Nói xong, Mộ Thiên Sơ đem nâng Thời Tiểu Niệm đang say mềm oặt dậy.
"Đừng đụng vào tôi."
Thời Tiểu Niệm phản xạ vô điều kiện cau mày, dời tầm mắt nhìn thấy mặt hắn, trên gương mặt say khướt hiện lên vẻ kinh ngạc, một giây sau, cô lập tức giãy ra từ trong lồng ngực của hắn, âm thanh mang theo men say, " Thiên Sơ, tại sao anh lại ở chỗ này"
Say rồi mà vẫn biết giữ một khoảng cách với hắn.
Trong mắt Mộ Thiên Sơ lóe lên một chút âm u rồi biến mất, âm thanh ôn nhu như gió xuân nói, "Anh ghé thăm em một chút. Em say rồi, để anh đưa em trở lại."
"Nha, tốt. Hạ Vũ, chúng ta đi."
Thời Tiểu Niệm cố nâng cái đầu nặng nề, sau đó lảo đảo đi về phía trước.
Mộ Thiên Sơ lầm lấy chiếc túi trên ghế giúp cô, sau đó vội bước lên phía trước giúp đỡ cô một chút, mặt Thời Tiểu Niệm đỏ đến như quả táo, lại đưa tay ra đẩy tay hắn, hoàn toàn là hành động theo bản năng, không ý thức được mình đang làm gì.
Lông mày của Mộ Thiên Sơ khẽ cau lại.
Hạ Vũ được an bài về nhà trên một chiếc xe khác.
Chiếc xe ô tô màu đen chạy ở trên đường vào ban đêm, Thời Tiểu Niệm ngồi ở phía ghế sau, mở cửa kính ra để gió đêm thổi vào, đôi mắt của cô lặng lẽ nhìn ánh đèn đường đang dần bị bỏ lại phía sau ở bên ngoài, vẻ mặt mê man.
Mùi rượu gay mũi trên người cô lan khắp toàn chiếc xe.
"Sao lại uống nhiều như vậy" Mộ Thiên Sơ cầm lấy một chai nước khoáng đưa đến trước mặt cô, thân thiết nói, "Uống nước đi."
"Cảm tạ."
Thời Tiểu Niệm cảm kích nói rằng, nhận chai nước khoáng uống một hớp, cố hòa tan men say trong người, nhưng đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, không cách nào tỉnh táo được.
"Có phải là rất khó chịu hay không"
Mộ Thiên Sơ lo âu hỏi, đưa tay về phía khuôn mặt của cô, xoa bóp huyệt Thái Dương của cô mấy lần.
"Em ổn."
Thời Tiểu Niệm nói xong, đẩy tay cảu Mộ Thiên Sơ ra, ý tứ chống cự rất rõ ràng.
Thân thể của cô càng ngày càng tựa sát vàocửa xe.
Ngay sau đó, thân thể của cô bị Mộ Thiên Sơ kéo quay lại, Mộ Thiên Sơ đè lại hai vai của cô, đôi mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, mang theo một vệt tự giễu bi ai, "Uống say cũng muốn đề phòng anh như vậy sao, em sợ anh ăn em à"
Đầu của Thời Tiểu Niệm choáng váng đến lợi hại, ngất ngất ngây ngây, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
Sự bi thương trong mắt của hắn lộ rõ như vậy.
Thời Tiểu Niệm nhìn đôi mắt của hắn, mỗi lần hắn nói chuyện đều luôn như vậy, luôn mơ mơ hồ hồ tỏa ra chút ái muội, so với bạn bè thì thân mật hơn một chút, nhưng lại không vượt qua giới hạn cuả bạn bè, khiến cho cô không biết nên từ chối từ đâu.
"Thiên Sơ, anh đừng giành cho em tình cảm vượt qua giới hạn tình bạn, em không xứng."
Mượn men say, Thời Tiểu Niệm nói ra tất cả những điều trong lòng.
Nghe vậy, khóe môi của Mộ Thiên Sơ hiện ra nụ cười cay đắng, "Thời Tiểu Niệm, em đang say thật hay giả say"
Mượn say để nói chuyện sao.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, đôi mắt lim dim vì men say, trong men say, khuôn mặt hắn như trở nên mơ hồ, từ một mà biến thành hai.
"Đừng lãng phí thời gian ở trên người em, anh tốt như vậy, em còn có một đứa con nữa, người phụ nữ như vậy không xứng với anh." Thời Tiểu Niệm thì thào nói, trong miệng đầy mùi rượu, cô loạnh choạng đưa tay ra, mấy lần mới đẩy được tay hắn ra.
Vừa thoát khỏi sự khống chế của hắn, cả người cô nặng nề ngã vào cửa xe, cô say khướt mà nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Trong mắt của cô tất cả dần trở nên mơ hồ.
"Nếu như em chỉ tự ti thì anh không để ý."
Ánh mắt của Mộ Thiên Sơ dừng ở gò má của cô nói.
Thời Tiểu Niệm tựa ở cửa xe, hai mắt mê man mà nhìn ra bên ngoài, môi khẽ nhúc nhích, "Em không dám yêu nữa, Thiên Sơ."
"Là không dám yêu anh, hay không dám yêu bất cứ người nào khác"
Mộ Thiên Sơ hỏi, tiếng nói trầm thấp, đưa tay vuốt mái tóc của cô, tháo dây buộc để mái tóc xão ra.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, vẻ mặt đầy áy náy.
"Không trả lời được à, chung quy em vẫn phải nói cho anh biết, anh đang có cơ hội ngang với người khác, hay đã bị loại khỏi cuộc chơi rồi rồi." Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng, ngón tay khẽ nghịch lọn tóc của cô.
Đầu của Thời Tiểu Niệm càng ngày càng choáng váng.
Mơ mơ hồ hồ.
Tiếng nói của hắn vẫn ôn hòa như vậy, nhưng mang theo một phần chấp nhất không chịu buông tha.
Loạt khỏi cuộc chơi.
Đáng sợ nhất không phải là bị loạt khỏi cuộc chơi, mà là sau khi mình bị loại khỏi cuộc chơi mà mất hết ý chí chiến đấu, lại có người bảo với mình là án tử đó không còn hiệu lực, và đưa mình tiếp tục vào cuộc chơi, hơn nữa phải chiến thắng.
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, hướng tầm mắt ra phong cảnh bên ngoài, bỗng nhiên trông thấy đèn điện của bệnh viện vẫn còn sáng trưng.
Cung Âu đang ở bệnh viện.
"Dừng xe." Thời Tiểu Niệm nghĩ, cô thật sự đã say rồi, cô đột nhiên kêu dừng xe, âm thanh giống như không phải phát ra từ cơ thể cô.
Tài xế chậm rãi dừng xe ở ven đường.
Đầu Thời Tiểu Niệm như bị ai đó bịt kín lại, cô cũng không biết tại sao lại dừng ở đây, cô chỉ bỗng nhiên muốn vào bệnh viện.
Rất muốn rất muốn.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra lảo đảo đi về phía trước, đi về phía bệnh viện.
"…"
Mộ Thiên Sơ liếc mắt nhìn bệnh viện ở phía xa kia, lông mày khẽ cau lại, ánh mắt dần trở nên buồn bã.
Thời Tiểu Niệm loạng choạng đi về phía trước, bước đi xeo vẹo, cảm giác như đang bước trên mây, cô dừng lại ở cột đèn gần đó, một tay ôm lấy cột đèn, đôi mắt nhìn về phía tòa lầu của bệnh viện, vươn tay ra chỉ chỉ.
Một, hai, ba, bốn.
Từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cô ngồi xe đến rồi lại đi nơi này rất nhiều lần, cô nhớ, phòng bệnh của Cung Âu tầng5, tính từ phải qua trái là cái cửa sổ thứ 6.
Cái thứ 6.
Là cái kia.
Thời Tiểu Niệm đứng dưới cột đèn xa xa mà nhìn, nhìn ánh đèn chiếu ra từ mấy cái cửasổ kia.
Quá xa, cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cô đang muốn tiếp tục đi về phía trước, liền nhìn thấy hai người nước ngoài đi lướt qua bên cạnh cô, trên tay cầm theo mấy túi lớn, hai người vừa đi vừa dùng tiếng Anh nói, "Mỗi ngày đều bắt chúng ta đi đi lại lại còn xách nhiều đồ như vậy."
"Còn có biện pháp gì, Cung tiên sinh kén ăn, Mona tiểu thư vì hắn mà không ngừng bắt chúng ta mua cái này cái kia."
Hai người nước ngoài đi qua.
Hai chân của Thời Tiểu Niệm như cứng ở trên đất.
Có thể tưởng tượng được, Mona nhất định là ở đó chiếu cố hắn, cô không thể đi, cô cũng không thể không có lập trường mà đến đó.
Nếu cô đi tới đó, chính là tự đẩy mình vào vực sâu, khiến cho cả đời vạn kiếp bất phục.
Cung gia, Lancaster gia tộc, Tịch Ngọc, Cung Úc, tất cả đều là vực sâu.
"Tại sao không nói cho tôi sớm hơn một chút" Thời Tiểu Niệm đứng dưới cột đèn, nhìn về phía chiếc cửa sổ kia lầm bầm thấp giọng nói, "Tại sao không nói cho tôi biết hơn một chút để cùng nhau đối mặt, tại sao phải chờ cho đến bây giờ mới nói hối hận."
Trả lời cô là khong gian tĩnh lặng.
"Tại sao không sớm nói cho tôi biết, tại sao"
Nếu như hắn nói ngay từ đầu, thì dù có vào núi đao hay biển lửa cô cũng đồng ý xông vào cùng hắn.
Nhưng bây giờ, cái gì cũng đã thay đổi rồi.
Thời Tiểu Niệm tự lẩm bẩm, viền mắt càng ngày càng ướt, nước mắt chảy xuống, khóc đến nỗi không thể tự kiềm chế được.
Cung Âu.
Sự nhẫn tâm của Cung Âu.
Sự hối hận của Cung Âu.
"Ọe"
Rượu trong dạ dày như cuộn lên, Thời Tiểu Niệm ôm lấy cột đèn mà không ngừng nôn, vô cùng chật vật, gương mặt bởi vì nôn mà trở nên trắng xám, thân thể cự kỳ khó chịu.
"Tiểu Niệm"
Mộ Thiên Sơ đuổi theo, tiến lên đỡ lấy cô, "Đi thôi, trở về đi, bác gái đang ở nhà chờ em."
Thời Tiểu Niệm cố đẩy tay hắn ra, nhưng tay ddauw ra không trung mấy lần, không đẩy được hắn ra, cô đã say đến nỗi không biết trời đâu đất đâu nữa rồi, người được Mộ Thiên Sơ đỡ vào trong xe, bước chân của cô cực kỳ run rẩy, bước đi loạng choạng, suýt chút nữa ngã chổng vó.
"Cẩn thận một chút."
Mộ Thiên Sơ đỡ cô.
Thời Tiểu Niệm còn giữ được một phần ý thức không ngừng đẩy hắn ra, nhưng trước mắt tất cả đều trở thành hư ảnh, cô không sờ tới được, tay quờ quạng trong không khí.
Mộ Thiên Sơ nhìn thấy tình cảnh này chỉ còn biết ôm ngang cô lên, hắn trừng mắt về phía cô, đôi mắt luôn luôn ôn hòa bây giờ chứa cả sự tức giận.
Mới mấy ngày mà thôi.
Cảm xúc của cô lại hỗn loạn vì người đàn ông kia.
Thời Tiểu Niệm tựa ở trong ngực của hắn, đã say đến nỗi không biết trời đâu đất đâu, tầm mắt như mơ hồ không còn thấy rõ bóng người trước mặt, chỉ lẩm bẩm trong miệng, "Tại sao ngay từ đầu không nói cho tôi biết, tại sao phải chịu đựng một mình, tại sao phải đến bây giờ mới hối hận, đến bây giờ mới nói."
"…"
Mộ Thiên Sơ nghe cô nói năng lộn xộn, sắc mặt có chút khó coi, hắn ôm cô đi về phía trước.
Đến khi trở lại Thiên chi cảng, Thời Tiểu Niệm đã hoàn toàn say, say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, trong miệng vẫn lẩm bẩm mấy câu không đầu không đuôi.
Mộ Thiên Sơ ôm Thời Tiểu Niệm vào cửa.
"Là Tiểu Niệm đã trở về rồi sao"
Từ Băng Tâm mặc váy ngủ đi ra, ngửi thấy hơi men say phả vào mặt mới lấy tay che mũi, lập tức phát hiện ra Mộ Thiên Sơ vốn đang ở Italy lại đang ôm Thời Tiểu Niệm đã bất tỉnh nhân sự về, nhất thời cả kinh, "Thiên Sơ, tại sao con lại ở chỗ này"
"Tâm tình của Tiểu Niệm không tốt, uống một chút rượu, để cháu chăm sóc cho cô ấy, bác cứ ngủ đi."
Mộ Thiên Sơ ôm Thời Tiểu Niệm, hướng về phía Từ Băng Tâm lễ phép cúi thấp đầu.
"Đây không phải là uống một chút, không sao chứ" Từ Băng Tâm lo lắng hỏi, nhìn Thời Tiểu Niệm.
Mùi rượu nồng nặc thế này có thế hun chết người đó.
"Không có chuyện gì, chỉ là một chút bia, bác cứ đi ngủ trước đi." Mộ Thiên Sơ ôm Thời Tiểu Niệm, ngước mắt nhìn về phía nữ hầu gái bên cạnh đó, "Cô theo tôi vào, thay quần áo giúp đại tiểu thư."
"Vâng."
Nữ hầu gái đáp.
Mộ Thiên Sơ vào trong nhà bếp pha một chén canh giải rượu, bưng vào phòng ngủ của Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đã được đổi một chiếc váy ngủ sạch sẽ, nằm ở trên giường, trong miệng vẫn còn đang lầm bầm nói nhỏ cái gì đó.