• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Lôi đang ở trong mật thất của Quang Minh thần điện, chợt nghe được bên ngoài có đủ các loại âm thanh chấn động kịch liệt, ầm ầm khủng bố, còn có tiếng la hét thảm thiết.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hắn ở trong ma thú sơn mạch cũng khá nhiều, nên chỉ nghe tiếng rống cũng phán đoán được đại khái ma thú loại gì.

"Sao đột nhiên có nhiều ma thú vậy?"Lâm Lôi hoàn toàn sửng sốt.

"Rầm!"

Một cỗ sức lực kinh khủng công kích tại trên Quang Minh thần điện, tất cả vách tường Quang Minh thần điện lập tức hiện ra quang mang. Bị nhận một kích như vậy, Quang Minh thần điện vẫn chống chọi được.

"Quang Minh thần điện này, phòng ngự cũng thực sự là mạnh mẽ ." Một đạo thanh âm hùng hậu trầm thấp ở bên ngoài vang lên, thanh âm đó thực sự rất lớn, Lâm Lôi đang ở trong mật thất cũng có thể rõ ràng nghe được.

"Có người công kích Quang Minh thần điện?" Lâm Lôi có chút khó tin. Một trong Thần thánh đồng minh đã làm nên sáu thế lực lớn của đại lục, Quang Minh thần điện sừng sững đã hơn năm ngàn năm, không ai dám công kích Quang Minh thần điện như vậy. Thế nhưng công kích vừa rồi, cả giọng nói rất lớn đó đã chứng minh rõ ràng là có người đang công kích Quang Minh thần điện.
"Bệ hạ!"
Đột nhiên, giọng thanh âm lớn chỉnh tề vang lên, cái loại giọng thanh âm này tiếp tục vang to.

"Dừng tay lại!" Một đạo thanh âm gầm lên giận dữ.

"Thanh âm này? Là của Giáo hoàng Hải Đình Tư?" Lâm Lôi rõ ràng nghe được, thế nhưng sau thanh âm của Giáo Hoàng, ngay sau đó là.

"Ầm!"
Một đạo công kích thêm phần khủng bố giáng xuống trên Quang Minh thần điệnTrên vách tường Quang Minh thần điện các vết hoa văn phức tạp mặt ngoài ma pháp quang mang cũng không ngừng chấn động run rẩy, đồng thời tại trên vách tường cũng xuất hiện một vết rách.

"Thực là đáng sợ." Đức Lâm Kha Ốc Đặc kinh hãi than vãn: "Vẻn vẹn một kích, thiếu chút nữa làm cho Quang Minh thần điện sụp đổ."
"Ầm!"

Lại một kích khủng bố nữa, chỉ nghe đến một trận loạt âm thanh răng rắc vang lên, cả Quang Minh thần điện từ phần giữa trực tiếp đứt đoạn nứt ra ngay, tám tầng phía trên trực tiếp đổ xuống.

"Ma pháp trận phòng ngự đã bị hủy rồi." Lâm Lôi cảm thấy cả mật thất cũng chuyển động theo, hướng phía dưới rơi xuống. Lâm Lôi cũng trở nên ngạc nhiên mừng rỡ. Vốn vách tường mật thất có phòng ngự rất đáng sợ, bởi vì sức lực công kích này mà cả phòng ngự ma pháp trận cũng đã bị gỡ bỏ khỏi vách tường. Bây giờ phòng ngự ma pháp trận đó đã bị hủy, Lâm Lôi hai tay hóa thành long trảo, cực nhanh đấm năm sáu quyền tạo ra một cái lỗ lớn trên vách tường.
Lâm Lôi cả người chui qua cái lỗ đó đi ra ngoài.

Đạp chân một cái, Lâm Lôi cả người trốn mất trong quảng trường. Lúc này trên quảng trường của Quang Minh thần điện tràn đầy thi thể, rất nhiều đã người chết, cũng còn có rất nhiều người đang cùng ma thú chém giết lẫn nhau.

"Đó là?"

Lâm Lôi nhìn trên bầu trời là một đám Thánh vực ma thú trong truyền thuyết, hoàn toàn trợn tròn mắt. Mà với đàn Thánh vực ma thú này, cầm đầu hình như là một kẻ đang lăng không với dáng đứng thì đúng là loài người. Đó là một người thanh niên yêu dị, quần áo trường bào màu vàng lợt đập vào nhau phần phật, trán hắn còn có một vệt hoa văn thẳng đứng. Cái tên thanh niên yêu dị này đang dửng dưng lạnh nhạt nhìn Giáo hoàng Hải Đình Tư đang cầm đầu một đám người ngựa của Giáo đình.

Phía bên đám người Giáo đình cũng có bảy tám Thánh vực cường giả đang lăng không đứng, nhưng đội hình có phần hỗn loạn.

"Ngươi ..." Hải Đình Tư cùng một đám người tức giận.

"Quấy rầy tết Ngọc Lan của các ngươi, ta đúng là không có ý tứ, tuy nhiên ta muốn thông báo cho các ngươi một chút." Cái tên yêu dị thanh niên đó lạnh nhạt nói: "Quang Minh Giáo triều đình các ngươi cần đi tìm một vị Thánh khác đi."

"Ngươi là loài người, hay là ... ?" Hải Đình Tư nhìn chằm chằm cái gã tuổi trẻ yêu dị này.

Gã tuổi trẻ yêu dị lạnh lùng nhìn thoáng qua Hải Đình Tư, nói: "Loài người? Ta sao có thể lại là loài người ti tiện. Loài người chỉ là thức ăn cho ma thú chúng ta mà thôi!" Gã tuổi trẻ yêu dị này trong giọng nói đó tuyệt đối miệt thị. Cho dù là đối phương là Giáo hoàng, hắn cũng rất khinh miệt.

Hải Đình Tư sắc mặt đại biến. Phía sau lão, sáu gã Thánh vực cường giả cũng đồng dạng sắc mặt lộ vẻ sầu thảm.
Ma thú có thể hóa thành hình thái loài người, đây là khái niệm gì vậy?

"Chẳng lẽ, Ngọc Lan đại lục này vừa xuất hiện một vị Thần cấp cường giả sao? Thực sự vô địch sao?" Hải Đình Tư trong lòng không thể chấp nhận. Trước đây, ở cả Ngọc Lan đại lục, đứng ở vị trí tối cao là ba vị tam đại cường giả. Đó chính là Áo Bố Lai Ân đế quốc Vũ Thần, Ngọc Lan đế quốc Đại Tế Ti, cùng với vị Hắc Ám sâm lâm Vương.
Hắn hoàn toàn không thể nghĩ rằng ma thú sơn mạch như vậy mà cũng xuất hiện một vị Vương, có thể hóa thân thành thành hình người.

"Đột phá Thánh vực, bước vào Thần cấp. Thần cấp ma thú, cái này ..." Hải Đình Tư hiểu rõ ràng là Thần cấp ma thú đáng sợ như thế nào. Vị Vương trước mắt này này nếu muốn giết chết bảy Thánh vực cường giả bọn lão thì tuyệt đối không phải là vấn đề khó khăn gì.

Lão căn bản không biết được rằng cái vị Thần cấp ma thú này đúng là do Tiểu Nhạn lúc trước tại trong Mê Vụ sơn cốc vô tình giải phóng ra ngoài, mà lần này, cái vị Thần cấp cường giả phát động kế hoạch hắn đã chuẩn bị hơn nửa năm, lại kịp thời cứu thoát huynh đệ của Tiểu Nhạn là Lâm Lôi.

"Ma thú vương giả vĩ đại, ta là Quang Minh giáo hoàng Hải Đình Tư, không biết người muốn chúng ta làm cái gì?" Hải Đình Tư quyết định khuất phục.
Gã tuổi trẻ yêu dị mỉm cười gật đầu: "Ngươi gọi Hải Đình Tư, tốt lắm, cái ngươi cần phải làm chính là mang theo người của ngươi, cút về hướng bắc cho ta. Ma thú của Ma Thú sơn mạnh ta cũng sẽ vẫn hướng phương bắc mà mở rộng ra. Cho đến một ngày, ta thấy chiếm lĩnh đã đủ lớn, sẽ đình chỉ tấn công."

Cái này gọi là nói cái gì?

Cảm thấy lãnh địa đã đủ lớn, sẽ đình chỉ tấn công?

"Các ngươi có thể cút xéo đi được rồi. Cuối cùng ta có thể nói cho ngươi biết, ta gọi là ... Đế Lâm." Người thanh niên yêu dị tùy ý nói.

Lâm Lôi trong lòng thầm kinh hãi.

"Ma Thú sơn mạch Vương - Đế Lâm?"

Lâm Lôi cũng thực sâu nhớ kỹ cái tên Đế Lâm này, sau đó, liền len lỏi trong đám người lặng yên rời đi.

"Lâm Lôi, bây giờ chúng ta đi đâu?" Đức Lâm Kha Ốc Đặc đang ẩn náu trong Bàn Long giới chỉ hỏi.

"Trước mắt trở về phủ đệ đã, Ngải Lệ Tư nàng ấy còn ở trong phủ, ta lo lắng cho an nguy của nàng" Vừa nói Lâm Lôi vừa phóng cực nhanh về chỗ ở của mình.

"Lão tam? Lão tam!" Da Lỗ tinh mắt thấy Lâm Lôi đang luồn lách trong đám người chạy nạn, liền cao giọng hô lên.

"Da Lỗ lão Đại, Lôi Nặc, Kiều Trì, còn có, Ngải Lệ Tư."

"Lão Tam, ngươi thực sự không sao chứ?" Kiều Trì kích động con mắt cũng đỏ hồng.

"Lão Tam, thực tốt quá, ta chỉ biết ngươi nhất định sẽ không sao mà." Da Lỗ kích động nói.

Ngải Lệ Tư không nói lên lời, mắt ngấn lệ nhìn Lâm Lôi.

"Xin lỗi, đã để muội lo lắng" Lâm Lôi thâm tình nắm lấy tay nàng.

"Lão Tam, lúc này không phải lúc để sướt mướt ướt át đâu, mau chạy thôi" Da Lỗ khẩn trương nói "Nếu để Thánh vực ma thú đuổi đánh tới thì không xong đâu"

Lâm Lôi lắc đầu "Da Lỗ lão đại, ta còn có chuyện, các người mang theo Ngải Lệ Tư chạy trước đi"

"Lâm Lôi, chẳng lẽ huynh còn muốn...?" Ngải Lệ Tư cả kinh la lên, nàng dễ dàng đoán Lâm Lôi định làm gì.

"Đương nhiên, lần trước để Khắc Lai Đức chạy thoát, ta không tin lần này hắn cũng may mắn như thế"
Lần trước thất bại là do Quang Minh giáo đình nhúng tay vào can thiệp, nhưng giờ giáo đình hỗn loạn, Lâm Lôi không tin giáo đình vẫn có thể phân tâm bảo vệ Khắc Lai Đức.

Từ biệt đám người Da Lỗ, Lâm Lôi cùng với ma thú ảnh thử Bối Bối trên vai, tiếp tục phi hành trong đám đông.

"Bối Bối, bây giờ chúng ta liền đi vương cung, đuổi giết Khắc Lai Đức".

"Lão Đại! Chúng ta đi đại sát một phen." Bối Bối cũng trở nên hưng phấn. Lâm Lôi mặc dù mang theo Bối Bối, cực nhanh hướng Vương cung phóng đi.

***

Tại Ngọc Lan đế quốc

Lúc này Tiểu Nhạn cũng không còn tâm trí nào để nghiên cứu ma pháp nữa. Chiếu theo lời Địch Lỵ Á, ngày mai Lâm Lôi sẽ bị xử tử, vậy mà lúc này nàng vẫn ở đây, hận không thể đi cướp pháp trường.

"Thời gian cũng đủ lâu rồi, hy vọng mọi chuyện đúng như kịch bản" Nàng lo lắng đi lại trong đình viện. Ngay khi nghe tin, Tiểu Nhạn đã nhờ Tiểu Bạch chạy về Phân Lai Thành, tốc độ cực hạn của Tiểu Bạch nhanh hơn nàng gấp 3-4 lần, khả năng tới kịp.

Đang trong lúc đứng ngồi không yên, chợt có người xông vào, là Địch Lỵ Á.

"Tiểu Nhạn, xảy ra chuyện rồi!" Địch Lỵ Á hốt hoảng, trong mắt không khỏi có sự lo lắng

"Sao vậy?" Tiểu Nhạn linh cảm chuyện mình mong chờ đã tới.

"Vừa rồi, bệ hạ ở nhà muội, đột nhiên nhận được tin báo ở phía bên Thần thánh đồng minh bị thủy triều ma thú đổ ra từ Ma thú sơn mạch xâm lấn, vô số thành trì đã bị ma thú chiếm làm địa bàn, Quang Minh giáo đình và Hắc ám giáo đình bị tổn thất nặng nề. Phân Lai thành cũng là một trong những thành bị đánh chiếm. Nghe nói Quang Minh giáo đình đã phải nhượng bộ dời thánh đô đi nơi khác. Tiểu Nhạn, ta lo lắng, Lâm Lôi bị bắt nhốt ở Phân Lai thành, có khi nào ..." Địch Lỵ Á nói đến đây liền ngập ngừng, nàng có chút không dám tin Lâm Lôi sẽ chết dễ dàng như thế.

Tới rồi à. Tiểu Nhạn khóe miệng hơi nhếch lên, hóa ra cũng nhờ cái tên Tiểu Bạch ham bảo vật kia mà cứu được Lâm Lôi khỏi một kiếp

"Đừng lo, Địch Lỵ Á, Lâm Lôi hắn không sao?" Nàng ôm lấy Địch Lỵ Á an ủi.

"Hửm? Mà sao bệ hạ lại ở nhà nàng? Ta tưởng hắn lúc này phải ở vương cung đón năm mới mới đúng?" Tiểu Nhạn chợt cảm thấy có phần kỳ quái, một vị vua không ở hoàng cung đón năm mới, chạy đến một gia tộc làm gì?

"Muội cũng không rõ" Địch Lỵ Á mơ hồ lắc đầu, trong lòng Tiểu Nhạn liền dấy lên sự nghi hoặc khó hiểu, đồng thời cảm giác sự bất an đang lan tràn.



~~~ Híc, nay mệt quá nên đăng muộn, có gì mọi người thông cảm nha~ Mọi người đọc vui, cò gì góp ý cho mình nha ~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK