Mục lục
Tổng tài tại thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: shinoki



"Anh đi tìm em. Trễ một bước."



Cung Âu đáp, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô.



Đối với câu trả lời như vậy, Thời Tiểu Niệm cũng không bất ngờ, khi biết mọi chuyện đều có nguyên nhân, cô hiểu, Cung Âu cũng không muốn buông tha cô.



Cô tin, Cung Âu là thật một mực tìm cô.



Không cần chứng cớ gì, chính là cô tin.



Cô bây giờ mới biết ban đầu Cung Âu quấn quít là vì cái gì, hắn muốn chia tay, rõ ràng tách ra, nhưng hắn len lén ăn thức ăn cô làm, sau đó lại lên tiếng chối.



Chân tướng, đoạn thời gian đó Cung Âu biến hóa cũng được giải thích thông.



"Bởi vì như vậy, anh bị cha anh đánh?" Thời Tiểu Niệm hỏi tiếp.



" Ừ." Cung Âu trầm giọng nói, dáng vẻ căng thẳng, cặp mắt không chớp nhìn chằm chằm cô, giống như canh chừng một phạm nhân.



Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn vết sẹo sậm màu trên tai hắn, lông mi khẽ đông, thấp giọng hỏi, "Đau không?"




"Đau!" Cung Âu không phủ nhận chút nào.



"..."



Ngực Thời Tiểu Niệm cũng đau theo.



"Là do anh tự chuốc lấy!" Cung Âu bỗng nhiên lại bồi thêm một câu.



Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, Cung Âu đưa tay lướt qua môi mỏng của mình, có chút không được tự nhiên nói, "Ai bảo anh muốn chia tay, biến thành như vậy là do anh tự chuốc lấy! Anh cho rằng em cách anh càng xa càng tốt, kết quả không phải như vậy! Sớm biết, anh làm sao cũng sẽ không chia tay!"



Con người luôn luôn sau khi dạy dỗ mới biết hối hận.



"..."



Cô không biết nói gì, hắn thừa nhận sai lầm rất nhanh, thừa nhận hắn hối hận cũng rất nhanh, cái gì cũng nhanh, còn tỏ ra đó là chuyện đương nhiên.



Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, ánh mắt có chút chua xót.



"Thời Tiểu Niệm, em còn hận anh không?" Cung Âu ngồi trên bàn uống trà thuỷ tinh, giơ chân lên đặt trên đùi cô, dính sát.



Thời Tiểu Niệm giật mình nhìn về phía hắn.



"Anh biết em hận anh." Cung Âu thật sâu ngưng mắt nhìn cô nói, " Anh đã nhìn thấy chữ em khắc ở trên giường!"



Đã thấy a.



Tôi hận anh, ba chữ kia mỗi một lần cô thống khổ đều khắc, vết khắc càng ngày càng sâu, mỗi một vết khắc cũng đi vào ngực cô, đau nhói.



Nhưng bây giờ, hắn lại nói cho cô, hết thảy mọi chuyện cô đều hiểu lầm rồi, cô hận sai rồi.






Hắn có tìm cô, hắn không có buông tha cô, hắn thậm chí là vì cô mới đính hôn.



"Em còn hận anh không? Có phải sau khi tiêu hóa những chuyện này em sẽ không hận anh nữa đúng không?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi, muốn hỏi tới khi có kết quả.



Hắn không muốn cô hận hắn, hắn muốn cô giống như trước đây, ngày ngày làm đồ ăn cho hắn.



"Em không biết."



Thời Tiểu Niệm thành thực nói ra cảm thụ của mình.



"Hận chính là hận, không hận chính là không hận, cái gì gọi là không biết ?" Cung Âu không hài lòng vói câu trả lời như vậy.



Cô chính là không biết.



Hiểu lầm đã được gỡ bỏ, cô cũng không nên hận hắn không phải sao? Nhưng những vết thương kia rõ ràng tồn tại, có thể cứ như vậy bỏ qua quá khứ sao?



Tiếp tục hận? Cô dựa vào cái gì mà tiếp tục hận ? Hắn cũng không buông tha cô, hắn thậm chí vì cô mà bị thương.



Thời Tiểu Niệm thấp mắt, trong mắt là một mảnh ảm đạm, cô cầm cái túi bên cạnh lên mở ra, từ bên trong lấy ra khuyên tai kim cương, đưa cho hắn, "Trả lại cho anh, Cung Âu."



"Đeo lên cho anh."



Cung Âu ngồi trên bàn uống trà thuỷ tinh, thân thể nghiêng về trước, đưa tay chỉ vào tai mình.



Hắn dí sát mặt đến trước mắt cô, môi mỏng cơ hồ có thể hôn lên mắt cô.



"Đừng như vậy, Cung Âu."



Thời Tiểu Niệm hơi cau mày, người không tự chủ được lui về phía sau.



"Đừng như vậy? Muốn em đeo khuyên tai cho anh, muốn em lên giường cùng anh chứ không phải muốn mạng em." con ngươi Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm cô.



"..."



Tay Thời Tiểu Niệm cầm khuyên tai cứng ở giữa không trung.



"Tiêu hóa xong chưa? Đeo lên cho anh, cùng anh trở về bệnh viện!" Cung Âu từng bước ép sát cô.



"Anh đừng như vậy có được hay không ?" Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, cô đặt khuyên tai lên bàn trà bên cạnh hắn, "Anh cho em một chút thời gian suy nghĩ thật kỹ, em bây giờ rất loạn."



Cô không chịu nổi hắn như vậy.



Nói xong, Thời Tiểu Niệm từ ghế sa lon đứng lên.



Cung Âu lập tức mở hai chân đặt ở hai bên người cô trên ghế sa lon, bao vây cô giữa hai chân, như bức tường thành vững chắc không để cho cô đi ra ngoài.



"Cung Âu, em muốn trở về yên lặng một chút, suy nghĩ thật kỹ. Anh đừng bá đạo như vậy có được hay không?"Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, không thể làm gì khác hơn nói.



"Không được!"



Tay Cung Âu để ở một bên bỗng nhiên run một cái, nhưng trên mặt hắn không lộ ra bất cứ dấu vết gì, chỉ có đáy mắt thật nhanh lướt qua một vệt đau xót.



"Tại sao?"



Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó hỏi.



Cung Âu ngước mắt nhìn cô, môi mỏng hơi câu lên, chữ chữ trầm thấp, "Em không ở cạnh anh, anh không nắm được cục diện!"



Mỗi lần để cô cách xa mình, hắn cái gì cũng không nắm được.



Lần đầu tiên xa cô, cô đi ngay đến bên người Mộ Thiên Sơ; lần thứ hai xa cô, cô liền bị mẹ nhốt.



Cô phải bên cạnh hắn.



"Vậy bây giờ em không được đi sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi.



"Không cho em đi."



"Anh muốn bắt cóc em, hay là nhốt em?"



"Hai cách này em đều không thể tiếp nhận?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô, dừng vẻ mặt thành thật hỏi.



Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt hắn cũng không biết nói cái gì cho phải, "Anh nói sao?"



Chẳng lẽ cô còn có thể không chịu tiếp nhận, hắn đang suy nghĩ cái gì.



Thời Tiểu Niệm là thật trong lòng rất loạn, không muốn cùng hắn dây dưa tiếp, cô giơ chân lên muốn vượt qua chân dài của hắn, cánh tay bị Cung Âu dùng sức nắm lấy.



Cô ngã ngồi trên bắp đùi của hắn, Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía hắn, tầm mắt Cung Âu rơi vào trên môi cô, không chút nghĩ ngợi cúi đầu xuống liền ngậm môi cô, trực tiếp hôn.



Cung Âu quên đã bao lâu chưa thưởng thức mùi vị trong miệng cô, thử một cái liền nghiện.



Hắn ngồi trên bàn uống trà thuỷ tinh, khống chế cô trên đùi mình, một tay nắm lấy hai cánh tay đang giãy giụa của cô, một tay đè ở sau gáy cô, đè lại sự chống cự của cô, không để ý hết thảy hôn môi cô, lưỡi nóng bỏng chui vào, công thành chiếm đất.



"Ngô, không muốn, ngô."



Thời Tiểu Niệm phản kháng, lại bị Cung Âu ôm thật chặt, cô muốn thoát khỏi đùi hắn cũng không được.



Cung Âu hôn bá đạo mà cuồng nhiệt, điên cuồng tước đoạt không khí của cô, dường như muốn cướp đi cả hô hấp của cô.



trong đầu Thời Tiểu Niệm đang loạn đến lợi hại, căn bản không muốn những thứ này, cô gắng sức giãy giụa, giãy giụa khỏi tay hắn, đang muốn đứng lên, liền nghe được Cung Âu thấp giọng kêu đau, "Ách."



Một giây kế tiếp, Cung Âu đưa tay đè lại đầu mình, sắc mặt tái nhợt thống khổ, ánh mắt tan rã.



Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi, "Anh sao vậy?"



"Nhức đầu."



Cung Âu đè đầu mình nói.



"Nhức đầu? Rất đau sao?" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.



Nhất định là bởi vì tai nạn xe cộ, nói phải ở bệnh viện quan sát, nhưng mới hai ngày hắn đã chạy ra ngoài.



"Đau từ nửa giờ trước." Cung Âu hết sức kiềm chế đau đớn, đưa tay đè đầu.



"Nửa giờ trước?" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, "Vậy mà anh còn nói nhảm, mau quay về bệnh viện! Anh muốn chết phải không ? anh còn đang trong thời kỳ quan sát có biết hay không ?"



Đúng là một người điên.



Cung Âu đè đầu, hiển nhiên đã không còn cách nào dựa vào ý chí của mình để kìm nén đau đớn, ánh mắt hắn rõ ràng tan rã, trên mặt đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn không đứng lên rời đi, chỉ nhìn chằm chằm cô nói, "Em không đi cùng anh, anh sẽ không đi."



"Cung Âu, đây là mạng anh." Hắn lấy mạng mình để uy hiếp cô?



"Anh mặc kệ!" Cung Âu hoàn toàn không quan tâm mình uy hiếp có đạo lý hay không, chính là uy hiếp.



"Anh..."



"Ách!"



Cung Âu ngồi trên bàn uống trà, đưa hai tay ra đè lại đầu mình, đau đến hắn không ngừng than nhẹ.



Mắt thấy mồ hôi trên mặt hắn ngày càng nhiều, Thời Tiểu Niệm không dám chậm trễ, đưa tay cố hết sức đỡ hắn dậy, "Đứng lên, em đưa anh đến bệnh viện."



Hắn phải chữa bệnh.



Nghe vậy, Cung Âu giống như tướng sĩ thắng trận, sắc mặt thảm như vậy còn hướng cô nở một nụ cười đắc ý, "Anh biết em sẽ đi cùng anh mà!"



"..."



Cô chẳng qua là đưa hắn đến bệnh viện mà thôi, đổi lại người đi đường cô cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, huống chi là hắn.



Lời này Thời Tiểu Niệm không nói ra, đưa tay đỡ hắn đứng lên từ bàn trà.



Cung Âu có chút choáng đầu hoa mắt, người vừa đứng lên liền ngã trái ngã phải lung lay hai bước, bước đi tựa như say rượu, Thời Tiểu Niệm thiếu chút nữa ngã theo hắn.



"Anh cẩn thận một chút."



Thời Tiểu Niệm nói, đỡ hắn rời đi, mang theo tất cả chân tướng.



...



Thời Tiểu Niệm đưa Cung Âu đến bệnh viện, Tạ viện trưởng đang tuần lầu, thấy Cung Âu lập tức nghênh đón.



Mặt Tạ viện trưởng đầy bối rối, nhưng vẫn cung kính hướng hắn nói, "Cung tiên sinh, bây giờ ngài cần nghỉ ngơi, phải ở lại trong bệnh viện quan sát, không thể đi ra ngoài. Mona tiểu thư và Phong quản gia đang tìm ngài."



Cung Âu được Thời Tiểu Niệm đỡ, một tay đè đầu, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nghe vậy lạnh lùng nói, "Bớt nói nhảm, bây giờ tôi đang đau đầu!"



Tạ viện trưởng không dám thờ ơ, lập tức nói, "Vậy đi thôi, Cung tiên sinh, tôi lập tức kiểm tra cho ngài, nào, đi bên này."



Nói xong, Tạ viện trưởng cũng tới đỡ Cung Âu, bị Cung Âu hất ra.



Cung Âu một tay ôm bả vai Thời Tiểu Niệm, sức nặng cả người cơ hồ tựa cả vào trên người cô, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, khoé môi hài lòng câu lên, "Anh chỉ muốn em đỡ anh, đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK