• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trước cái chết của Hoắc Cách, Tiểu Nhạn cùng Hi Nhĩ Mạn quyết định giấu nhẹm đi, âm thầm hỏa thiêu, chờ khi Lâm Lôi về rồi để hắn định đoạt, dù sao hắn bây giờ cũng là tộc trưởng của Ba Lỗ Khắc gia tộc.

Thời gian sau đó, Tiểu Nhạn cũng không trở về Ân Tư Đặc học viện, mà trực tiếp ở lại Ô Sơn trấn, phụ giúp đám ngừi Hi Nhĩ Mạn di tản dân cư. Trước đó, nàng cũng đã nhờ Lỗ Ân bán dùm viên cửu cấp long tinh, chẳng ngờ, người của Đạo Sâm thương hội trực tiếp dùng năm trăm vạn kim tệ mua lấy, hiện tại Tiểu Nhạn chính là một tên đại phú hào, đương nhiên không kể tới những bảo vật khác như Lam Tâm Thảo hay Thánh vực ma tinh hạch.

Nàng trực tiếp đưa một trăm vạn kim tệ cho Hi Nhĩ Mạn, nói rằng đó là cho chi phí di cư, cũng là một phần bù đắp lại những hậu quả họ phải chịu do nàng gây ra.

Tiễn chân hộ gia đình cuối cùng trong Ô Sơn Trấn cũng là ba tháng sau đó.

"Hửm?" Ngay lúc Tiểu Nhạn xoay người, định trở về phủ đệ Ba Lỗ Khắc thì có tiếng vó ngựa từ xa. Là Lâm Lôi vẻ mặt tươi cười, háo hức, đang thúc ngựa thật nhanh lao tới, sau lưng hắn đeo một cái hạp thật lớn. Phía sau Lâm Lôi còn có một đội ngũ kỵ binh chừng 100 người. Đây là một đội ngũ thuộc Quang Minh giáo đình do Hồng y giáo chủ Cát Nhĩ Mặc giao cho Lâm Lôi. Trong đội kỵ binh này, thực lực thấp nhất cũng đã là ngũ cấp chiến sĩ. Đây chính là một tiểu đội thuộc Vương bài kỵ sĩ đoàn của Quang Minh giáo đình. Trăm con chiến mã phi vội vã để lại bụi mù trên khắp con đường phía sau.

Rầm rập ... Mặt đất chấn động. Hơn trăm thớt chiến mã phi nước kiệu, tiếng vó ngựa vang dội, từ xa cũng có thể nghe thấy được.

Lâm Lôi dẫn đội kỵ binh chạy tới Ô Sơn trấn thì liền chậm lại, hắn nhìn thấy Tiểu Nhạn liền cao hứng hô to

"Tiểu Nhạn, thật trùng hợp, ngươi cũng về đó ư? Phải rồi, phụ thân đâu?" Lâm Lôi nhanh chóng nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa.

"Cái kia là?" Tiểu Nhạn ngờ ngợ chỉ vào cái hạp sau lưng hắn.

"Chiến đao 'Đồ Lục', mau, trở về, ta muốn để phụ thân nhìn thấy ta đã mang chiến đao Đồ Lục trở về" Lâm Lôi cười lớn, hắn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt Hoắc Cách đầy tự hào nhìn hắn. Trực tiếp lôi kéo Tiểu Nhạn vào giữa sân, hắn hô to

"Phụ thân, con đã trở về, con đang mang chiến đao 'Đồ Lục' trở về" Thanh âm của Lâm Lôi tràn ngập niềm vui sướng và hưng phấn. Các vị tổ tiên cố gắng suốt mấy trăm năm, hy vọng lớn nhất của cả đời phụ thân, vậy mà hôm nay chính mình cuối cùng đã vì phụ thân mà hoàn thành.

"Chiến đao 'Đồ Lục'?" Một giọng nói vang lên.

Lâm Lôi quay đầu nhìn lại, đúng là Hi Nhĩ Mạn. "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, phụ thân ta đâu? Mau cho người biết, ha ha, cuối cùng ta cũng thực sự mang được chiến đao 'Đồ Lục' trở lại. Truyền thừa chi bảo của Long huyết chiến sĩ gia tộc ta cuối cùng đã trở lại. Thúc thúc mau cho ta biết phụ thân ta đang ở đâu? Phụ thân mà biết, nhất định sẽ vô cùng cao hứng cho mà xem. Sợ là tối hôm nay cũng muốn uống thực nhiều. Hi Nhĩ Mạn thúc thúc yên tâm, hôm nay ta sẽ không từ chối, nhất định không say không dừng." Lâm Lôi khắp người hưng phấn không kìm được, vẫn còn nhớ đến hạp tử trên lưng liền tháo xuống, ôm hạp tử nhìn Hi Nhĩ Mạn.

Nhưng lúc này ... Hi Nhĩ Mạn trên mặt không có chút vui mừng mà thay vào đó lại là một nét ảm đạm.
"Hi, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc?" Lâm Lôi nhíu mày lại nhìn Hi Nhĩ Mạn. "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, phụ thân ta đâu?"

"Lâm Lôi, ngươi trước bình tĩnh lại đã" Tiểu Nhạn không đành lòng lên tiếng.

"Tiểu Nhạn, phụ thân ta đâu?"

"Cha, cha ba tháng trước đã chết rồi." Tiểu Nhạn hít sâu một hơi chậm rãi nói ra, trong khi nói, khóe mắt đã ươn ướt. Lâm Lôi cảm thấy trong nháy mắt hình như có vô số sấm sét đánh bên tai mình, đầu óc trống rỗng.

"Coong!" Hạp tử từ trong tay hắn rơi xuống đất. Nắp hạp tung ra, lập tức sát khí tràn ngập, lộ ra một thanh cự hình chiến đao trên thân khảm một tia máu màu đỏ. Đạo sát khí lanh như băng, huyết tinh khí trong nháy mắt đã toả ra áp lực khắp sân.

"Đã chết?" Lâm Lôi khó có thể tin nhìn Hi Nhĩ Mạn. Hi Nhĩ Mạn nhẹ nhàng gật gật đầu như xác nhận lời Tiểu Nhạn nói là sự thật.

"Ha ha, các người đừng có gạt ta, ha ha, ta đã mang chiến đao 'Đồ Lục' trở về, người mau lại xem đi, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, Tiểu Nhạn, ta mang chiến đao 'Đồ Lục' trở về, phụ thân ta làm sao chết được, người còn muốn xem chiến đao 'Đồ Lục' này mà."
Lâm Lôi cầm chiến đao 'Đồ Lục' lên, huyết tinh khí tức thậm chí làm cho Tiểu Nhạn cảm thấy trong lòng cứng lại.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc,Tiểu Nhạn, các người xem, ta mang chiến đao 'Đồ Lục' trở lại, hơn nữa còn muốn nói cho phụ thân biết, ta đã có thể biến thành Long huyết chiến sĩ rồi." Hai bàn tay Lâm Lôi lân phiến bắt đầu mọc lên, chỉ trong chốc lát liền biến thành long trảo.

Long hóa. Lâm Lôi đã có thể long hóa rồi sao? Tiểu Nhạn trong lòng âm thầm kinh hãi. Nguyên bản nàng còn muốn đưa Lam Tâm Thảo cho Lâm Lôi, nhưng giờ xem ra Lâm Lôi cũng vẫn gặp được kỳ ngộ của chính bản thân mình.

Hai long trảo ôm lấy hai vai Hi Nhĩ Mạn, Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào ông ta: "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, người xem, ta đã có thể trở thành Long huyết chiến sĩ, ta còn mang chiến đao 'Đồ Lục' trở về. Thực mà! Phụ thân đâu, phụ thân ta đâu?"

"Ta còn muốn cho phụ thân nhìn chiến đao 'Đồ Lục'. Ta còn chưa nói cho phụ thân biết, ta đã có thể trở thành Long huyết chiến sĩ."

Long trảo tóm chặt Hi Nhĩ Mạn, nhưng Lâm Lôi lại nhìn Hi Nhĩ Mạn với ánh mắt van xin: "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, ta xin người, nói cho ta biết, phụ thân ta rốt cuộc là đang ở đâu?" Lâm Lôi giống như một cô nhi đáng thương đã mất hết mọi thứ, nhìn Hi Nhĩ Mạn với ánh mắt van nài. Giống như chết đuối vớ được cọc, ôm lấy Hi Nhĩ Mạn. Tiểu Nhạn từ đằng sau lên tiếng

"Lâm Lôi, ngươi bình tĩnh lại đã, cha thực sự đã chết rồi"

"Không, Không phải" Lâm Lôi nghe vậy liền buông Hi Nhĩ Mạn ra, long trảo vươn tới định tóm lấy Tiểu Nhạn, con ngươi thậm chí chuyển sang màu vàng lợt, một cỗ sát khí còn kinh khủng hơn so với chiến đao 'Đồ Lục' tản ra khắp sân

Một giọng nói khản đặc từ cổ họng hắn phát ra:
"Nói cho ta biêt, phụ thân ta ở đâu?"

Tiểu Nhạn bị Long trảo của Lâm Lôi túm lấy, móng vuốt găm vào da thịt có chút đau, y phục bị đâm rách, tiên huyết đỏ tươi từ từ thấm ra, nhuộm đỏ cả y phục. Nàng khẽ nhăn mày, nhịn đau, chăm chú nhìn Lâm Lôi, trầm giọng nói "Trước ngươi bình tĩnh lại"

"Nói cho ta." Lâm Lôi trừng trừng nhìn nàng.

Tiểu Nhạn trịnh trọng nói: "Đội kỵ binh phía sau sẽ tới ngay, việc của gia tộc ngươi tạm thời đừng cho người khác biết. Ngươi đi theo ta." Tiểu Nhạn tránh khỏi lợi trảo của Lâm Lôi, nắm lấy cánh tay bị bao phủ bởi hắc sắc long lân, muốn kéo hắn về phía tông đường, nhưng kéo mãi mà hắn chẳng hề nhúc nhích.

"Lâm Lôi." Tiểu Nhạn quay đầu lại, có chút tức giận.
"Ừm, đừng lo, ta biết phân biệt nặng nhẹ."
Lâm Lôi sắc mặt thâm trầm như nước, nhưng hắn lại hít sâu một hơi, long lân bao phủ hai tay lập tức thu vào trong cơ thể. Cả người khôi phục lại hình dạng bình thường. Vừa ngồi xuống đem chiến đao 'Đồ Lục' ôm vào trong lòng, Lâm Lôi đã nghe thấy tiếng vó ngựa ở bên ngoài. Đội kỵ binh của Quang Minh giáo đình cuối cùng đã tới.

Lâm Lôi quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt một cái, không để ý tới bọn họ mà trực tiếp nói với Hi Nhĩ Mạn: "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, người hãy thay con thu xếp cho bọn họ, Tiểu Nhạn, ngươi đi trước."
"Được."
Hi Nhĩ Mạn thấy Lâm Lôi có thể bình tĩnh lại cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Tiểu Nhạn lập tức dẫn Lâm Lôi tới tông đường. Còn Lâm Lôi sắc mặt vẫn trầm tĩnh, lúc này, e rằng ngoại trừ bản thân hắn ra, người khác căn bản không thể tưởng tượng được dưới biểu hiện bình tĩnh kia lại đang ẩn tàng một nỗi đau sâu sắc.

Ảnh thử 'Bối Bối' và Đức Lâm Kha Ốc Đặc đều không lên tiếng. Giữa bọn họ và linh hồn Lâm Lôi có sự liên hệ, tự nhiên có thể cảm thấy sự đau đớn, bi thương chưa từng có của Lâm Lôi. Gió nổi lên, cuốn bay những chiếc lá khô rơi trên ban thờ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.

"Kẹt ..."

Tiểu Nhạn đẩy cửa tông đường ra, sau đó nhìn Lâm Lôi, Lâm Lôi ôm chiến đao 'Đồ Lục' sắc mặt trầm tĩnh bước vào bên trong. Ánh mắt của hắn ngừng lại trên các tấm linh vị trong tông đường, với nhãn lực hiện tại của Lâm Lôi, lập tức nhìn thấy rõ ràng một tấm bài vị mới nhất ở phía trước.
Mặt trước chỉ có mấy chữ: 'Hoắc Cách - Ba Lỗ Khắc'.

Lâm Lôi vẫn còn một chút ảo tưởng, cảm thấy trong đầu mê muội, có điều hắn vẫn đứng vững. Sau đó Lâm Lôi ôm chiến đao 'Đồ Lục' bước lên phía trước, sau cùng đem thanh chiến đao đặt trên chiếc bàn bằng đá để các tấm linh vị. Hắn nhìn các linh vị đó, trên mặt lộ ra một nụ cười điềm tĩnh, khẽ nói: "Phụ thân, con về rồi."

"Con biết nguyện vọng lớn nhất cả đời người là tìm về gia tộc truyền thừa chi bảo, xa hơn nữa là trùng hiện vinh quang của Long huyết chiến sĩ gia tộc chúng ta." Lâm Lôi dường như lo lắng kinh động đến ai đó, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng thận trọng. Hắn chăm chú nhìn tấm linh vị đó: "Con không để người thất vọng đâu. Con đã đem được truyền thừa chi bảo - chiến đao 'Đồ Lục' - của gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta - gia tộc Long huyết chiến sĩ - quay trở về rồi."
"Hiện tại, con đã mang được về chiến đao 'Đồ Lục', rất nhanh thôi, con cũng sẽ khiến Long huyết chiến sĩ gia tộc của chúng ta trùng hiện lại được vinh quang xưa. Con sẽ khiến người của cả Ngọc Lan đại lục đều biết đến sự huy hoàng của Long huyết chiến sĩ gia tộc, cũng sẽ khiến tên của người được cả Ngọc Lan đại lục biết đến."

"Con xin thế, tất cả những điều này con nhất định sẽ làm được."
Trên mặt Lâm Lôi đột nhiên có thêm một tia sát khí, "Đương nhiên trước đó, con phải vì người mà báo thù."

"Tiểu Nhạn, có phải ngươi biết phụ thân vì sao mà chết?" Lâm Lôi đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Nhạn.

Nàng chần chờ trong chốc lát liền gật đầu, sau đó chậm rãi nói "Ngươi bình tĩnh lại đã"

Làm sao có thể bình tĩnh được đây?

"Ta khát khao có thể để phụ thân được tận mắt nhìn thấy chiến đao 'Đồ Lục' biết bao, khát khao để phụ thân nhìn thấy mình có thể biến thành Long huyết chiến sĩ biết bao, muốn nhìn thấy nụ cười của phụ thân, nụ cười vui mừng sau khi nhìn thấy chiến đao 'Đồ Lục', nụ cười tự hào khi nhìn thấy ta biến thành 'Long huyết chiến sĩ' xiết bao! Song ... Tất cả đều không thể được nữa rồi."
Lâm Lôi cảm thấy tim mình đau như dao cắt.

Vậy mà lúc này đối phương còn muốn hắn bình tĩnh!

Lâm Lôi muốn tức giận mắng Tiểu Nhạn, nhưng hắn nhịn được. Hít sau một hơi đem tất cả bất cam, phẫn nộ nuốt vào trong bụng, Lâm Lôi trừng trừng nhìn nàng

"Có thể nói cho ta biết được rồi chứ?"

"Cha đã ủy thác cho ta, trừ khi ngươi đạt thất cấp ma pháp sư hoặc thất cấp chiến sĩ, lúc đó ta liền nói cho ngươi" Tiểu Nhạn trịnh trọng đáp.

Lâm Lôi không nói gì, Phong hệ nguyên tố khởi xướng lên, hắn liền bay lên cao khoảng một thước rồi liệng qua liệng lại.

Là thất cấp ma pháp 'Phi Hành Thuật'

"Giờ thì mau nói cho ta sự thực đi"

Quả là biến thái, Tiểu Nhạn trừng mắt nhìn, nàng thừa hiểu Lâm Lôi làm vậy để chứng minh điều gì. (Xem lại bản thân đi đã rồi nói người khác)

Tiểu Nhạn bắt đầu thuận lại những lời Hoắc Cách nói hôm đó một lần cho Lâm Lôi nghe, càng nghe, sắc mặt Lâm Lôi càng thâm trầm, trong mắt lóe lên một tia ám kim sắc lạnh lẽo.

"Nói cách khác, công tước Mạt Đức Sâm chính là kẻ đã hại chết cha ta?" Hắn trầm giọng nói, giọng nói âm u, lạnh lẽo không chút độ ấm.

"Ừm, nhưng cha còn nói phía sau hắn còn có một thế lực khác. Lâm Lôi, ngươi nghĩ xem, công tước Mạt Đức Sâm là thân đệ đệ của quốc vương, kẻ đứng trên hăn không có nhiều, vậy suy ra kẻ đằng sau giật dây rất có thể là..."

"Quốc vương, Khắc Lai Đức" Lâm Lôi trong đầu liền đưa ra một cái tên.

"Có thể, nhưng ta thắc mắc, một quốc vương thì đàn bà đâu có thiếu, cứ cho là hắn nhìn trúng mẫu thân ngươi, hắn việc gì phải làm việc vòng vo vậy, ta nghi ngờ chuyện này không đơn giản như vậy" Tiểu Nhạn đắn đo một lúc rồi đưa ra kết luận

"Dù là ai, ta cũng sẽ khiến kẻ đó phải trả giá đắt" Lâm Lôi gật đầu, siết chặt hai bàn tay lại, kiên định nói.

"Ta cảnh báo ngươi, làm gì thì cũng nên cẩn trọng, an toàn của bản thân là trên hết. Nếu ngưoi hành động thiếu suy nghĩ, người gánh chịu không phải chỉ mình ngươi" Tiểu Nhạn ngay lập tức lên tiếng nhắc nhở, nàng sợ Lâm Lôi trong cơn tức giận tột cùng làm ra chuyện bất cẩn.

"Ta hiểu được, trong lòng ta tự có toan tính, Tiểu Nhạn, cám ơn ngươi" Lâm Lôi dứt khoát gật đầu.

"Vậy ta yên tâm, nếu cần ta trợ giúp liền nói cho ta biết. Cái này...." Tiểu Nhạn đi ra phía sau tông đường lấy ra một cái hũ đưa cho Lâm Lôi.

"Đây là ..." Ánh mắt Lâm Lôi nhìn chăm chăm vào chiếc hũ, gần như đã đoán ra trong hũ chứa vật gì.

Tiểu Nhạn nhè nhẹ dặn dò: "Lâm Lôi, đây là tro cốt của cha. Khi cha mất, ta và Hi Nhĩ Mạn thúc thúc không dám công bố ra ngoài, thậm chí còn không dám công khai mai táng. Ta đã âm thầm hỏa táng, đặt tro cốt trong mật thất chờ ngươi quay về ..."

Lâm Lôi thở một hơi dài, đưa tay đón chiếc hũ vào lòng. Trong hai tay hắn, chiếc hũ bỗng nhiên nặng trĩu ...

Gió mạnh từng cơn ào ào thổi ...

Tiểu Nhạn xoay người đi ra khỏi tông đường, để cho Lâm Lôi hắn được yên tĩnh một mình.

Trên nghĩa địa cách Ô Sơn Trấn không xa, một ngôi mộ đẹp đẽ nghiêm trang vừa được dựng lên, Lâm Lôi tóc cắt ngắn đang quỳ trước mộ, Tiểu Nhạn lặng lẽ đứng bên cạnh.

Lâm Lôi cùng Tiểu Nhạn cặm cụi suốt đêm để dựng nên nơi yên nghỉ cho Hoắc Cách. Với thực lực hiện nay của Lâm Lôi, việc dời chuyển những tảng đá lớn không phải là chuyện khó, lại thêm trình độ điêu khắc thạch điêu đại sư của hai người , ngôi mộ quả thực vô cùng uy nghi tinh xảo.
Gió vẫn không thôi thét gào, Lâm Lôi lặng thinh quỳ trước mộ ...

"Lâm Lôi, Tiểu Nhạn" Hi Nhĩ Mạn lưng đeo chiếc hộp đựng Đồ Lục đao xuất hiện phía sau lưng hắn.

Lâm Lôi không mở mắt, chỉ lẳng lặng lên tiếng: "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, Đồ Lục đao ta giao cho người, Ốc Đốn đệ đệ ta cũng giao cho người, cả Hi Lý gia gia nữa. Trên đường người hãy nhớ bảo trọng, thứ cho ta không tiễn nữa!"

Hi Nhĩ Mạn nhìn bóng Lâm Lôi đang quỳ, lại nhìn sang ngôi mộ, cuối cùng lặng lẽ gật đầu cất bước ...

Đột nhiên ... Lâm Lôi mở trừng mắt nhìn chăm chăm vào bia mộ ...

"Phụ thân, con thề sẽ bắt lũ người đã hại phụ thân phải trả giá! Tiểu Nhạn, chúng ta về thôi, còn phải tiếp đón khách nhân nữa"

Nói xong liền đứng dậy, quay mình bước đi, tiểu Ảnh thử trên vai hắn chừng như biết tình hình nghiêm trọng, chỉ nằm im thin thít.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK