Sâu năm trăm trượng trong lòng đất, dường như đã có người khai phá ra rất nhiều rãnh nhỏ phức tạp đan chéo nhau, số căn phòng lớn nhỏ ở dưới lòng đất này không dưới một ngàn phòng. Khu vực phụ cận, cũng có ba tòa núi bị khoét sạch lõi, bên trong đào rất nhiều thạch thất rộng lớn. Chỉ là không có bất cứ dụng cụ chiếu sáng gì, tạm thời cũng chưa có người sống ở đây.
- Đại ca, mệt chết đi được, một chỗ để cung điện, ba tòa núi lớn, thật đúng là quá sức mà! - Thổ giáp thi sắc mặt đầy mệt mỏi, không biết có phải do tiêu hao quá nhiều lực lượng trong cơ thể hay không.
Kim giáp thi cũng không hơn gì, ánh sáng trên kim giáp của nó được nuôi dưỡng ở Kim tuyệt chi địa khá ảm đạm, nhìn qua cũng có thể thấy sự uể oải trong đó.
Ở sâu trong lòng đất quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy huynh đệ bọn họ. Khuôn mặt lạnh lùng của tiểu khô lâu Hàn Hạo ôn hòa hơn rất nhiều so với ngày thường. Hắn nhíu mày, từ bên trong không gian giới chỉ lấy ra một khối đất vàng nứt nẻ cùng một viên ngọc ánh sáng lấp lánh phân biệt đưa cho Hàn Thổ và Hàn Kim.
Hàn Thổ, Hàn Kim vừa thấy hắn lấy ra hai vật khác nhau này thì mắt đều sang bừng lên, không khách sáo đưa tay đoạt lấy đồ vật trong tay Hàn Hạo.
Khối đất vàng nứt nẻ này thật không tầm thường. Vừa rơi vào trong tay của Hàn Thồ thì lập tức phóng ra Thổ nguyên lực to lớn, giống như là nước chảy ra biển rộng dung nhập vào hoa văn trên tay Hàn Thổ, vẻ mệt mỏi của hắn cũng dần biến mất, đôi mắt bắt đầu trở nên lấp lánh hữu thần.
Hàn Kim thì khác, viên ngọc sáng lấp lánh bị hắn nhai nát rào rạo, trực tiếp nuốt vào bụng. Sau khi hắn ăn khối ngọc thạch, thần sắc tươi tỉnh mỉm cười nói:
- Đại ca, huynh tìm được những thứ tốt này ở nơi nào vậy? Ha ha, ta đã đi qua các ngọn núi lớn nổi tiếng tới mấy lần cũng chưa từng gặp qua đất vàng và ngọc thạch. Đây đều là thổ kim chí bảo đó!
- Là cướp được! - Hàn Hạo lạnh lùng trả lời.
- Ha ha, quả nhiên vẫn là đại ca lợi hại, xem ra việc được cướp bóc tại Vùng Đất Hỗn Loạn khiến cho cuộc sống đã trở nên phong phú đầy màu sắc! - Hàn Thổ thô lỗ cười khúc khích, hắn trước mặt Hàn Thạc, Hàn Hạo trước sau như một, vẫn luôn nói ra những lời thật lòng.
- Tại sao tiểu Kim tiểu Thổ có, mà đệ lại không có vậy? - Hàn Mộc lẩm bẩm nói.
- Là do ta chưa tìm được vật phù hợp với ngươi, nếu có thì ta nhất định sẽ giữ lại cho ngươi. - Hàn Hạo liếc mắt nhìn Hàn Mộc, thần sắc bình thản.
- Nếu là có thật, nhớ lưu lại cho đệ nha. Hắc hắc, còn cả mỹ nữ nữa. Đại ca biết ta thích công việc sáng tạo ra tính mạng mà! - Hàn Mộc bày ra vẻ mặt dâm tà.
- Các ngươi nhanh quay về Ma ẩn cốc đi. Những việc còn lại sẽ do thuộc hạ của ta. Nơi này lớn như vậy, muốn lắp xong đèn chiếu sáng và vật dụng cơ bản dành cho cuộc sống ít nhất phải tốn một năm. - Hàn Hạo nhìn ba người, nhẹ giọng nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Biết rồi đại ca. Ha ha, ta sẽ đào một cái thông đạo từ nơi này đến địa đạo trong lòng đất của Ma ẩn cốc. Như vậy thì cho dù phía bên kia có đụng phải kẻ thù, cũng có thể phối hợp lẫn nhau. Khối đất vàng quý giá này cũng đủ cho ta mở rộng thông đạo. - Hàn Thổ gãi gãi đầu, vẻ mặt tươi cười.
- Như vậy là tốt nhất! - Tiểu khô lâu Hàn Hạo gật đầu. Chợt như vừa nghĩ đến điều gì đó, đã hướng lên mặt đất bay đi.
Một lát sau, Hàn Hạo đã lên tới phía trên, khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ lãnh khốc vốn có, nhìn tên thủ hạ đang quỳ mọp ở trước người hỏi:
- Chuyện gì?
- Thủ lĩnh xin mời xem qua. - Tên thủ hạ của Hàn Hạo chính là một liệp thần giả, khom người đem một quyển trục truyền tin trao tận tay hắn.
Đọc trong chốc lát, tà quang trong mắt Hàn Hạo lóe lên. Đốt quyển trục trong tay thành tro bụi rồi hắn nhìn thoáng qua thủ hạ đang quỳ sát mà phân phó:
- Tập hợp thủ lĩnh khắp nơi, nhắn lại mệnh lệnh của ta, hôm nay chuẩn bị rời khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn một chuyến.
Gã liệp thần giả vẻ mặt ngạc nhiên, hắn không hiểu tại sao đang yên đang lành Hàn Hạo lại đột nhiên muốn liệp thần giả đang phân tán ở Vùng Đất Hỗn Loạn rời đi. Trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu nhận lệnh rồi chậm rãi rút lui.
Sau khi ra mệnh lệnh xong, tiểu khô lâu Hàn Hạo trở về trong lòng đất, nhìn ba người Thổ giáp thi nói:
- Phụ thân bảo ta đi làm một việc, sợ rằng tạm thời phải rời khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn một thời gian.
- Làm việc gì? - Hàn Mộc sững sốt, chợt cười hì hì nói:
- Đại ca, mang ta theo được không, ta đang cảm thấy nhàm chán đây.
Lắc đầu, Hàn Hạo kiên quyết cự tuyệt, nói:
- Phụ thân muốn ta mang theo các liệp thần giả, giả bộ là người của liên minh liệp thần giả từ ngoài đến. Tại mấy nơi gần cửa khẩu thần vực tập kích một ít người đi đường. Việc này nhằm cho thần vệ của mấy thần vực lân cận biết là có chuyện liệp thần giả tụ tập. Thuận tiện sẽ tung một ít tin đồn ra ngoài. Phụ thân không có nói ta mang các ngươi theo, cho nên không thể mang các ngươi theo. Còn nữa, phụ thân sẽ rất nhanh sẽ trở về Ma ẩn cốc, đến lúc đó nếu có chuyện muốn các ngươi làm thì sao?
- Như vậy thì thôi…
Nghe Hàn Hạo nói như thế, Hàn Mộc chỉ có thể bất dĩ gật đầu.
Bốn người không nói thêm lời nào mà rời đi, những đại công trình bí mật này ngày sau tiếp tục làm. Ba người Kim giáp thi, Thổ giáp thi, Mộc giáp thi đi sâu vào trong lòng đất, chậm rãi hướng về Ma ẩn cốc cách đó không xa.
Thổ giáp thi tiếp tục mở rộng thông đạo.
Tuyết Băng Phong, Vassis tu luyện thủy hệ lực lượng, cả người hắn đang ở trong một khối băng thật lớn. Giống như là một người đã bị đóng băng cả ngàn năm vậy, không có một chút khí tức sinh tồn nào.
Tuyết Băng Phong, trên đỉnh núi tuyết phủ quanh năm, nhiệt độ bình thường luôn duy trì ở cỡ âm sáu bảy mươi độ, ở một số khu vực đặc biệt của Tuyết Băng Phong, hàn độc quanh năm không hề tiêu tan mà tích tụ ngày càng nhiều. Ở đó hình thành những khối băng lạnh đến mức khó tin. Mà khối băng của Vassis là một trong những khối băng lạnh nhất ở Tuyết Băng Phong, ở bên trong hàn khí dày đặc có thể giết chết một thượng vị thần kém cỏi trong nháy mắt!
Vassis sỡ dĩ lựa chon Tuyết Băng Phong làm nơi tu luyện của mình chính là vì hàn độc kinh khủng của nơi này, việc ẩn thân trong một khối băng lạnh lẽo đồng thời hấp thụ khí lạnh có thể làm cho Băng hệ lực lượng của Vassis đạt tới cảnh giới thuần nhất.
Ở bên ngoài động khẩu mà Ngõa Tây Tạp đang tu luyện, một nhóm thượng vị thần đồng dạng tu luyện thủy hệ lực lượng đang hờ hững ngồi xếp bằng, trái phải đều bị băng tuyết bao trùm, trông giống như là nhóm người tuyết, trong cơ thể chỉ có năng lượng ba động yếu ớt.
Bọn họ không thể như Vassis, lợi dũng hàn băng cực lạnh trong băng nham để tu luyện lực lượng của mình, chỉ có thể tại cửa động hấp thụ một chút khí lạnh để sử dụng. Cho dù là như vậy thì bọn họ vẫn đạt được lợi ích không nhỏ, ở nơi này tu luyện có thể nhanh hơn ít nhất ba lần so với người tu luyện ở bên ngoài.
Năm người tuyết yên lặng hấp thụ khí lạnh của Hàn Băng động, đột nhiên một người trong đó mở mắt ra, một cái bóng lơ lửng trên không trung xen lẫn giữa gió lạnh vù vù từ bên ngoài lẳng lặng đi vào.
Ngay từ đầu, người này vẫn còn cho là ảo giác, hắn nhấp nháy con mắt cảm nhận một chút, đột nhiên phát hiện chính xác trong cơn gió lạnh có người, hắn giật mình sợ hãi cả người phát ra tiếng "Rắc rắc". Băng trên người bắt đầu tan, hắn quát khẽ:
- Không tốt, có người xâm nhập, gió của Hàn Băng động luôn là từ bên trong thổi ra bên ngoài, vừa có một cơn gió lạnh hướng ngược lại. Rõ ràng là có người dùng tốc độ cực nhanh vào bên trong Hàn Băng động khiến cho hướng gió thay đổi!
Bốn người khác trên mặt biến đổi, trên người đều có tiếng "rắc rắc" vang lên. Bọn họ hoảng hốt lo sợ nói:
- Làm sao bây giờ?
- Nói nhảm, đương nhiên là lập tức bẩm báo cho đại nhân. Ngay lúc này đại nhân chắc hẳn là con tu luyện bên trong băng nham, nếu không thể kịp thời từ bên trong băng nham đi ra, nói không chừng sẽ có nguy hiểm! - Người này hét lớn một tiếng, vội vã hướng vào bên trong Hàn Băng động.
Đột nhiên, một tiếng quát nhẹ lạnh thấu xương từ bên trong Hàn Băng động truyền đến:
- Ở yên tại đó!
Năm người vừa nghe thấy âm thanh từ Hàn Băng động truyền ra thì lập tức dừng lại không tiến vào. Vẻ mặt bốn người đều ngơ ngác nhìn về phía người đầu tiên đứng dậy, hắn cũng ngẩn người, tiếp tục ngồi xuống xếp bằng tại chỗ, nói:
- Đại nhân đã lên tiếng, chắc chắn là không có việc gì, chúng ta cũng không cần sốt ruột.
Vừa thấy người này ngồi xuống, bốn người kia cũng đều gật đầu, trong đó một người hỏi:
- Ansett, ngươi đoán xem người vừa đến là ai?
Người dẫn đầu tên Ansett lắc đầu nói: - Ta không cảm nhận được bất cứ lực lượng quen thuộc nào, hẳn là cùng cấp bậc cường giả với đại nhân. Cường giả ở Vùng Đất Hỗn Loạn mà có thể so được với đại nhân, cũng chỉ có mấy người mà thôi. Trước kia có hai vị đại nhân Salas, Logue thường xuyên đến đây, nhưng đều là quang minh chính đại mà gặp mặt, lần này không biết có phải là bọn họ hay không?
- Không phải chứ? - Người vừa hỏi lắc đầu, nói:
- Salas đã rời khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn, mà Logue nghe nói mấy lần gây chuyện xích mích với đại nhân, chắc cũng không phải là hắn! Trừ hai người này ra, thì không biết còn có người nào nữa.
Năm người bên ngoài không nghe được âm thanh bên trong Hàn Băng động, họ chỉ có thể ở bên ngoài thầm phỏng đoán thân phận của người mới đến, nhưng mà đoán đi đoán lại cũng không ra.
Thời gian đã qua nửa ngày, một bóng dáng âm u từ Hàn Băng động chợt lóe lên rồi biến thành một đạo ánh sáng nhàn nhạt hướng về phương xa biến mất.
Năm người chờ đợi lâu như vậy, đúng là chỉ muốn nhìn xem người đến là ai. Nhưng là khi đạo ánh sáng xuất hiện, bọn họ dù tập trung quan sát, vẫn không thể biết được thân phận của người đi ra.
- Ta dám chắc không phải là hai vị đại nhân Logue và Salas, một vị đại nhân tu luyện Tử vong lực lượng, một người tu luyện Lôi điện lực lượng, nếu như là bọn họ, nơi này ít nhiều sẽ phải lưu lại một chút vết tích của Tử vong hay Lôi điện nguyên tố! - Người đến biến mất một hồi lâu, Ansett suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói.
- Vậy là ai ? - Một người vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
- Cũng không biết là ai nữa. Nhưng mà bóng dáng u ám đó có vẻ cực kì mạnh mẽ, cơn gió lạnh do hắn tạo ra mang theo một hơi thở tà dị, điều này có chút giống với nhân vật danh tiếng mới nổi gần đây! - Trầm mặc một hồi, Ansett đột nhiên nói.
- Ngươi nói đến chính là vị ở Ma Ẩn Cốc? - Bốn người biến sắc, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên đồng thời hô.
"Hừ!" Đột nhiên bên trong Hàn Băng động truyền đến một tiếng hừ nhẹ khiển trách.
Năm người hoảng sợ, toàn bộ câm như hến, cũng không dám bàn luận lung tung nữa.
Đại Ma Vương