• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại phòng, Trần Tiểu Nhạn bắt đầu ngồi xuống ngẫm nghĩ xem lễ vật lần này nàng nên tặng gì đây. Địch Lỵ Á là con nhà quyền quý, chắc chắn không hiếm lạ mấy đồ vật được bày bán đầy rẫy trên phố. Tiểu Bạch đề xuất ý kiến nàng lên điêu khắc một bức tượng nhỏ như lần trước, nhưng Tiểu Nhạn đã gạt đi ý kiến đó, một chiêu sao có thể dùng hai lần? Cần phải tìm thứ gì đó đặc sắc hơn, hay là thử đi trên phố tìm thử, biết đâu lại tìm được thứ gì đó hay ho. Nghĩ là làm, nàng lập tức mặc lại quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài kiếm đồ.

Trong Ân Tư Đặc học viện cũng có vài gian hàng bán ma pháp đạo cụ, tuy không nhộn nhịp như Phân Lai Thành, nhưng cũng xem như là tương đối đầy đủ. Tiểu Nhạn đi qua mấy sạp liền, vẫn chưa có món đồ nào ưng ý nàng, nàng bước tới một sạp bán đạo cụ ma pháp. Bỗng ánh mắt nàng tập trung nhìn vào một thủy tinh cầu.

Ký Ức Thủy Tinh Cầu?

Tiểu Nhạn hiểu rất rõ nguyên lý của Ký ức thủy tinh cầu.
Dùng Thủy hệ ma pháp 'Phù Ảnh Thuật' cùng một số thủ thuật luyện kim trong thủy tinh cầu này. Đến lúc đó chỉ cần đưa vào một chút Ma pháp lực là có thể khởi động ký ức của thủy tinh cầu, tự động ghi chép một đoạn dài những cảnh tượng. Chỉ cần ghi lại các đoạn đến khi cảm thấy hài lòng xong, sau này lại khởi động Ký ức thủy tinh cầu, Ký ức thủy tinh cầu sẽ đem những đoạn đã ghi lại này chiếu ra. Cái này công dụng từa tựa như máy quay phim ở kiếp trước của nàng.

Trong đầu chợt nảy ra một sáng kiến, nàng hỏi chủ sạp "Ký ức thủy tinh cầu này chỗ ngươi giá bao nhiêu?"

"800 kim tệ." Nhân viên bán hàng mắt sáng lên, Ký ức thủy tinh cầu này là một món xa xỉ phẩm, "Ký ức thủy tinh cầu của chúng ta có hiệu quả rất tốt, chúng ta phải mời Thủy hệ bát cấp đại ma pháp sư trong học viện luyện chế ra đấy."

Trần Tiểu Nhạn trừng mắt nhìn hắn, 800 kim tệ cho một viên thủy tinh cầu, giá cũng đắt quá đi. Nhưng vì nụ cười mĩ nhân, chút tiền này nàng cũng không so đo nhiều.

Cầm Kứ ức thủy tinh cầu, nàng hí hửng trở về phòng mình, Tiểu Bạch thấy nàng biểu hiện kỳ quái, không khỏi tò mò "Nhạn, ngươi cầm quả cầu này về làm gì thế?"

"Hừm, chờ một chút, lát ngươi sẽ biết thôi" Nàng nở nụ cười thần bí.

***

Sáng hôm sau, tại cổng Ân Tư Đặc học viện, Địch Lỵ Á đã đứng chờ ở đây từ sớm. Nàng có chút lo lắng, sợ rằng Tiểu Nhạn sẽ không tới gặp nàng. Địch Khắc Tây bên cạnh có vẻ mất kiên nhẫn. Tên tiểu tử chết tiệt, dám để chúng ta phải chờ lâu.

Một lúc sau, người cần xuất hiện cũng đã xuất hiện, Trần Tiểu Nhạn tinh thần sảng khoái, vui vẻ cầm theo ký ức thủy tinh cầu, giơ tay cười chào hỏi "Xin lỗi, ta tới trễ, muội chờ có lâu không?"

Địch Lỵ Á thu lại vẻ bồn chồn lo lắng khi nãy, thay vào đó là sự vui mừng, e lệ, khẽ lắc đầu "Không có, chúng ta cũng vừa mới tới thôi"

"Cái này...tặng muội" Tiểu Nhạn xấu hổ đưa ra viên ký ức thủy tinh cầu. "Bây giờ không được xem, muội chỉ được phép mở ra xem khi có một mình" Nàng vội vã căn dặn. Cứ nghĩ đến cái bộ dạng cười lên cười xuống, cười đến mất hết hình tượng Tiểu Bạch, tai nàng lại hồng hồng.

"Ưm, muội biết rồi" Nhận lấy viên thủy tinh cầu, tâm tình Địch Lỵ Á vô cùng vui vẻ. Địch Khắc Tây bên cạnh bỗng lên tiếng "Hôm nay ta giao muội muội cho ngươi, đối xử với muội ấy cho tốt. Nếu ngươi dám làm muội ấy khóc lần nữa, ta nhất định sẽ đem ngươi chém thành nhiều mảnh" Hắn thấp giọng cảnh cáo nàng.

"Ca!" Địch Lỵ Á vội hô lên, mặt có chút phiếm hồng.

"Ha ha, Địch Khắc Tây huynh yên tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ Địch Lỵ Á thật tốt." Tiểu Nhạn gật đầu, cười nói.

Xe ngựa lăn bánh. Ngồi trong xe ngựa, Địch Lỵ Á cùng Tiểu Nhạn ngồi đối diện nhau, lúc này Trần Tiểu Nhạn mới để ý thấy Địch Lỵ Á sắc mặt có chút xanh xao, thân thể dường như có chút gầy yếu. Có phải do hôm đó nàng tổn thương nàng ấy, nên mới khiến nàng ấy trở nên như vậy?

"Muội gầy..." Tiểu Nhạn đau lòng nói "Ngày hôm đó, huynh không cố ý nói như vậy, huynh..."

"Tiểu Nhạn, huynh đừng nói nữa. Ngày đó hẳn là huynh có nỗi khổ riêng, muội không trách huynh đâu" Địch Lỵ Á lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Tiểu Nhạn thấy nàng nghiêng đầu lộ ra cần cổ trắng ngần, hương thơm quyến rũ cứ thế không ngừng phát tán ra, vây quanh lấy chóp mũi nàng. Nàng dán mắt vào nhìn cần cổ nõn nà kia. Kia nếu ta cắn một ngụm thì không biết sẽ như thế nào? Nàng nuốt nước bọt một cái, kìm chế bản thân để không lao lên vồ lấy Địch Lỵ Á. Tiếng nuốt bọt của nàng làm không khí trong xe nháy mắt trở lên ái muội. Địch Lỵ Á vẫn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, nhưng ánh mắt nóng rực của người còn lại trong xe khiến tim nàng không khỏi đập dồn dập, tai nàng đã sớm đỏ lựng như sắp rỉ máu. Đây là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau mà gần đến như vậy.

Tiểu Nhạn cảm thấy sắp không nhịn nổi nữa rồi. Nàng lập tức lắc lắc đầu, nhắm mắt lại không nhìn nữa, cố gắng điều hòa lại nhịp thở, bình ổn lại tâm trạng đang kích động của mình. Địch Lỵ Á phát hiện ánh mắt nóng rực kia đã biến mất, tâm không khỏi có phần thả lỏng, nhưng cũng có chút gì đó thất vọng. Nàng quay lại nhìn Tiểu Nhạn, vẫn gương mặt quen thuộc mà nàng đã thấy vô số lần trong giấc mơ, ngũ quan thanh tú, không có chút thô kệch nào của nam nhân, thiếu đi một chút cương dương, nhiều hơn một phần âm nhu, nhưng lại khiến nàng cảm thấy an tâm vô cùng.

Từ khi sinh ra, nàng đã phải sống trong khuôn phép, vì nàng là con em dòng chính, nên không ít kẻ nịnh bợ, hòng lấy nàng làm bàn đạp, tiến vào Lai Ân gia tộc, từ nhỏ nàng đã học cách phải đối nhân xử thế như nào, đã học được nụ cười giả tạo không cảm xúc. Ngày đó, lần đầu thấy Tiểu Nhạn, nụ cười tươi chói mắt như ánh dương đó đã in vào tâm trí nàng, không chút xiểm nịnh, không chút mưu mô, chỉ đơn giản là một nụ cười đơn thuần. Nàng khi đó có chút hâm mộ Tiểu Nhạn, có thể cười vô tư như vậy, hẳn là Tiểu Nhạn không phải trải qua tranh giành mưu mô, cũng như giáo dục hà khắc như nàng. Đến khi gặp lại Nhạn lần nữa, nàng cảm thấy Tiểu Nhạn giống như chàng hoàng tử cưỡi bạch mã, khí độ hiên ngang, được mệnh danh là thiên tài nhưng không một chút kiêu ngạo, nỗ lực tu luyện. Tiểu Nhạn càng cường đại, trong lòng Địch Lỵ Á càng tự hào. Có nữ nhân nào không muốn nam nhân trong mộng của mình mạnh mẽ hơn người?

Địch Lỵ Á bật cười, nếu như có thể nàng muốn được gả cho Tiểu Nhạn, làm người bầu bạn bên hắn cả đời.

Nghe tiếng cười, Tiểu Nhạn mở mắt ra nhìn thiếu nữ tóc vàng khó hiểu

"Muội có gì vui sao?" Hay trên mặt nàng dính gì, sao Địch Lỵ Á cứ nhìn nàng rồi cười như vậy. Nghĩ vậy, nàng bất giác xoa tay lên mặt, sáng nay nàng đã rửa mặt chỉnh chu kỹ lưỡng rồi mà?

"Ưm, không có gì, chỉ là muội cảm thấy vui vẻ thôi" Địch Lỵ Á lắc đầu. Đích xác giờ đây nàng vô cùng vui vẻ, hoàn toan trái ngược với khoảng thời gian trước.

"Không phải mặt ta dính gì đỏ chứ?" Tiểu Nhạn vẫn lo lắng hỏi. Địch Lỵ Á ngẩn ra, sau đó bật cười "Không đâu. Huynh đói không, ta có mang theo chút đồ ăn này" Nói rồi nàng mở tay nải ra, lấy một chút bánh đưa Tiểu Nhạn

"Cám ơn muội" Tiểu Nhạn cầm lấy đồ ăn, trong lòng một mảng ấm áp. Địch Lỵ Á không để bụng chuyện lần đó, cần ân quan tâm nàng, nếu còn khiến nàng ấy khóc thì nàng đúng là một tên đại ngốc.

***

Xe ngựa dừng lại ở Phân Lai Thành, Địch Lỵ Á cùng Tiểu Nhạn bắt đầu dạo quanh từng gian hàng, từ những thương điếm bán đạo cụ, vũ khí cho tới những gian hàng nhỏ bán trang sức quần áo. Nhìn Địch Lỵ Á vui vẻ cầm chiếc váy ướm thử, dường như thập phần ưng ý, Trần Tiểu Nhạn mang theo ý cười nói "Nếu đã thích như vậy thì mua đi. Ổng chủ, chiếc váy đó giá bao nhiêu?"

"5 ngìn kim tệ, chiếc váy đó mùa hạ mặc thì mát, mùa đông lại có thể giữ ấm, phối với vợ ngài quả là tương xứng" Ông chủ quán báo ra một cái giá, không quên vuốt đuôi Tiểu Nhạn một cái.

"Khụ...chiếc áo đó ta mua" Tiểu Nhạn ho nhẹ, bên kia Địch Lỵ Á cũng sớm đỏ mặt tai hồng, ngượng ngùng cúi đầu.

Giao dịch xong, hai người Tiểu Nhạn định rời khỏi thì có giọng nữ tử vang lên
"Ông chủ, chiếc váy như thế kia, có còn hay không?"

"Xin lỗi cô, chiếc váy đó là chiếc cuối cùng, không bằng ba tháng nữa cô quay lại, sẽ có những hàng đẹp hơn"

"À" Thiếu nữ à một tiếng tỏ rõ vẻ thất vọng.

"Ngải Lệ Tư, muội đừng buồn. Không bằng chúng ta thử cùng họ trao đổi xem thế nào?"

Ngải Lệ Tư? Tiểu Nhạn hơi nhướn mày, dừng bước xoay đầu.

Ngải Lệ Tư chẳng phải là ý trung nhân của Lâm Lôi sao? Chỉ thấy một cô gái có mái tóc dài màu vàng, đôi mắt mơ mộng mông lung. Tiểu Nhạn không khỏi thừa nhận Ngải Lệ Tư là một cô gái có khí chất phi thường, loại khí chất khiến cho người ta chỉ cần thoáng nhìn thôi cũng phải đem lòng trìu mến, chả trách tên Lâm Lôi kia liêu xiêu điêu đứng vì nàng.

Địch Lỵ Á thấy Tiểu Nhạn nhìn Ngải Lệ Tư thì không khỏi cau mày, bất mãn hừ nhẹ một tiếng. Nghe tiếng hừ, Tiểu Nhạn bất giác không khỏi nhìn sang mĩ nhân bên cạnh cười bất đắc dĩ. Hình như nàng vừa vô tình đạp phải bình dấm chua của ai đó rồi?



~~~ Mọi người đọc vui nạ ~ nay đăng sớm chút cho đỡ lạnh ~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK