Mở tài khoản xong, Lục Quân Thần quay đầu thấy Đường Học Cẩn ngẩng đầu cười xán lạn, thế là hiếu kỳ tới bên cậu, mở miệng hỏi: "Em đang nhìn gì vậy, vui vẻ thế."
"Dạ?" Đường Học Cẩn nghiêng đầu, bình thản trả lời: "Đại khái là vì nhìn thấy mấy con số này, nghĩ chúng rất quen thuộc đi."
Lục Quân Thần nghe được lời này, chỉ là cười cười, "Tiểu Cẩn định mua cái nào." Anh dứt khoát đứng bên cậu, ngẩng đầu nhìn cổ phiếu hiện trên màn hình lớn đối diện, rất có hứng thú hỏi.
Hiện tại thị trường chứng khoán khá tiêu điều, cổ phiếu hiện trên màn hình đại đa số lấy màu lục làm chủ, trong đó chỉ có mấy cái có hướng đi lên.
"Chưa nghĩ ra được à?" Không nghe Đường Học Cẩn trả lời, Lục Quân Thần cười, "Nếu không, em mua cái này?"
Cổ phiếu Lục Quân Thần nói, xem như một trong những cổ tăng nhanh nhất, dưới tình huống nằm giữ một bầy lục, màu đỏ của nó cực kỳ bắt mắt, quả thật là đóa hoa duy nhất giữa muôn cành rừng, hạc giữa bầy gà.
Đường Học Cẩn nhìn, lại lắc đầu, đá mắt về phía cổ phiếu bên cạnh, giọng nhàn nhạt: "Em muốn mua cái này."
Nhìn theo ngón tay cậu chỉ, Lục Quân Thần rất ngạc nhiên, "Tiểu Cẩn, cổ phiếu này đang rớt xuống đấy."
Đường Học Cẩn gật đầu, "Dạ, em biết."
Lục Quân Thần không hiểu nguyên nhận nhìn Đường Học Cẩn, anh phát hiện mình có chút không hiểu tư duy của cậu bé này, rớt còn mua, đây không phải cố ý thua lỗ tìm khổ mà ăn sao.
Đường Học Cẩn nhìn vẻ mặt không thể hiểu được của Lục Quân Thần, chỉ là cong môi lên nhẹ nhàng cười, một lần nữa khẳng định, "Em muốn mua nó, em cảm thấy nó tốt." Cậu không thể giải thích nguyên nhân, tạm thời cứ để đối phương quấn quít đi, vậy cho dù cuối cùng cổ phiếu cậu mua có trúng, cậu cũng có thể nói bất quá là may mắn.
"..." Lục Quân Thần bất đắc dĩ, nhưng thấy Đường Học Cẩn cười vui vẻ như vậy, anh không nói gì thêm, dù sao bất quá là một vạn tám nghìn đồng mà thôi, dù có lỗ, cũng chẳng lỗ hơn bao nhiêu.
Trái lại một gã thoạt nhìn ba mươi mấy chừng trung niên từ ban nãy vẫn đứng cạnh Đường Học Cẩn nghe được lời này, dùng thái độ cực kỳ khinh thường hừ một tiếng, cười nhạo nói: "Thằng oắt vô tri, đúng là phá sản."
Đường Học Cẩn không tỏ vẻ gì, Lục Quân Thần lại không nhịn được, cậu bé của anh chính anh còn luyến tiếc mở miệng nói mấy câu, sao có thể bị người ngoài móc mỉa như vậy.
Vì vậy khí thế bùng nổ, Lục Quân Thần vốn là loại người chỉ cần đứng đó sẽ không bị ai xem nhẹ, không riêng vì tướng mạo, cũng là vì, trên người anh luôn toả ra một thứ khí thế độc đáo, đại khái là vì được không khí gia đình bồi dưỡng ra.
Khóe miệng nở nụ cười, Lục Quân Thần hất cằm nhìn gã trung niên, trào phúng: "Ông chú này... xem ra, ông chú rất biết chơi cổ ấy nhỉ, kiếm được nhiều không?"
Gã trung niên bị chọt trúng tim đen mặt đỏ bừng. Gã là dân chơi cổ, ngày trước xem như có chút của cải, nhưng vì chơi cổ, tiền của gã hầu như rót vào thị trường chứng khoán, lỗ rất nhiều, dẫn đến gã giờ đây nghèo trắng tay, vợ con cũng vì thế mà bỏ gã, câu này của Lục Quân Thần, không phải là tát cho gã một bạt tai sao?
"Mày!" Gã chỉ Lục Quân Thần, há miệng tính nói gì, nhưng vừa thấy ánh mắt của đối phương, một cơn ớn lạnh không hiểu từ gót chân lủi lên... Miệng gã mở rồi đóng mấy lần, không thể thốt lên từ nào.
Lục Quân Thần thấy gã tức đến thở hổn hển, cười như không cười nhướng mày, "Ông chú, tự lo cho mình thì hơn, chuyện của người khác, xin khuyên một câu, đừng có xía vào." Nói xong, Lục Quân Thần kéo Đường Học Cẩn vẫn còn hồ đồ trực tiếp tới quầy giao dịch.
Đường Học Cẩn dùng mười nghìn đồng mua cổ phiếu mình chọn, dưới tầm mắt bị mọi người nhìn như kẻ ngu si, cậu bình tĩnh làm xong mọi chuyện, sau đó trực tiếp rời khỏi sở giao dịch chứng khoán.
Cậu biết, cổ phiếu này đã rớt rất lâu, hiện tại cậu quăng nhiều tiền như vậy vào chẳng khác gì coi tiền như rác... Phỏng chừng những người vừa rồi nhìn cậu trong lòng đều nghĩ vậy.
Bất quá, cậu không nói gì thêm, dù sao nhân giả kiến nhân, cậu biết, những kẻ chân chính nghiên cứu cổ phiếu của thị trường chứng khoán, không phải là người chỉ bằng biểu tượng mà dự đoán tương lai.
Ra sở giao dịch, hai người trực tiếp tới chợ, Lục Quân Thần từ khi ăn cơm của Đường Học Cẩn, đã hết hứng thú với hàng quán bên ngoài, chỉ cần không phải tình huống đặc biệt, anh rất thích ý về nhà, ăn các món cậu bé nấu.
Anh không phải cho rằng tay nghề của đầu bếp nhà hàng kém hơn Đường Học Cẩn, mà là, cơm của Đường Học Cẩn, ăn vào sẽ khiến anh có cảm giác ấm áp và chan hòa như nhà.
Về tới nhà, Đường Học Cẩn trước đi cất mấy quyển sách về tài chính chứng khoán mình mua ở nhà sách, rồi vào bếp đeo tạp dề bắt đầu chuẩn bị bữa tối, mặt trời bên ngoài đang dần lặn, vẫn còn nửa cung tròn lấp lửng, ánh nắng màu vàng rơi xuống bệ cửa sổ, gọi người cảm giác được ấm áp.
Lục Quân Thần vốn là ngồi trên sô pha đọc tài liệu, nhưng từ khi lỗ tai vang vọng tiếng vòi nước trong bếp bị vặn mở, anh đột nhiên ngồi không được nữa, thanh âm ấy như có ma lực, luôn kéo ánh mắt anh nhìn vào trong.
Trong lòng nhớ tới vẻ chuyên tâm khi nấu cơm của cậu bé, anh dứt khoát để mớ tài liệu chẳng nhìn được gì này sang bên.
Có lẽ vì khoảng cách từ thành phố lớn đến thị trấn nhỏ của ngày trước đột nhiên rút ngắn lại thành ở chung dưới một mái hiên chỉ chừng không đến 10m giữa hai căn phòng, Lục Quân Thần bất chợt phát hiện mình không thể chịu nổi hình thức thong thả nước ấm nấu ếch này nữa...
Mà còn theo phán đoán của anh, nếu anh vẫn không mở miệng, có lẽ giờ này khắc này cậu bé đang vội vàng chuẩn bị bữa tối trong bếp sẽ vĩnh viễn không hướng tới vấn đề đó.
Nghĩ đến đây, Lục Quân Thần càng ngồi không được nữa.
Có chút phiền táo hất rớt tài liệu, Lục Quân Thần đứng dậy, tới cửa bếp nhìn chằm chằm Đường Học Cẩn đang bận rộn bên trong.
Đứng ở cửa, anh gom cả người cậu bé vào đáy mắt, anh thấy cậu ấy hơi khom người, cúi đầu xắt thức ăn.
Cũng do tư thế, cái mông duy nhất có nhiều thịt nhất trên người Đường Học Cẩn đang nâng về phía anh, vòng eo bị tạp dề bó lại, khiến độ cong vốn dĩ tinh tế càng nhỏ nhắn vô cùng.
... Làm sao đây, muốn sờ mông nhóc quá, thử xem nó có mềm mại như nhìn thấy không.
... Cũng muốn ôm lấy nhóc quá, giam cầm nhóc trong lòng rồi ngấu nghiến đôi môi ấy một phen.
Lục Quân Thần cứ thế mà nhìn, ánh mắt ngày một tối, chuyên chú đến mức Đường Học Cẩn chỉ cảm thấy lưng mình như đang cháy, cả người bức bối.
Đây đã không phải lần đầu tiên.
Đường Học Cẩn có ngu có trì độn với tình cảm đi chăng nữa, không ngừng bị ánh mắt như vậy nhìn nhiều ngày, cũng sẽ chậm rãi phát hiện.
—— đồng tính luyến.
Trong nháy mắt ba chữ này xuất hiện trong đầu cậu, cậu giật mình, rồi, mọi thứ như đã có lời giải thích.
Ví dụ như vì sao ba năm qua, Lục Quân Thần rõ ràng ở cách cậu rất xa lại vẫn thường xuyên xuất hiện, lại ví dụ như bọn họ rõ ràng không hiểu về nhau cho mấy, đối phương lại rất tốt với cậu... Còn có là, gần đây Lục Quân Thần hữu ý vô ý giỡn mấy trò ái muội vô cùng cũng hoàn toàn có thể giải thích.
Nhưng cho dù vậy, Đường Học Cẩn để tay lên ngực tự hỏi, cậu ghét sao? Buồn nôn sao?
Đáp án là không.
Hoàn toàn không biết làm cách nào đáp lại, Đường Học Cẩn chỉ có thể âm thầm sắm vai đà điểu, cậu nghĩ, chỉ cần đối phương không mở miệng, cậu sẽ vẫn cho rằng không biết.
Đáng tiếc không như mong muốn, Đường Học Cẩn nghĩ rất tốt đẹp, có người lại ngồi không yên.
Lục Quân Thần nghĩ, anh cảm thấy mình nên trực tiếp ngả bài thì hơn, nếu Đường Học Cẩn không nhận, anh có thể dùng ôn nhu tiếp tục tiến công, chậm rãi kéo cậu bé vào lòng mình, nhưng nếu anh không nói ra, có lẽ sẽ chỉ có thể kéo dài mãi tình trạng này —— anh không muốn như vậy!
"Tiểu Cẩn, anh có lời cần nói với em." Lục Quân Thần đứng ở cửa bếp, vẻ mặt nghiêm túc, kỳ thực nội tâm lại rất thấp thỏm.
Đường Học Cẩn nghe được lời này quay đầu, giả vờ trấn định nói: "A, có chuyện gì vậy, em chỉ cần làm thêm một món nữa, nếu không lát nữa hãy nói..."
Lời còn chưa dứt, đã bị một câu của Lục Quân Thần đâm ngang.
"Anh thích em!"
Đường Học Cẩn vẫn duy trì cái vẻ há miệng ngu ngơ nhìn Lục Quân Thần, hiển nhiên chưa kịp phản ứng, thầm nghĩ là, choáng, có chuyện gì vậy, sao chưa gì đã nói ra vậy?
Lục Quân Thần bước vào bếp, đứng trước mặt Đường Học Cẩn, cúi đầu nhìn cậu bé lùn hơn mình một cái đầu, ánh mắt ôn nhu rơi xuống người cậu, lặp lại.
"Tiểu Cẩn, anh thích em, hãy ở bên anh nhé."
"..."
Đường Học Cẩn cuối cùng không cho Lục Quân Thần bất cứ đáp lại gì, nếu cần phải dùng một từ để hình dung tình huống lúc đó, là chạy trối chết.
Lục Quân Thần nói xong, Đường Học Cẩn hồi hồn, cậu hoảng hốt vứt lại chỗ đồ ăn làm được phân nửa, trực tiếp vọt qua người đang đứng trước mặt cà sự tồn tại một đường cắm đầu chạy vào phòng bang một tiếng đóng cửa lại ——
Bỏ mặc Lục Quân Thần đứng tại chỗ, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Đường Học Cẩn chạy như bay.
Bất quá... Đường Học Cẩn ra vẻ là xấu hổ, cả khuôn mặt đều đỏ lên, mà còn cậu không biểu hiện sự chán ghét, cho nên, xem như là an ủi phải không.
Sờ cằm mình, Lục Quân Thần híp mắt, trong lòng đã có tính toán.
...
Mấy ngày kế, hai người vẫn như thường ngày, không ai nhắc lại vụ tỏ tình ngày đó ở bếp nữa, dường như đều cam chịu để mặc nó trôi đi.
Bất quá Đường Học Cẩn phát hiện, Lục Quân Thần từ sau vụ tỏ tình đột nhiên ở nhà bếp ấy, không biết phát điên cái gì, bắt đầu thích động tay động chân với cậu, mà còn số lần cà sự tồn tại trước mặt cậu ngày một nhiều, xã giao buổi tối thỉnh thoảng có cũng bị dẹp, mỗi ngày đúng sáu giờ tối về nhà, bưng gò má cậu hôn một cái.
Lần đầu bị hôn, Đường Học Cẩn kinh ngạc, nửa ngày không hồi hồn, mà đối phương như không cảm thấy có gì không đúng, thuận tay xoa tóc cậu, cười híp mắt lướt qua mặt cậu vào bếp.
Số lần nhiều, Đường Học Cẩn đã cam chịu và thói quen, dù sao cậu cũng không bài xích.
Về phần cà sự tồn tại...
Ví dụ như khi cậu nấu cơm trong bếp, người xưa nay chưa từng giúp đỡ này bỗng nhiên cực kỳ ân cần, mỗi lần đều vào theo, còn đưa ra ý muốn giúp.
"Tiểu Cẩn, anh giúp em lặt rau nhé."
"... Anh Lục, anh lặt cả lá luôn rồi."
"Khụ khụ, vậy anh giúp em lột tỏi."
"... Anh Lục, đủ rồi, anh lột nhiều quá, không cần dùng nhiều vậy đâu."
"Tiểu Cẩn, anh còn có thể giúp gì cho em?"
"... Anh Lục, không cần đâu, anh ra ngoài đợi là được."
—— mấy câu trên, mỗi ngày đều phải lặp lại ít nhất một lần.