Tình huống này kéo dài đã lâu, hầu như mỗi tuần lễ hai người họ sẽ tới ba bốn lần, cụ Tô thỉnh thoảng cũng tới, nhưng dù sao tuổi tác cụ đã cao, thường xuyên qua lại Cảng Thành và thành phố G, khiến cụ rất mệt mỏi.
Vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu với cả hai, xem như chào hỏi, rồi lập tức tới chỗ Lục Quân Thần đứng bên kia, rủ đầu xuống, không nhìn bọn họ nữa.
Lục Quân Thần sờ đầu cậu bé, lại vẫy tay với Vạn Bác đứng ở cổng vẻ mặt cảnh giác nhìn Giang Tư, mãi đến khi Đường Học Cẩn và Vạn Bác ngồi lên xe, anh mới nâng tay vẫy chào hai người họ, rồi lái xe đi.
Trên xe, Vạn Bác ôm lấy Đường Học Cẩn ngồi ở ghế trước, đang chống má nhìn cảnh bên ngoài nói: "Đường Tiểu Cẩn à, cậu không định nhận bọn họ à? Tôi thấy bọn họ kỳ thực, cũng tốt lắm."
Tuy rằng mỗi lần Vạn Bác đều cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Mặc Thành và Giang Tư, nhưng trên thực tế, cậu vẫn cảm thấy hai người họ không tồi, chí ít bọn họ thoạt nhìn đều là người bận rộn, lại nguyện ý vì con mình mỗi ngày chạy qua chạy lại, gió mặc gió, mưa mặc mưa đứng ở cổng trường, chỉ vì gặp mặt nhau.
Đường Học Cẩn nghe xong, có chút ngỡ ngàng lắc đầu, "Vạn Bác, kỳ thực tôi rất hoang mang."
Khóe mắt Lục Quân Thần ôn nhu, nghiêng đầu nhìn cậu bé ngồi bên cạnh, vươn tay ra, vỗ mu bàn tay Đường Học Cẩn, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, chờ em nghĩ rõ ràng, không còn hoang mang nữa, nhận bọn họ cũng không muộn."
Vạn Bác nhìn hai người tay trong tay phía trước, vội vã quay đầu đi, nghiêm túc nhìn cảnh bên ngoài, kỳ thực lòng cậu rất rối rắm, trời biết một ngày nọ cậu nghe Đường Học Quân nói mình đang quen Lục Quân Thần cậu kinh hãi cỡ nào.
Bất quá, kinh hãi thì có nhưng xúc cảm khác thì không.
Trong mắt cậu, Đường Tiểu Cẩn không ai có thể xứng được, vừa thông minh vừa xinh đẹp trù nghệ lại giỏi tính tình không kém quan trọng nhất là rất có đầu óc kinh doanh, quả thật là thiên hạ chỉ có một nhà —— nữ sinh nào có thể gom đủ cả người ưu điểm như vậy chứ... Dù sao cậu chưa từng gặp.
Mà Lục Quân Thần, là người thứ hai cậu gặp được sau Đường Tiểu Cẩn, xem như là người thứ hai cậu bội phục, hai người họ ở bên nhau, quả thật là tuyệt phối.
Tuy rằng đều là nam... Bất quá có vấn đề gì, nữ thì sao, ngoại trừ có thể sinh con, truyền thừa nòi giống, mặt khác hình như không kém bao nhiêu.
Thế nên, đầu óc ngây ngô của Vạn Bác cứ thế vui sướng thay cậu quyết định, đối với chuyện người Đường Tiểu Cẩn nhà cậu quen là đàn ông, căn bản không có phản ứng gì quá lớn.
—— bất quá, không có phản ứng không ý nghĩ là có thể nhận mỗi ngày khoe ân ái nha, tốt xấu nghĩ tới cái tên cô gia quả nhân đáng thương là cậu với.
Cảm giác được Vạn Bác bỗng nhiên trầm mặc, nét mặt Đường Học Cẩn ửng lên hai đóa mây đỏ, lập tức, cậu rút tay về, ái ngại ho hai tiếng, buồn bực khó chịu ngỡ ngàng lúc trước đã bị quét sạch, khóe miệng hơi giơ lên, vẽ ra một độ cong xinh đẹp.
"Ừ."
Xe lái về phía thủ đô trên đoạn đường cái bằng phẳng, tầm chừng mười mấy phút sau, Lục Quân Thần thả Vạn Bác xuống, Đường Học Cẩn hạ cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn thiếu niên mặt treo nụ cười cộc lốc, đứng trước mặt mình, nhẹ giọng nói một câu: "Vạn Bác, cảm ơn cậu."
Vạn Bác nhếch miệng, "Đường Tiểu Cẩn, cậu quên tôi vẫn luôn nói cậu là anh em của tôi sao, không cần cảm ơn không cần cảm ơn." Nói xong nói, đã sải bước chân vui sướng, chạy vào hẻm, về nhà.
Lục Quân Thần nhìn bóng lưng Vạn Bác, sờ đầu cậu bé nhà mình, "Chúng ta về nhà thôi."
"Dạ." Đường Học Cẩn quay đầu, nhìn người đàn ông vẫn luôn ôn nhu nhìn mình, nét mặt cong lên, "Chúng ta về nhà thôi."
...
Làm được mấy ngày, Triệu Lệ đã quen tay.
Ngày này, vào lúc ăn trưa, mụ thấy Từ Hồng lén lút cầm cái gì đó chuồn ra nhà xưởng, nhất thời hiếu kỳ, bèn lén đi theo.
Ở cửa nhà xưởng, Triệu Lệ gọi lại Từ Hồng, chỉ vào bao đồ trong tay Từ Hồng, hỏi: "Chị Hồng à, chị cầm cái gì vậy."
Từ Hồng vừa thấy Triệu Lệ đi theo, âm thầm tính toán, một kế hoạch trồi lên trong bụng.
"Không có gì, Tiểu Triệu à, em lại đây, chị nói cho em nghe chuyện này."
Triệu Lệ lại gần, Từ Hồng nhẹ giọng kể ra mình đang làm gì, tới khúc sau, loáng thoáng để lộ ra ý mời Triệu Lệ kết nhóm.
Triệu Lệ sớm ở khi nghe được số tiền Từ Hồng nói, ánh mắt tỏa sáng, sáng đến lập lòe.
Lúc này bị Từ Hồng tận lực dụ dỗ, Triệu Lệ không hề nghĩ ngợi, gật đầu, không hề suy xét tới, hành vi này, gọi là ăn cắp, là phạm tội.
Từ Hồng cười lạnh nhìn cái vẻ thấy tiền sáng mắt của Triệu Lệ, lập tức nói thêm: "Tiểu Triệu à, nếu em cũng muốn làm, vậy, sau này em phụ trách lấy đồ rồi đưa cho chị, nhớ cẩn thận đấy, chị phụ trách bán, tiền kiếm được chúng ta chia năm năm."
Đôi mắt Triệu Lệ xoay tròn, suy xét tới việc mình mới tới, căn bản không rành đường đi nước bước, âm thầm tính toán, bèn đồng ý đề nghị của Từ Hồng.
"Vậy được, chị Hồng, cứ làm vậy đi."
Từ Hồng híp mắt bật cười, "Được được, Tiểu Triệu à, chị cam đoan em nhất định có thể kiếm một đống tiền."
Triệu Lệ thầm cười lạnh, chờ mụ kiếm đủ tiền rồi, nhất định sẽ hồi báo Từ Hồng, nhưng ngoài mặt, mụ vẫn bày ra vẻ ngu si ngây thơ.
Người sống ở đời đều là diễn viên, Từ Hồng biết diễn, Triệu Lệ cũng không thua kém.
Có Triệu Lệ gia nhập, linh kiện mỗi ngày Từ Hồng có thể bán ngày một nhiều, thu nhập cao đến dọa người, bất quá hai người họ không biết, trong nhà xưởng có gắn camera, nó đã hoàn toàn ghi lại tất cả hành vi của bọn họ.
Thường Hà ngồi trong phòng an ninh, nhìn màn ảnh, Triệu Lệ lại một lần nữa lấy đi rất nhiều linh kiện của nhà xưởng, lạnh mặt, bà gõ mặt bàn, nói với nhân viên bảo an đứng bên cạnh, "Có thể ra tay rồi."
Bảo an nhân viên mài đao soàn soạt, sớm đã muốn làm vậy.
Thường Hà vừa ra lệnh, nhân viên bảo an lập tức túa ra, Triệu Lệ đang ôm cái túi to đùng định cầm ra ngoài cho Từ Hồng bị bắt vừa vặn, mà Từ Hồng, thấy tình huống này, sớm đã chạy.
Nhân viên bảo an thấy Từ Hồng chạy, tính đuổi theo, Thường Hà ra hiệu, "Không cần." Dù sao, nhiệm vụ chủ yếu của bà, là bắt lấy Triệu Lệ, không hơn.
Triệu Lệ bị nhân viên bảo an bắt lấy, túi trong tay rầm một cái rơi xuống đất, bên trong rải rác đầy những linh kiện, đại bộ phận là thành phẩm hoặc bán thành phẩm, cầm ra ngoài, bán cho mấy chỗ không có giấy phép kinh doanh đứng đắn, có thể kiếm được một món tiền lớn.
"Mấy người bắt tôi làm gì, thả tôi ra!" Triệu Lệ quát vào mặt nhân viên bảo an, căn bản không biết hành vi của mình đã là phạm tội.
Thường Hà nhìn Triệu Lệ, cười lạnh, "Chúng tôi đã báo cảnh sát, bọn họ sẽ tới đây nhanh thôi, cô muốn nói gì, đến lúc đó hãy nói với bọn họ."
Triệu Lệ vừa nghe được hai chữ cảnh sát, mặt dọa trắng bệch.
Mụ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên báo cảnh sát, rõ ràng mụ không làm gì cả mà.
Thường Hà không để ý tới Triệu Lệ, bà nhìn những công nhân tụ tập xung quanh, ánh mắt sắc bén, giọng bình tĩnh nhưng lại rất có uy nghiêm, "Đều đi làm việc cả đi, tôi không chỉ một lần khuyên bảo mọi người, có làm gì thì nhớ bí mật chút."
Lần này, xem như giết gà dọa khỉ cho các công nhân khác trong nhà xưởng, dù sao mỗi nhà xưởng luôn có vài công nhân tay chân không sạch sẽ, vừa vặn, có một lần này, hẳn sẽ yên tĩnh rất lâu.
Bên này, Triệu Lệ bị cảnh sát dẫn đi.
Bên kia, cuộc sống của Đường Quốc Hoa và Lâm Cẩm cũng không tốt đẹp như gã tưởng tượng.
Triệu Lệ vừa đi, Lâm Cẩm lập tức bại lộ bản tính, không hề bảo lưu, tùy hứng, đanh đá, miệng lưỡi bén nhọn... Nói chung, bất cứ chuyện quái đản gì, ả cũng có thể làm ra được.
Mấy ngày gần đây Đường Quốc Hoa bị chuyện trong nhà làm cho nhức đầu, không thể quán xuyến chuyện ở sau núi, cho nên không biết, trại nuôi gà của gã, lúc này, đang tràn ra một cơn dịch cúm gia cầm đủ để gã táng gia bại sản.
Nhìn, chỉ vừa yên tĩnh được một thoáng, trong nhà lại phát ra tiếng khắc khẩu —— đó là của Đường Học Quân và Lâm Cẩm.
Lâm Cẩm đối với Đường Học Quân, sau mấy ngày đầu, đã tuỳ ý đánh chửi, mà Đường Học Quân là ai, từ nhỏ được nuông chiều tới lớn, mập như heo, nó cương với Lâm Cẩm, Lâm Cẩm không nhất định chiếm được tiện nghi.
Nhưng Lâm Cẩm ỷ vào Đường Quốc Hoa, thường sắm vai bạch liên hoa, cho dù đã lộ ra mặt thật, cũng chỉ cần kéo khóe miệng dỗ vài câu, Đường Quốc Hoa sẽ ngây ngốc, thằng con trai để trong lòng cũng phải đứng sang bên.
—— a, quả thật là chân ái.
Buồn cười là, Đường Học Quân cho rằng nó có một người mẹ xinh đẹp rồi, sau này nó ra ngoài có thể khoe khoang với mọi người, kết quả người mẹ này đối với nó không phải đánh là mắng, nó ủy khuất, nó muốn khóc.
Cuối cùng sau một lần bị đánh, nó gom lấy dũng khí, bỏ nhà đi —— nó muốn đi tìm Triệu Lệ.
Bất quá nó đi được nửa đường, đã gặp con trai bí thư mới tới, đứa nhỏ này từ sau lần đó đã rất ghét Đường Học Quân, lúc này thấy cái thân hình mập mạp và mặt mũi của kẻ thù ứ xanh, rất nghịch ngợm kéo đồng bọn chỉ vào Đường Học Quân trêu đùa.
Đường Học Quân đang giận, thấy đứa nhỏ lần trước bị mình dạy cho một bài học giờ dám chỉ vào mình không biết nói gì mà cười rất vui vẻ, lửa giận trong lòng nó đốt cao, ỷ vào thân hình, trực tiếp đẩy con trai bí thư dẫn đầu mọi chuyện vào sông.
Nước sông không sâu, nhưng vì là ngã lộn nhào, con trai bí thư bị sặc một bụng nước, trực tiếp ngất đi.
Lần này tiêu rồi.
Một cô bé đi theo tốp bạn của con trai bí thư thét chói tai, gọi tới mấy người lớn, bọn họ vừa thấy con trai bí thư chìm trong nước, đâu còn đứng được nữa, vội vã vớt người lên, bất quá đứa nhỏ này đã nhất, mặt mũi trắng bệch.
Cũng không biết là ai chạy đi tìm bí thư, dù sao cả gia đình bí thư đều đã tới, Đường Học Quân đẩy con trai bí thư vào trong sông cũng bị bắt được.
Lúc này, thù mới hận cũ cộng lại, bí thư cho dù có băn khoăn gì nữa, cũng không nhịn được —— mẹ nó, đều khi dễ lên đầu con mình, còn nhịn được đó là con rùa đen!
Thế là, Đường Học Quân bị dẫn đi, bí thư không cần nói gì, chỉ phụ trách chứng minh là đủ, dù sao cấp trên có người muốn xử một nhà Đường Quốc Hoa, chuyện của con trai bí thư lần này, quả thật là góp một viên gạch cho sự xui xẻo của Đường Quốc Hoa mà.
Khi Đường Quốc Hoa nhận được tin, Đường Học Quân đã bị dẫn vào trại quản giáo thiếu niên ở trấn trên, theo lý mà nói lấy tuổi của nó là không cần vào, chỉ cần đưa về nhà bị cha mẹ dạy dỗ là được... Thế nhưng nó suýt nữa hại chết, là con trai bí thư, hổ không phát uy, cho bí thư là mèo bệnh à?
Lại nói, bí thư mới tới sở dĩ có thể ngồi vào vị này trí, cấp trên xem như có chút quan hệ, cho một thằng oắt vào trại quản giáo thiếu niên, vẫn rất đơn giản, huống hồ rất nhiều đứa nhỏ có mặt ở hiện trường có thể chứng minh hành vi lúc đó của Đường Học Quân.
Cộng thêm cấp trên như là cố ý vô ý muốn xử Đường Quốc Hoa, cho nên khi Đường Quốc Hoa vất vả chạy tới trấn trên, nhận được chỉ có khuôn mặt giải quyết việc chung của Lưu Minh Lượng.
Chống án?
Cho xin đi, một tên nhà quê chưa biết sự đời như gã cả pháp luật rốt cuộc là gì, cũng còn không rõ nữa là.
Cho nên, gã sốt ruột chạy tới, lòng ôm hy vọng may mắn, kết quả, chỉ có thể phờ phạc lết về.
Nhưng, gã không biết, đây chưa tính là đả kích, chờ gã về nhà rồi, mới sẽ phát hiện, thì ra, trên đời này, thật là có báo ứng.
Con người, một ngày làm sai cái gì, ở ngày nào đó trong tương lai, nhận được báo ứng ông Trời dành cho —— đại khái, cái gọi là nhân quả, chính là vậy.