Mục lục
Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn cái gì? Ta có thể cho ngươi, đừng giết chúng ta! - Carew không để ý đến nỗi đau thấu tâm can nơi tay trái, hết lời cầu khẩn Hàn Thạc.
- Hắc hắc, xin lỗi. Thứ ta muốn thì ngươi không thể cho ta! - Hàn Thạc hời hợt đáp, đi đến chỗ Ksiega, một tay nhẹ nhàng đè xuống.
Ksiega đau đến đứng tim, đã quên từ lâu cái ảo tưởng tươi mát về Helen, giờ bị bàn tay Hàn Thạc ép xuống thì liền cảm giác có một luồng lực lượng mênh mông tràn vào làm toàn thân hắn không thể động đậy.
- Đừng. Đừng giết ta! - Ksiega không thể di động thân hình, chỉ có thể hoảng hốt kêu rên, cầu xin Hàn Thạc khoan thứ.
"Rốp!"
Hàn Thạc đặt tay lên trên trán Ksiega, phát ra Ma nguyên lực khiến cho não bộ của y nát bấy như tương, thân hình mềm nhũn ngã xuống, không còn bất cứ biểu hiện gì là còn sống.
Tiếp tục bước tới bên cạnh Carew. Hàn Thạc không để ý đến tiếng gào thét của hắn, tủm tỉm cười nói:
- Trừ ngươi ra, tất cả mọi thành viên trong gia tộc của ngươi đều chết rồi, bất quá ta sẽ không giết ngươi.
- Ác ma. Ngươi, cái tên ác ma kia, ta và ngươi có thù hận gì. Vì sao đối xử với ta như thế này? - Carew vừa nghe toàn bộ thành viên gia tộc bị giết thì bất chấp tay trái đau đến tê bại đi, định nhằm phía Hàn Thạc cào hắn vài cái.
Hàn Thạc phát động tinh thần lực xuất ra ma pháp Linh Hồn Chấn Chiến. Hắn còn chưa đến gần, Carew đã cảm thấy đầu óc chấn động, cảm giác như kim châm từ bên trong khu vực não bộ chợt bộc phát, lập tức thần trí mơ màng mà ngất đi.
Lục Ma Phong vẫn cắm trên tay trái của Carew tự động bay trở về trong tay của Hàn Thạc. Hắn tay xách Carew đã hôn mê, theo hang động đã đào dưới lòng đất bí mật rời đi.
Bây giờ nếu như ai đó có thể xâm nhập xuống dưới lòng đất thì có thể phát hiện cả khu vực này đột nhiên có thêm rất nhiều đường hầm tỏa ra khắp bốn phương. Những đường hầm này phân biệt đi thông đến chỗ ở của các họ hàng thân thích trực hệ và bàng hệ của hầu tước Carew. Toàn bộ, không ai còn sống sót.
Đường hầm rắc rối phức tạp ở sâu dưới lòng đất hơn mười thước như thế, cho dù là trăm người cùng thi công cũng phải mất khoảng mười ngày mới có thể hoàn thành. Bên trong thành phủ này còn có một số thị vệ và ma pháp sư của Carew, một khi dưới lòng đất có tiếng động bất thường thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Nhưng mà hiển nhiên có một số việc không thể suy xét theo lẽ thường. Khi Hàn Thạc xách Carew đi thẳng một lèo trở về, tất cả những đường ngầm chằng chịt dưới lòng đất này bỗng dần dần bị lực lượng của đại địa dồn nén lấp đầy, đến khi Hàn Thạc ra ngoài được mấy dặm thì ngay cả một chút dấu vết về đường ngầm dưới lòng đất phủ thành cũng không còn lưu lại.
Ánh trăng chiếu xuống như thủy ngân, gió hiu hiu thổi trong đêm yên tĩnh, Hàn Thạc ung dung đi thẳng một mạch về và lẻn vào trang viên của Helen. Hắn phóng thích ra ma pháp Hắc Ám Mê Vụ khiến cho tất cả tối đen như thể đột nhiên bị một tấm màn đen phủ kín, ngay cả ánh trăng trên đỉnh đầu cũng bị che khuất.
Helen đứng một mình trong phòng, không hiểu sao trong lòng lại mơ hồ bắt đầu lo lắng cho Hàn Thạc. Loại tâm trạng này làm Helen có một chút không thích ứng. Trước kia nàng chưa từng trải qua nỗi lo lắng cho an nguy của một người đàn ông nào, huống chi đây lại là một gã đàn ông mà nàng luôn luôn oán hận.
Nhưng mà nàng không thể khống chế tâm trạng trong lòng mình. Mỗi giây mỗi phút từ khi Hàn Thạc rời khỏi nơi này, lại biết hắn đi làm cái gì nên Helen đã có phần đứng ngồi không yên, sợ hắn sẽ không thể bình an trở về.
- Dù sao thì không có chuyện gì xảy ra vẫn tốt hơn! - Helen lẩm bẩm, lông mày khẽ nhíu lại, mặt vẻ ưu phiền.
Đèn trong phòng đã tắt từ lâu, Helen cứ lặng im như vậy nhìn về hướng cửa sổ mà Hàn Thạc rời đi. Ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo chập chờn như thương như xót nghiêng soi lên da thịt trắng ngần của Helen hiện lên sáng đẹp rung động lòng người.
Khi ma pháp Hắc Ám Mê Vụ lan tràn tới đây, Helen trước tiên cảm giác ánh trăng đột nhiên biến mất. Đôi mắt sáng lên, miệng nở nụ cười vui nhè nhẹ, nàng chủ động mở rộng thêm cửa sổ còn bản thân thì đi vào trong buồng trong.
Vào lúc Helen mở cửa sổ, làn gió thoảng đưa tới một luồng sương khói, cửa sổ lặng yên không một tiếng động tự khép lại rồi một cái bóng ảnh dần dần hiện hình.
- Ngươi không sao chứ? - Helen cũng không hỏi Hàn Thạc có giết chết được Carew hay không mà trước hết là hỏi thăm bản thân hắn có bị trở ngại hay không, dường như ở chỗ sâu trong lòng nàng thì an nguy của Hàn Thạc có lẽ còn quan trọng hơn so với tánh mạng của Carew.
Lời vừa thốt ra, Hàn Thạc dễ dàng nhận ra được sự biến hóa của thái độ và giọng nói Helen đối với hắn, trong lòng bất giác ấm áp, nụ cười càng thêm ôn nhu, đáp:
- Cám ơn sự quan tâm của nàng. Ta không có việc gì.
Bàn tay của Carew bị tay trái Hàn Thạc đè lên làm cho đông cứng lại, không có một giọt máu tươi chảy ra, cũng không có một chút mùi máu tươi có thể bay đi, tuyệt đối không có người nào phát hiện được bất luận manh mối gì.
Vào thời gian giọng nói ôn nhu của Hàn Thạc vang lên thì thân ảnh Hàn Thạc xách theo Carew cũng hiển lộ ra. Helen trông thấy trong tay hắn có Carew bị hôn mê thì đôi mắt nàng đang ánh lên những tia thùy mị nhìn Hàn Thạc bỗng dần dần bị nỗi thù hận vô tận lấp đầy, nàng âm trầm nhìn Carew nói:
- Con chó già kia. Rốt cục ngươi cũng lọt vào tay ta.
Hàn Thạc liếc mắt ra hiệu cho Helen rồi mang Carew đi thẳng đến một gian phòng ở buồng trong, tiện tay ném hắn xuống. Hàn Thạc bố trí ở chung quanh một kết giới ma pháp cách âm, xong rồi mới nói với Helen đang cố gắng áp chế cơn giận dữ oán hận:
- Được rồi, nàng có thể làm hắn tỉnh lại rồi từ từ giết chết hắn. Ta ở bên ngoài canh chừng giúp nàng một lúc.
Có lẽ mối thù hận này đã tích tụ trong lòng suốt một thời gian quá dài, Helen phải ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm không để bộc phát, bây giờ thấy cơ hội tự tay đâm chết kẻ thù đã ở trước mắt thì cũng không rảnh rỗi nói chuyện cùng Hàn Thạc nữa. Nàng nghe vậy thì gương mặt xinh đẹp bị che phủ bởi một lớp sương lạnh, một mình tiến vào trong căn phòng vốn là nhà kho kia.
Khi cửa phòng đóng lại vang lên "cạch" một tiếng, Hàn Thạc cũng không có tâm trí nghe lén tình hình bên trong mà ung dung đi đến chỗ Helen ngồi ban nãy, với lấy một cái chén một lần nữa rót cho mình một chén rượu tràn đầy rồi vừa nhấp từng ngụm rượu ngon vừa rút ra quyển sách Vong Linh ma pháp dày cộp, cứ như vậy tiếp tục nghiên cứu.
Ma đạo sư cần phải hiểu rõ Vong Linh ma pháp. Các loại ma pháp ngoại trừ Ôn Dịch ra thì Hàn Thạc đều cố gắng nắm giữ. Hắn có tinh thần lực ở cấp bậc Đại Ma đạo sư rồi nên bây giờ thì nghiên cứu thẳng đến ma pháp thuộc cấp bậc cao thâm là Dị giới triệu hoán thuật.
Ba sinh vật Lão thi yêu, Mộc nãi y lĩnh chủ, Cốt ma thì Hàn Thạc với cảnh giới Đại Ma Đạo Sư đều có thể nắm giữ, nhưng tầng Dị giới triệu hoán thuật ở cấp độ cao thâm hơn này lại có một chút khác biệt với cấp ban đầu. Khi hắn triệu hoán cương thi và khô lâu chiến sĩ, thường thì với bậc một triệu hoán thuật đã có thể đạt được liên lạc cùng cương thi và khô lâu chiến sĩ ở dị giới. Loại liên lạc này có thể giúp Hàn Thạc dễ dàng đưa bọn chúng vượt qua vị diện mà đến thế giới này.
Cương thi chiến sĩ và khô lâu chiến sĩ là loại Vong Linh sinh vật đẳng cấp thấp, không có bất luận năng lực tự chủ phản kháng nào, hoàn toàn theo tâm ý Hàn Thạc mà đến, căn bản không biết động não suy nghĩ có muốn tới đây hay không.
Từ Tà Ác kỵ sĩ trở đi thì phương pháp triệu hoán đã có thay đổi rất nhiều, cho dù Hàn Thạc có thể cảm ứng được sự tồn tại của Tà Ác kỵ sĩ thì vẫn phải lợi dụng tinh thần lực khổng lồ trước tiên phá vỡ sự phản kháng của bản thân chúng, như vậy mới có thể nắm giữ được tư tưởng của chúng rồi dùng lực lượng khế ước khống chế đưa chúng đến không gian này.
Đối với Triệu hoán thuật ở cảnh giới của Đại Ma đạo sư thì Lão Thi yêu, Mộc nãi y lĩnh chủ và Cốt ma có cấp bậc rất cao, toàn bộ đều có ý thức tự chủ với lực lượng linh hồn còn khổng lồ hơn cả những cường giả thông thường của thế giới này. Loại Vong Linh sinh vật cấp bậc này cho dù ở dị giới cũng thường là bá chủ hùng cứ một phương, chí ít cũng là kẻ độc hành mà đa số sinh vật đẳng cấp thấp không dám trêu chọc.
Loại sinh vật này chẳng những có ý thức hoàn chỉnh mà còn đều tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không phải chỉ một cái khế ước là có thể đủ thuần phục bọn chúng. Chính vì thế, chú ngữ triệu hoán càng có vẻ rườm rà thần bí, bên trong bao hàm sự thâm nhập thăm dò đối với lực lượng linh hồn và những giải thích về tính cách của sinh vật dị giới.
Trừ điều đó ra, khi Vong Linh pháp sư dùng khế ước liên kết giữa hai vị diện, mình và bất tử sinh vật thì Vong Linh pháp sư nhất định phải có lực lượng đủ để buộc bất tử sinh vật đẳng cấp cao kia phải thần phục, nếu không bất tử sinh vật bướng bỉnh bất tuân sẽ nhất định có thể hung hăng phản kháng.
Ở trong quá trình phản kháng này, Vong Linh pháp sư một mặt phải lợi dụng tinh thần lực áp chế ngăn chặn nó với các sinh vật dị giới ở nơi xa xôi, còn mặt khác tiếp tục duy trì tính chính xác của Vong Linh chú ngữ. Với tinh thần lực cuồn cuộn thì bất luận một âm tiết và những thủ thế phối hợp cũng không thể để xuất hiện một chút sai lầm, nếu không thì chẳng những không thể triệu hồi ra Vong Linh sinh vật mà linh hồn của Vong Linh pháp sư còn phải chịu sự cắn trả, nhiều khả năng linh hồn phiêu du đến một vị diện rồi cuối cùng không thể trở về không gian mà bản thể đang ở.
Hàn Thạc bây giờ đi sâu nghiên cứu những miêu tả về linh hồn của các Vong Linh sinh vật đẳng cấp cao. Trong ba loại bất tử sinh vật đẳng cấp cao, Lão Thi Yêu có nanh vuốt sắc nhọn và hành động nhanh nhẹn, mặc dù không có hình dáng cao to tương tự như Ngân sắc cự viên nhưng mà vẫn có được tốc độ nhanh tương tự và móng vuốt sắc nhọn.
Thân thể của Mộc nãi y lĩnh chủ cứng như loại nham thạch rắn chắc nhất, thường ngày sinh sống ở trong quan tài, mặc dù tốc độ di chuyển không nhanh nhẹn nhưng sức lực vô cùng lớn và có thêm chất cường toan hủ thực có thể lợi dụng tử khí dung hợp vào trong cơ thể, cũng tương tự vô cùng khó đối phó.
Toàn thân Cốt Ma do xương cốt chất đống mà thành. Trong số ba bất tử sinh vật thì Cốt Ma là loại đặc biệt nhất, bởi vì toàn bộ thân thể của hắn đều do xương cốt tạo thành. Xương cốt tạo thành thân thể hắn vô cùng vững chắc lại bao hàm khí tức xác chết khổng lồ, vì vậy thực lực của Cốt Ma sẽ vô cùng đáng sợ, có sức phòng ngự không kém đối với vật lý công kích và ma pháp công kích.
Ở thời điểm mấu chốt, Cốt Ma còn có thể làm nổ tung xương cốt toàn thân để tạo thành công kích trí mạng đối với địch nhân. Chỉ cần đối phương bị giết chết ngay trong một kích như vậy thì Cốt Ma lại có thể tái tạo lại thân thể từ những chiếc xương cốt vừa bắn ra.
Bất quá, nếu Cốt Ma tạo thành từ những xương cốt không bao hàm tử khí khổng lồ thì nó có tốc độ không quá mau lẹ và sức lực cũng không lớn, bất kể là vật lý công kích hay là ma pháp công kích đều có thể làm hắn bị thương nặng. Cốt Ma có thể vô cùng cường đại, cũng có thể vô cùng yếu ớt, là thứ cổ quái nhất trong ba loại sinh vật.
Nhưng Hàn Thạc biết Cốt Ma đã được Tiểu Khô Lâu cải tạo có khả năng bay lượn thì nhất định là một Cốt Ma cường đại, bởi vì xương cốt thân thể của nó trải qua Tiểu Khô Lâu chỉnh sửa lại, nguyên liệu đều là xương cốt của các loại ma thú siêu giai cổ xưa bên trong cấm kỵ chi địa, bên trong toàn bộ những xương cốt kia đều bao hàm một bộ phận lực lượng trong cơ thể của loại ma thú siêu giai đó.
Ở dị giới, Cốt Ma chế tạo bởi loại xương cốt này sẽ hấp thụ lực lượng tử khí rất nhanh chóng. Cốt Ma kia với thân thể do xương cốt tạo thành đã có thể bay lượn thì đủ để chứng minh hắn ít nhất cũng có trí tuệ khống chế một phần trọng lực, nếu không bằng vào vài khối thịt thối bám trên xương cốt, căn bản không thể làm cho hắn linh hoạt bay múa như vậy.
Hàn Thạc hiểu được đặc điểm của ba sinh vật dị giới xong, nhưng mà lực lượng linh hồn của ba sinh vật dị giới lại bất đồng. Trước mắt, hắn nghiên cứu về lực lượng linh hồn của Lão Thi Yêu, chỉ cần Hàn Thạc có hiểu biết về tất cả các loại phản ứng của Lão Thi Yêu khi đối mặt với tinh thần lực triệu hoán thuật thì mới có thể dùng tinh thần lực tìm được phương pháp ứng đối, lợi dụng thành công lực lượng khế ước đem hắn đến vị diện này.
Vào khi Hàn Thạc nhíu mày nghiền ngẫm tập sách ma pháp dày sụ kia, đột nhiên nghe được một tiếng gào thét thê lương do không kiềm chế được mà phát ra. Âm thanh đã bị ma pháp kết giới ngăn cản làm giảm vài lần rồi, những thị vệ ở bên ngoài căn bản không nghe được, chỉ có Hàn Thạc là nghe thấy rõ ràng. Hắn hiểu rõ đây là một tiếng gào thét cuối cùng của Carew trước khi chết.
Sự thật quả đúng như vậy. Không bao lâu sau thì Helen máu me dính đầy tay đầy người đi ra từ bên trong căn phòng đó, cúi đầu khóc thút thít chạy thẳng tới phía Hàn Thạc. Không đợi Hàn Thạc dang tay chuẩn bị cho nàng một tư thế dễ chịu, Helen đã vùi đầu vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn rồi òa lên khóc nức nở.
Mùi máu tươi tanh nồng từ bên trong phòng, và cả từ trên người Helen xộc vào mũi Hàn Thạc. Hàn Thạc không hề khó chịu trước loại mùi vị này, nhưng mà lại không muốn cho thị vệ trông coi bên ngoài phát hiện ra nên hắn khẽ giơ tay trái lên, cánh cửa phòng đang mở rộng bỗng tự động đóng lại, trong lòng bàn tay có một vòng xoáy lưu chuyển, toàn bộ mùi máu tươi đều bị bao bọc lại.
Helen ôm chặt Hàn Thạc khóc thút thít một lúc thì tâm tình cũng dần dần trở lại yên tĩnh. Lúc này, vòng xoáy trong lòng bàn tay trái của Hàn Thạc đã hút hết mùi máu tươi, hình thành nên một giọt huyết châu đang rung rinh. Giọt huyết châu vẫn còn chầm chậm lay động, thu hút mùi máu tươi từ trên người Helen, không cho một chút mùi tanh nào lan tỏa ra bên ngoài.
- Thiếp đỡ nhiều rồi. Xin lỗi đã làm dơ bẩn hết cả người của chàng rồi! - Helen chậm rãi tách ra khỏi Hàn Thạc, thấy hắn bị nàng làm cho toàn thân dính máu tươi thì gương mặt xinh đẹp còn đầm đìa nước mắt liền lộ vẻ biết lỗi, nói với Hàn Thạc.
- Không sao đâu. Tại sao Hỏa Phong không ở bên cạnh nàng, lúc này cô ta cần phải ở cùng một chỗ với nàng mới phải chứ? - Hàn Thạc phát hiện từ khi hắn đến đây, Hỏa Phong trước sau đều không hề xuất hiện nên hơi ngạc nhiên hỏi.
- Hỏa Phong tỷ tỷ không thích chỗ quá đông loài người, thông thường nếu không có chuyện đặc biệt thì sẽ không xuất hiện ở chỗ đông người. Tỷ ấy đang nghỉ ở bên trong sơn cốc trong rừng rậm, khi cần thì thiếp dùng tâm linh triệu hoán tỷ là được rồi. Bây giờ chàng đã ở bên cạnh thiếp, an toàn của thiếp không có vấn đề gì cho nên mới không để cho tỷ ấy tới đây. - Helen giải thích cho Hàn Thạc.
-Hóa ra là như vậy!
Hàn Thạc đáp lời rồi nói tiếp:
- Ta cũng có một con siêu giai ma thú Hắc Long, nhưng nó lại thích suốt ngày chạy rong chơi chỗ đông người, người càng nhiều hắn càng cao hứng, xem ra tính cách của siêu giai ma thú cũng không phải cùng một kiểu.
- Chàng còn có con siêu giai ma thú Hắc Long? - Helen kinh ngạc hỏi.
- Ừ, trước mắt hắn đang tiến hành bước tiến hóa lên nhị giai, ta tạm thời để hắn ở một chỗ an toàn. - Hàn Thạc trả lời.
Helen kinh ngạc nhìn Hàn Thạc một lúc, vốn định nói vài câu khen ngợi sự thần kì của hắn, nhưng mà nghĩ lại một chút thì thấy những điều thần kỳ của con người này còn ít ư? Vậy nên thôi không có nhiều lời. Sau đó đột nhiên thấy vết máu ở ngực Hàn Thạc, còn có một giọt huyết châu đang chuyển động trong lòng bàn tay trái của hắn, kinh ngạc nói: - Đây là cái gì?
- Là mùi máu tươi ở trong phòng. Ta không cho nó phát tán ra, ngưng tụ thành một giọt máu tươi. - Hàn Thạc giải thích.
- Chàng thật sự là một người kỳ lạ!
Helen cuối cùng vẫn không nhịn được thốt lên, sau đó lại tự nhiên nắm tay Hàn Thạc kéo đi về hướng phòng tắm, chẳng biết nghĩ gì mà khuôn mặt ửng đỏ, nói lí nhí:
- Trước hết hãy rửa sạch vết máu ở trên người đi. Để như vậy không dễ coi đâu.
Nghe Helen nói như vậy, trong lòng Hàn Thạc rung động. Khi Helen dịu dàng dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương kéo lấy cổ tay to lớn của hắn, Hàn Thạc cảm thụ được tình cảm ẩn chứa sau bàn tay của Helen, mắt đột nhiên ánh lên tia sáng rạng rỡ, nhìn Helen mà không tránh khỏi trong lòng dần dần có thêm chút mong đợi.
Trang viên mà tên Carew dùng để chiêu đãi Helen hết sức xa hoa. Như chỗ Helen ở thì có khoảng mười gian phòng lớn nhỏ. Phòng rửa mặt, phòng tắm, phòng khách, phòng ngủ, phòng chứa đồ, phòng phơi quần áo... không chỉ có đủ mà toàn bộ đều trang trí nguy nga lộng lẫy. Phủ Thành chủ của Hàn Thạc ở thành Brettel so với chỗ này thì căn bản như là nông trường nhỏ ở nông thôn rồi.
Giữa phòng tắm là một cái bể tắm hình ô van rộng rãi, phía dưới mặt đất có một ma pháp trận nhỏ do một viên Hỏa Diệu Thạch cung cấp sức nóng khiến cho toàn bộ nước bên trong bể tắm được duy trì ở một độ nóng ấm dễ chịu nhất. Trong làn hơi nước lờ lờ mờ mờ, khuôn mặt Helen càng thêm bừng đỏ, ôn nhu trợ giúp Hàn Thạc cởi áo và tháo thắt lưng.
Sau khi tất cả quần áo được cởi ra, Hàn Thạc với thân hình cao hơn một mét chín, có thể nói là một thân hình nam tính hoàn mỹ, cứ như vậy hiện ra ở trước mặt của Helen. Mỗi một sợi cơ từng bắp thịt của Hàn Thạc đều như bao hàm lực lượng bùng nổ làm cho cả người dù buông lỏng mà vẫn sẵn sàng chẳng khác gì một con thú săn hung tàn đang thủ thế chờ tấn công, thân thể trần trụi của hắn đưa đến cảm giác về một loại hung thế dọa người.
Thân hình cao lớn, khí lực sung mãn của Hàn Thạc đã in sâu vào trong đôi mắt của Helen. Khi Helen cởi quần áo bên dưới của Hàn Thạc ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn đứng sừng sững như đỉnh núi cao thì toàn thân tựa như rơi vào một vực sâu không thấy đáy mà không thể tự kềm chế được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Janet
"Người đàn ông như ma thần này từ nay về sau sẽ là nam nhân của ta sao?"
Helen than nhẹ trong lòng, ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt đang đầy vẻ mê say của Hàn Thạc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Đại Ma Vương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK