• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất quá mọi người hoàn toàn đánh giá thấp sự trơ trẽn của Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, giờ khắc này bọn họ đã cần tiền đến mức điên cuồng, hai người căn bản không quan tâm chỉ trích của xung quanh.

Triệu Lệ thấy Trương Vân xuất hiện, không dám ngồi ăn vạ dưới đất nữa, biết làm vậy cũng vô dụng, mụ bèn bám cánh tay Đường Quốc Hoa đứng dậy, cúi đầu vỗ lớp bụi trên người, "Bọn tôi đã hỏi thăm rõ rồi, nó có thể tự mở một tiệm cơm, sao không thể có một vạn tám nghìn đồng chứ?"

Trơ trẽn tởm lợm đến mức phát ói, Trương Vân nhìn Triệu Lệ, hận không thể cho mụ một bạt tai, bà vì mình và mụ từng là người cùng thôn, mà thấy mất mặt.

Đường Học Cẩn đứng sau lưng Trương Vân, nghe được lời Triệu Lệ, ánh mắt lạnh lùng, giọng lãnh tĩnh trả lời: "Không, tiệm cơm này không phải của tôi."

"Con mẹ nó mày còn định che giấu à, vừa rồi đã có người gọi mày là ông chủ nhỏ." Dù sao đã bất cần, Triệu Lệ hoàn toàn bại lộ bản tính, vẻ mặt đanh đá vô văn hóa, ngón tay mụ chỉ vào vài người, ánh mắt lấp đầy đắc ý.

Vài người bị điểm danh ấy, đều lui ra sau một bước, lòng oán hận mụ kéo mình xuống nước.

"Tôi mới mười sáu tuổi, vừa thi vào lớp 10 xong." Đường Học Cẩn nhìn Triệu Lệ, lạnh nhạt nói: "Bà cảm thấy ba năm trước tôi có tiền mở tiệm à."

Đầu óc Trương Vân xoay một vòng đã biết Đường Học Cẩn tính làm gì, bà vỗ ngực, thầm nghĩ, may mắn hợp đồng ký tên của chồng bà, nếu không lúc này nhất định hố chết.

Vừa nghĩ vậy, Trương Vân cũng cười, lời mang chế giễu, "Hai người cũng không biết dùng cái đầu để suy nghĩ, học phí nhập học và tiền sinh hoạt của Tiểu Cẩn đều là thằng bé tự kiếm, năm đó tiền lương làm việc hai tháng cộng lại cũng chỉ có sáu bảy trăm, huống hồ lấy tuổi của Tiểu Cẩn, sao ký hợp đồng được chứ."

Nói tới đây, phía sau không cần nói tiếp nữa, dựa theo nguồn tin tức của Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, bọn họ không cách nào biết được Đường Học Cẩn ban đầu dựa vào bán lắc tay kiếm không ít, rồi có Lưu Minh Lượng giúp đỡ, cuối cùng mới mở được tiệm cơm.

Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ biến sắc, suy nghĩ vốn đã chắc chắc trong lòng cũng dần lung lay... Bọn họ dường như cũng phát hiện, Đường Học Cẩn sao có thể ở năm mười ba tuổi đã có tiền mở một tiệm cơm?

Bỡn cợt nhìn sắc mặt hai người thay đổi, Trương Vân có ý xấu lại đổ thêm dầu vào, "Nói thật nhé, tôi và Minh Lượng rất thích Tiểu Cẩn, lại thêm thương tiếc nó, mới giao tiệm cho thằng bé này quản lý, sự thật chứng minh, Tiểu Cẩn xác thực không làm chúng tôi thất vọng."

Oanh ——

Quả thật là sét đánh ngang tai!

Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ vì mười mấy nghìn đồng sắp tới tay, khi tới cực kỳ nhảy nhót, bọn họ không thể nào ngờ được, tiệm cơm này thì ra không phải là của Đường Học Cẩn mà là của Lưu Minh Lượng.

Lưu Minh Lượng là ai?

Đó là đương nhiệm trưởng trấn.

Hai người xoát một cái hoàn toàn không còn khí thế vừa rồi, không có lợi thế, nếu giờ bọn họ còn tiếp tục buộc Đường Học Cẩn trả tiền nuôi dưỡng, vậy phòng chừng đừng mơ lết về thôn, những người ở đây mỗi người một ngụm nước bọt đã có thể trực tiếp đuối chết bọn họ.

Thất vọng cực điểm Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ hung hăng trừng Đường Học Cẩn, nói: "Nếu giờ mày không có tiền, bọn tao cũng không ép mày trả ngay, bất quá mày phải viết giấy nợ, chờ đến khi có tiền cả lời lẫn vốn trả cho bọn tao một trăm nghìn đồng."

Đường Học Cẩn ghê tởm nhìn vợ chồng này, chỉ cảm thấy từng cơn buồn nôn nhợn lên nhợn xuống, vì mười ba năm mình từng bị bọn họ nuôi nấng.

Trương Vân vừa nghe hai kẻ này chém giá, trợn tròn mắt trực tiếp rống, "Một trăm nghìn! Hai người sao không đi cướp, cho vay nặng lãi cũng không như vậy nữa là!"

Đường Quốc Hoa ưỡn ngực, ỷ vào ưu thế của đàn ông, hung ác trợn mắt trừng lại, "Đó là nó nợ bọn tôi, bọn tôi kiếm chút tiền lời thì sao hả, huống hồ A Cẩn cũng không thể có số tiền ấy ngay được, chờ nó có tiền, đã không biết kéo bao nhiêu năm rồi, đây là bọn tôi nên có."

Đường Học Cẩn cười lạnh, tiền nuôi dưỡng, a, bọn họ muốn tiền nuôi dưỡng cậu cho là được, cậu đã bị hai kẻ này ghê tởm đủ rồi, không có hứng thú tranh luận tiếp nữa.

Cậu xoay người vào tiệm, không bao lâu sau lại đi ra, cầm trong tay một tờ giấy trực tiếp ném vào mặt Đường Quốc Hoa, "Cầm, đây là giấy nợ, hiện tại ông bà cút ngay khỏi đây, tôi không muốn gặp ông bà nữa!"

Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ cầm giấy nợ, cúi đầu nhìn, phát hiện phía trên chỉ viết mười ba nghìn, không thoả mãn, thì thầm, "Đây là ý gì, tao nói, mày hiện tại không trả, kéo dài đến sau thì phải trả một trăm nghìn, giấy nợ này chỉ viết mười ba nghìn."

Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn, đau lòng không thôi, lúc này lại nghe hai kẻ lòng tham này muốn tiếp tục ghê tởm người, anh chỉ cảm thấy nếu như mình còn không đứng ra, vậy * rất không phải đàn ông.

Lập tức, khí thế tung lên, cả người như trở thành một người khác, ánh mắt rét lạnh, khi nhìn người, đã có một thứ cảm giác áp bách sinh ra đã có.

"Tôi khuyên ông bà hiện tại cầm tờ giấy nợ này rồi cút đi, mà còn tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Cẩn nữa, nếu không, tôi sẽ khiến ông bà chẳng lấy được một xu nào đấy!"

Khóe miệng Lục Quân Thần kéo cao, bất quá ánh mắt anh lại hoàn toàn tương phản với vẻ mặt, nó có thể so với thời tiết ở Nam Bắc cực. Anh đứng đó, cao cao tại thượng, khí chất rõ ràng khác với mọi người, làn điệu thong thả, ngôn ngữ cũng không hề dao động, nhưng chính là vậy lại khiến Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ rùng mình.

Bọn họ rõ ràng là bị dọa, kỳ thực không biết thế nào, Lục Quân Thần chỉ nói một câu đơn giản, bọn họ theo bản năng đã không dám phản bác.

Hai người nhìn nhau, lại nhìn Đường Học Cẩn lần này hiển nhiên là được bảo vệ, trong lòng tuy bất mãn, nhưng cũng không chỗ phát tiết, hết cách rồi, bọn họ cảm thấy thanh niên này, tuyệt đối nói được làm được.

Hùng hổ xoay người bỏ đi, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ thầm nghĩ, chờ thanh niên này đi rồi, bọn họ tới nữa là được.

Thấy hai kẻ ghê tởm ấy đi rồi, Lục Quân Thần nghiêng đầu nhìn Đường Học Cẩn đứng cạnh mình, cười khẽ nói: "Chúng ta vào thôi."

Đường Học Cẩn gật đầu, theo Lục Quân Thần vào tiệm cơm, dòng người vây xem bên ngoài thấy vậy, sôi nổi rời đi, bọn họ không phải loại người chỉ biết xem kịch vui, ông chủ nhỏ gặp phải chuyện này hẳn rất khó chịu, bọn họ cũng không ở đây chướng mắt người ta nữa.

Giờ vẫn còn sớm, chưa tới giờ cơm trưa, Đường Học Cẩn hôm nay bị Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ quấy rối, không có tâm tình mở tiệm nữa, cậu nhớ tới lời đề nghị của Lưu Minh Lượng, không tự giác thốt lên.

"Thím, cháu nghe lời chú Lưu, trường cấp ba sẽ lên thành phố G học."

Nói xong, Đường Học Cẩn lại nghiêng đầu, lông mày nhíu chặt không buông ra, "Nhưng hộ khẩu của cháu còn treo trong tay bọn họ, không có hộ khẩu, cháu không thể làm thủ tục."

Trương Vân gõ Đường Học Cẩn, ôn hòa nói: "Cháu là coi thường thím và chú Lưu à? Mấy chuyện cỏn con này, giao cho chú thím là được, cháu cứ yên tâm đi đi."

Đường Học Cẩn nhìn Trương Vân, ủy khuất vừa rồi gặp được đột nhiên dâng trào, cậu trỗi tính trẻ con dựa vào lòng đối phương, nói giọng buồn bực: "Thím, cảm ơn thím."

Vỗ tấm lưng đứa bé dựa vào lòng mình, ánh mắt Trương Vân ôn nhu, "Ngốc ạ, cháu không phải luôn gọi thím một tiếng này sao? Vậy chúng ta là người một nhà, đã là người một nhà, còn nói gì cảm ơn chứ."

Dựa một hồi, Đường Học Cẩn rời khỏi lòng Trương Vân, cậu có chút xấu hổ, gò má ửng lên.

Lục Quân Thần ngồi bên cạnh nhìn, chỉ thấy ấm áp, nhưng lòng anh vẫn vì quyết định của Đường Học Cẩn mà vui vẻ, anh cảm thấy đây xem như là tác dụng duy nhất của đôi vợ chồng đáng ghét kia, bất quá nó quá nhỏ, thế nên anh vẫn sẽ không tha cho bọn họ.

Ánh mắt híp lại, Lục Quân Thần như lơ đãng hỏi: "Em đã quyết định rồi à?"

Không muốn gặp lại hai người kia nữa, Đường Học Cẩn gật đầu, "Dạ, em quyết định."

Thầm làm thủ thế yes trong lòng, Lục Quân Thần tuy rằng mừng như điên, nhưng vẻ mặt vẫn không biểu lộ gì, ôn hòa cười, bày ra cái vẻ, anh đã biết rồi.

Trái lại vành mắt Trương Vân đỏ, bà kéo tay Đường Học Cẩn, có chút luyến tiếc, "Tiểu Cẩn à, đáng tiếc, thành phố G và ở đây cách xa quá, sau này thím không thể thường gặp cháu rồi."

Đối với Trương Vân, Đường Học Cẩn ôm đầy cảm kích, cậu nhìn vành mắt đỏ của đối phương, xúc cảm cũng lây nhiễm, lại vẫn cố cười an ủi: "Thím, cháu sẽ về thăm thím và chú Lưu, cháu sẽ nhớ chú thím."

Trương Vân vỗ bàn tay bị mình nắm chặt, gật đầu, "Ừ, lên thành phố rồi phải nhớ chăm sóc bản thân đấy."

"Dạ cháu biết, thím, cháu đã mười sáu tuổi, là người lớn rồi."

Trương Vân nhéo má Đường Học Cẩn, "Ở trong mắt thím, cháu vĩnh viễn là cậu bé nhu thuận hiểu chuyện ngày nào." Nói xong, bà nhìn tiệm cơm một hồi, hỏi: "Tiểu Cẩn, cháu đi rồi, tiệm cơm này tính sao đây?"

Tiệm cơm là tâm huyết của Đường Học Cẩn, ba năm qua Trương Vân đã nhìn rõ, nhưng lên thành phố G rồi cậu khẳng định không thể quản lý nơi này nữa, nhìn từng góc tiệm quen thuộc, bà chỉ có thể đáng tiếc thở dài.

"Hợp đồng sắp tới kỳ rồi, chờ đến khi đó, cháu sẽ ngưng." Đường Học Cẩn tạm dừng một hồi, nhàn nhạt nói.

Trương Vân muốn nói gì, bất quá bà chưa kịp mở miệng, đã nghe có người cướp trước mình, quay đầu, bà thấy cô bé thận trọng ba năm trước giờ đã lột xác thành một người làm ăn hợp cách.

"Tiêu Đồng, chị nói gì vậy?"

Tiêu Đồng nhìn Đường Học Cẩn, chậm rãi đi tới, "Ông chủ nhỏ, chị biết em sắp lên thành phố học, tiệm cơm này không thể mở tiếp được nữa, nên, chị tính xin em, để chị mở nó được không?" Cô nhìn vào mắt Đường Học Cẩn, từng chữ từng câu nói rõ.

Đường Học Cẩn chớp mắt, nhìn Tiêu Đồng, nửa ngày, hỏi: "Tiêu Đồng, chị nghĩ rõ rồi chứ? Chị tính mở tiếp thật à?"

"Ừ, chị biết có lẽ mình có chút không biết tự lượng sức, nhưng chị không nỡ đóng tiệm cơm, mà còn, chị muốn thử." Nói đến đây, Tiêu Đồng lộ ra vẻ khẩn trương, cô mím môi, "Chị nghĩ, có lẽ chị có thể thành công, chị muốn chứng minh cho cha mẹ thấy, con gái cũng không phải không có năng lực."

"Vậy à." Đường Học Cẩn gật đầu, "Vậy chị làm đi, tiền thuê em trả còn hai tháng sẽ tới kỳ, nếu chị muốn mở tiếp, em sẽ giúp chị liên hệ chủ nhà, chị ký hợp đồng tiếp với bọn họ là được."

Tiêu Đồng nghe được Đường Học Cẩn đồng ý, mắt không thể khống chế lóe lên.

Cúi mình với Đường Học Cẩn, Tiêu Đồng cảm kích nói: "Cảm ơn em."

Xua tay, Đường Học Cẩn lắc đầu, "Chị không cần cám ơn em, nếu chị muốn mở tiếp, sau này em không còn là ông chủ của chị nữa, tiệm này sẽ là của chị." Nói đến đây, cậu nghiêng đầu nghĩ một lát, nói tiếp: "Bắt đầu từ ngày mai em sẽ không tới đây nữa, tiệm giao cho chị, em chúc chị thành công."

Trương Vân vừa nghe, hỏi: "Không phải còn hai tháng nữa à?"

Đường Học Cẩn nghe được lời này, lắc đầu, giải thích: "Thím, hai người kia tuy hôm nay đi rồi, nhưng khẳng định sẽ còn quay lại, cháu không muốn gặp bọn họ, Tiêu Đồng nhận cái tiệm này cũng tốt, vậy cháu không cần lo hai tháng này có khả năng bị bọn họ chặn đường."

Lục Quân Thần thấy Đường Học Cẩn đã quyết định rồi, bèn hỏi: "Vậy hai tháng này Tiểu Cẩn định làm gì?"

"Em tính lên thành phố G dạo một vòng." Đường Học Cẩn tính tới đó làm quen hoàn cảnh, rồi tới sở giao dịch bất động sản mua cho mình một căn nhà, lúc này giá nhà chưa cao, là lúc tốt nhất để mua, tiền của cậu nếu chỉ trả trước tiền đặt cọc vẫn có thể đủ.

"Vậy đi với anh đi?" Lục Quân Thần nghe được lời Đường Học Cẩn, nháy mắt cảm thấy cả người bay lên, tâm hoa nộ phóng, kéo theo hơi thở xung quanh cũng khác hẳn, "Nhà anh ở ngay thành phố G, em có thể ở đó."

Đường Học Quân theo tiềm thức cự tuyệt, "Vậy không ổn lắm đâu, em ở khách sạn là được."

Lục Quân Thần thầm nghĩ, đâu mà được, để bà xã của mình ở ngoài đường, chẳng ra gì cả.

"Tiểu Cẩn, em không xem anh là bạn à?" Lục Quân Thần có chút ai oán nhìn Đường Học Cẩn, vẻ mặt không hề tương xứng với bề ngoài ôn nhuận như quý công tử.

"Không phải, thế nhưng..." Đường Học Cẩn há miệng, cảm thấy có chút quái dị, rồi lại không thể nói rõ ở đâu quái dị, nửa ngày cũng không đưa ra được lý do.

Trương Vân nhìn Lục Quân Thần, lại nhìn Đường Học Cẩn, cười nói: "Tiểu Cẩn, nếu Tiểu Lục đã mời, cháu cứ đi đi, có người quen chăm sóc, thím và chú Lưu cũng yên tâm hơn."

"..." Hình như không có lý do gì cự tuyệt.

"Dạ vâng ạ." Đường Học Cẩn thỏa hiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK