ôm chặt lấy cánh tay anh hơn: "Không được đi, khuya rồi mai sáng đến công ty tính tiếp, nằm xuống ngủ với em."

Mai Cẩn Nghiêu cũng không cãi lại, ôn nhu đồng ý với cô: "Được, đều nghe em."

Cô kéo anh nằm xuống, lấy chăn kéo phủ lên người anh: "Ngủ thôi."

"Thật sự là đi ngủ?"

Lục An Tràm nghe anh nói cũng giật mình: "Còn có thể làm gì?", Chợt nói rồi mới thấy có gì đó khác lạ từ anh, cô nhích người ra, tay vuốt vuốt chiếc chăn, cười cười nhìn anh: "Haha, ngoài trời đang mưa tí tách, ngủ thì đúng bài, anh nghĩ có đúng không?"

Mai Cẩn Nghiêu nhìn ra, đúng là mưa, tuy không lớn, những giọt nước trong suốt đọng trên lớp kính bên ngoài ban công.

"Anh nghĩ chúng ta nên làm ấm cơ thể."

Mắt cô trừng lớn, kéo chăn cao đến cổ, mấy ngón chân cô cũng đã véo lại, giọng có chút run: "Hôm, hôm qua ở khách sạn...", Đã làm rất nhiều mà.

"Trêu em thôi.", Mai Cẩn Nghiêu cong môi kéo cô lại: "Để anh ôm."

Lục An Tràm nằm trên cánh tay anh, mũi phát ra âm thanh hừ khẽ: "Anh ngủ ngon."

"Ừm, cô bé của anh ngủ ngon."

Hai giờ sáng.

Mai Cẩn Nghiêu giật mình thức giấc, nhìn qua không thấy người bên cạnh đâu, cho đến khi kéo cái chăn ra mới thấy cơ thể nhỏ như con tôm co rúc vào người anh, sau mông cô còn có máu.

"Tràm Tràm."

Cô đau bụng ngủ cũng không được sâu, vừa nghe gọi mắt từ từ mở ra: "Cẩn Nghiêu bụng... Em đau bụng.", Cô mếu máo nói, tay ôm lấy bụng mình.

"Em đến kỳ rồi."

Lục An Tràm giật mình, hình như cô quên mất việc này.

Trong lúc cô nằm co người ngơ ngác ra đó thì người bên cạnh đã rời đi, ba giây sau liền xuất hiện trước mặt cô.

"Thay đồ."

Mai Cẩn Nghiêu cầm miếng vuông trên tay dán vào quần lót xong hết mới đưa cho cô: "Thay ra, anh đi đun nước ấm cho em."

Cô gật đầu, ôm quần áo đi vào phòng tắm, nhìn đến quần lót được dán băng sẵn cô nhớ lại khoảnh khắc vụt về lần đầu tiên anh làm việc này cho cô. Lần đó cũng đến kỳ bất ngờ, anh cũng làm như thế nhưng lại loay hoay cả buổi mới dán được, còn bây giờ khá hơn lúc trước.

Sau khi cô ra thì đang thấy anh thay ga giường, biết những công việc như thế đa số là anh đều làm, tuy người giúp việc không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh sạch sẽ, hiện giờ kêu người lên đây thay thì phải mang bao tay sau đó lại xịt cồn khắp phòng nữa thì quá bất tiện.

Mai Cẩn Nghiêu cầm ly nước ấm đưa đến: "Uống nước xong thì đi ngủ."

"Vâng."

Lục An Tràm nằm xuống giường thì được một tay đặt lên bụng cô, tiếp đó là xoa nhẹ, cô nghiêng mặt qua nhìn anh: "Cẩn Nghiêu anh thật tốt."

Cũng không lạ câu nói này mấy, nên rất thành thật nói: "Vì anh yêu em."

Cô khẽ cong môi cười, dần dần cũng nhắm mắt lại.

...

Sáng đến công ty, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm chưa từng có mặt này như trước đây, vừa đi vừa xoay nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không tài nào nghĩ ra.

Cẩm Hồng Liên vội đặt ly cà phê xuống, vội vả nói: "An Tràm em nổi tiếng rồi."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lục An Tràm nghi hoặc cầm lấy điện thoại, nhìn hình ảnh cô và anh ôm ấp ở bên ngoài cửa khách sạn bị ai lén lút chụp lại, cái đau mắt hơn là ai cũng bình luận nói cô là con hồ ly tinh còn yểm bùa với ông chủ lớn của thành phố S, viên đá quý chưa ai chạm vào nhưng cô ta lại dám làm thế..v..v.

Tất cả điều là xúm lại mắng chửi cô.

Cô trả điện thoại lại cho Cẩm Hồng Liên, phán một câu: "Mặc kệ bọn họ."

"Nhưng rốt cuộc chuyện này là sao?"

Lục An Tràm thấy ai đó thích hóng chuyện, cô nhướng mày tùy tiện nói: "Đúng như cộng đồng mạng nói, em đây yểm bùa chủ tịch, sau đó cướp đời trai của ngài ấy."

!!!

Cẩm Hồng Liên trợn mắt ngồi bất động: "Em, em cái gì mà đời trai?"

"Là như này...", Lục An Tràm thần thần bí bí nói.

"Hơn ba mươi mà vẫn còn xử nam!", Cẩm Hồng Liên đờ đẫn lắc đầu: "Quả nhiên thân thể ngài ấy là viên kim cương quý giá lại sạch sẽ như bông tuyết, ấy thế mà em lại dám... Dám cướp đời trai của chủ tịch."

Lục An Tràm nhún vai: "Làm cũng đã làm rồi, còn có thể làm gì được đây."

"An Tràm ơi An Tràm lần này chị không biết cái mạng em có giữ được không, nhưng chị thấy công việc em chuẩn bị vì những hành động ngu ngốc của em làm cho mất sạch."

Thấy Cẩm Hồng Liên nghiêm túc, cô lại nói thêm: "Dù sao em là người đầu tiên được chiêm ngưỡng viên kim cương quý giá mà chị nói thì chết cũng xứng đáng."

"An Tràm em đúng là điên rồi, điên thật rồi."

Đối với chuyện trên mạng đã tung tin như vậy thì Lục An Tràm cũng không làm gì, nhưng cô không biết được một việc là có người cố ý làm chuyện đó.

"Chủ tịch mời ngài xem."

Mai Cẩn Nghiêu nhếch môi, biết trước sự xuất hiện của mình sẽ làm chú ý đến mấy con chó săn trong tối, mọi hành động đều bị bọn chúng nắm thóp, còn chuyện bị chụp ở khách sạn cũng là đều thường tình, nhưng việc tung ảnh lên cũng là có sự cho phép của anh nên bọn chúng mới dám làm.

"Chủ tịch chuyện này bà chủ có biết ngài làm...", Trợ lý Từ muốn nói hết lời nhưng bị con ngươi sắc bén quét qua, sống lưng chợt lạnh, cổ họng cũng bị nghẹn lại.

"Chuyện tôi làm tôi tự sắp xếp, không còn gì thì ra ngoài đi."

Trợ lý Từ cúi đầu nhanh chóng ra khỏi cái phòng băng lạnh này, sợ đứng thêm một giây liền bị đông cứng lại mất.

Mai Cẩn Nghiêu nhìn chằm chằm điện thoại, tay gõ từng nhịp từng nhịp trên bàn, đợi chờ màn hình điện thoại sáng lớn, ngay lúc này điện thoại rung lên anh trực tiếp kết nối.

"Làm sao vậy Tràm Tràm?"

"Chuyện anh và em bị chụp lại rồi, em nghĩ quan hệ chúng ta cũng không giấu được lâu không sớm thì muộn sẽ lộ ra. Vì thế lần này em sẽ chơi đùa với cộng đồng mạng vậy."

Mai Cẩn Nghiêu trầm mặc hai giây: "Em định làm gì?"

Cô cười cười: "Đương nhiên danh chính ngôn thuận trở thành con hồ ly tinh trên mạng đề cập, anh yên tâm em sẽ quay đám người đó thành một vòng tròn, sau đó em sẽ tung ra quan hệ vợ chồng của chúng ta... Và rồi bọn người đó sẽ sợ em như sợ anh vậy."

Mai Cẩn Nghiêu không ngừng nghe tiếng nói vui vẻ truyền vào tai, anh bên này ngồi nghe không nhịn được bất giác cong môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK