Mục lục
Tổng tài tại thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yuhina



"Vậy có phải nhanh và tiện hơn khi nói chuyện video hay không, nếu như có hình ánh toàn tức 3D xuất hiện trước mặt em, thì việc nói chuyện của hai người sẽ càng mang tính chân thực hơn" Thời Tiểu Niệm hỏi, mí mắt chậm rãi rủ xuống, bắt đầu mệt rã rời.



"Mặt đối mặt, nói chuyện với hình ảnh toàn tức 3D"



con ngươi đen của Cung Âu càng sâu hơn, chưa chắc là không thể làm đượ, nếu như có thể thiết kế ra được, tuyệt đối là một sản phẩm đáng kinh ngạc.



"Đúng vậy a." Thời Tiểu Niệm càng ngày càng buồn ngủ, tựa ở trong ngực của hắn từ từ nhắm mắt lại, thấp giọng nói, "Như vậy thì có thể thỏa mãn được nỗi nhớ nhung của rất nhiều người khi có người thân ở xa. Dù Mr Cung được thiết kế giống như tính cách của anh, nhưng cũng không có đường nét giống anh, bức ảnh giống như ngươi, nhưng em lại không thể ôm ấp"



Nghe âm thanh của cô, trong lòng Cung Âu mạnh mẽ chấn động.



Cần ôm ấp sao



"Còn gì nữa không, em còn nghĩ tới cái gì" Cung Âu được kích thích cảm nhận được linh cảm.



"…"



Thời Tiểu Niệm im lặng.



Cung Âu hạ tầm mắt nhìn về phía người phụ nữ trong lòng, Thời Tiểu Niệm đã ngủ thiếp đi, hắn véo lông mày.




Cái gì mà ngủ không được, rõ ràng là ngủ rất tốt.



Mới nói được một nửa thì không nói nữa, kích thích linh cảm của hắn rồi lại ngủ mất, Cung Âu thật muốn bóp lấy cổ của cô đem cô lay tỉnh.



Ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm tỉnh lại ở trong lồng ngực của Cung Âu.



Cô từ trong lồng ngực của hắn giẫy giụa ngồi dậy, tối hôm qua Cung Âu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ở trên giường kia, cúi thấp đầu, nhắm mắt lại đang ngủ.



Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà nhìn hắn, không ngờ cả một buổi tối hắn đều dùng cái tư thế này để ngủ, không mệt sao



Cô đưa tay đẩy hắn một cái, Cung Âu mở choàng mắt, ánh mắt không có tiêu cự, yên lặng nhìn phía trước.



Nhìn mặt rất ngốc.



Ước chừng hai giây sau khi, trong đôi mắt của Cung Âu mới khôi phục lại một chút ánh sáng, chuyển tầm mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, con ngươi đen thâm thúy, "Tỉnh rồi"



"Ừ." Thời Tiểu Niệm đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Tối hôm qua anh vẫn cứ ngủ như vậy"



Cung Âu nghiêng mặt, ho nhẹ một tiếng, "Ngồi dậy."



"Ừ."



Thời Tiểu Niệm gật đầu, vén chăn lên, ngủ cả đêm khiến cho cả người hơi hơi có tinh thần một ít, đầu không hỗn loạn như tối hôm qua nữa, hẳn là hết sốt rồi.



"Ạch."



Một tiếng hô khẽ vang lên ở sau lưng cô.



Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, tay đè sau gáy của mình.



Không cần phải nói, nhất định là tối hôm qua ngồi như thế nên bây giờ gân cốt cứng cả ra rồi.






Thời Tiểu Niệm co hai chân lên trở lại trên giường, quỳ sau lưng Cung Âu, duỗi hai tay ra đè lên bờ vai của hắn xoa bóp, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, thân thể lập tức cứng đờ, đầu hơi chếch sang, nhưng không hề nói gì.



Thời Tiểu Niệm liền tiếp tục xoa bóp cho hắn, ngón tay cái xoa sau gáy của hắn, khi thì đấm nhẹ trên lưng của hắn.



Từng động tác liên tiếp, một lát sau cả người Cung Âu thoải mái hẳn ra, sau gáy cũng không còn nhức mỏi nữa, đôi tay cuả cô nhích tới nhích lui sau lưng của hắn, cách lớp áo hắn vẫn cảm giác được bàn tay mềm mại của cô.



"…"



Cung Âu không kêu ngừng, hưởng thụ sự phục vụ của cô.



"Như thế nào, thoải mái hơn chút nào không" Thời Tiểu Niệm xoa bờ vai của hắn hỏi.



Cung Âu đang nhắm mắt hưởng thụ, nghe vậy, hắn mở mắt ra, cao ngạo hừ lạnh một tiếng, "Miễn cưỡng tạm được, không có chút kỹ thuật lợi hại nào cả."



Phí lời.



Như thế nào lại so sánh cô với chuyên gia có kỹ thuật.



Thời Tiểu Niệm thu tay về, "Cũng đỡ hơn rồi chúng ta trở về đi thôi, sau đó anh có thể mời chuyên gia đến massage cho."



"…"



Vẻ mặt Cung Âu lập tức xị xuống, môi mỏng mím chặt, trên bả vai thiếu cảm giác đôi tay mềm mại xoa bóp, cảm giác vắng vẻ này làm hắn rất không thoải mái.



Sớm biết thế sẽ không ghét bỏ rồi.



Thời Tiểu Niệm từ trên giường đi xuống, đi tới phía trước cửa sổ, thử thăm dò đẩy cửa một cái, một luồng gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, lạnh đến mức cô lại ho khan.



"Em mở cửa sổ làm gì"



Cung Âu âm trầm hỏi, cô không muốn sống nữa hả.



"Cửa sổ có thể mở ra, chúng ta có thể được đi rồi." Thời Tiểu Niệm có chút hưng phấn nói, đã bị nhốt ở chỗ này cả đêm, cô hận không thể lập tức trở về nhìn cặp song sinh.



Vẻ tối tăm trên mặt Cung Âu vẫn vậy không hề giảm bớt, lãnh đạm đáp một tiếng, "Ừ."



Nói xong liền từ trên giường đi xuống.



Tòa biệt thự đã bỏ lệnh cấm, hai người rất thuận lợi từ trong cửa lớn đi ra, ở bên ngoài có đoàn xe đang chờ đợi, Phong Đức đứng trước xe, nhìn thấy bọn họ cung kính mà thấp cúi đầu.



"Thiếu gia, Tịch tiểu thư."



Trên mặt Phong Đức viết hai chữ rõ ràng: mệt mỏi, có lẽ đã một đêm không ngủ ngon.



"Cha nuôi." Thời Tiểu Niệm đi tới mặt Phong Đức mỉm cười, Phong Đức đưa tay sửa sang lại khăn quàng cổ giúp cô, trong đôi mắt có một vệt lệ quang, "Chịu khổ rồi, ta đã chuẩn bị bác sỹ rồi, trước đi đến bệnh viện kiểm tra đã."



"Cặp song sinh…"



"Bây giờ hai bé còn đang ngủ, chờ một chút nữa tôi sẽ dẫn bọn họ đến bệnh viện nhìn con, trước tiên bây giờ con phải khám bệnh đã." Phong Đức nói.



"Được, con nghe cha nuôi." Thời Tiểu Niệm thuận theo gật đầu, bên tai lại truyền đến âm thanh của Cung Âu.



Thời Tiểu Niệm và Phong Đức cùng quay đầu lại, Cung Âu đi qua bên cạnh bọn họ, không thèm nhìn bọn họ một chút, tay cầm điện thoại di động nhắc nhở công việc, vừa nói vừa ngồi vào trong xe, "Liên quan tới thời đại toàn tức tôi có suy nghĩ mới nhất, thông báo cho toàn bộ nhân viên có liên quan đến dự án thời đại toàn tức đến ngay phòng hội nghị số hai, nửa giờ sau tôi sẽ đến, lập tức mở hội."



Lại đi làm, đi họp.



Hắn rất là bận rộn.



Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, Phong Đức có chút đồng tình nhìn cô, Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, chỉ chỉ mặt sau xe, "Con ngồi ở xe phía sau, ngài theo Cung Âu trở về đi."



"Vậy con"



"Tự con đến bệnh viện cũng được, con đã hạ sốt rồi, không có chuyện gì." Thời Tiểu Niệm nói xong liền đi về phía xe phía sau.



Tài xế đứng ở nơi đó cung kính mà mở cửa xe.



Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức phất tay một cái, ngồi vào trong xe. Phong Đức thở dài một tiếng, đi về phía xe Cung Âu ngồi, kéo cửa xe ghế phụ ra ngồi vào.



"Lái xe, về N.E." Phong Đức hướng tài xế nói, lập tức nhìn về phía Cung Âu đang ngồi phía sau, nói, "Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị đồ mới để thay, chờ trở lại công ty trước tiên tắm rửa một chút, sau đó dùng bữa sáng."



Phong Đức là một người quan gia không thể xoi mói, cái gì cũng đều chuẩn bị tốt không hề có tỳ vết.



"Ừ." Cung Âu nhìn điện thoại di động lạnh nhạt đáp một tiếng.



Xe khởi động, từ từ đi về phía trước.



Cung Âu quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, ánh mắt sâu hơn, lạnh lùng thốt, "Ngày hôm nay ông không cần theo tôi, đi bên người cô ấy."



Nghe vậy, Phong Đức thở phào nhẹ nhõm, "Vâng, thiếu gia."



Có vẻ như Thiếu gia đã có cái nhìn khá hơn với Tiểu Niệm so với trước một chút, tuy rằng vẫn không thể hoàn toàn giống như trước cứ sống chết dính lấy Tiểu Niệm.



Trở về, Thời Tiểu Niệm liền nhập viện chữa bệnh, mỗi ngày ở bệnh viện trừ uống thuốc ra chính là tiếp nước, truyền dịch, bởi vậy nên mỗi ngày cô đều mơ mơ màng màng muốn ngủ.



Trong thời gian nằm viện Cung Âu chưa từng tới thăm cô, Thời Tiểu Niệm phát hiện mình đã không thèm để ý đến điểm này nữa, thậm chí cô còn nghĩ, chí ít, Cung Âu còn để cha nuôi tới chăm sóc cô, dù sao cũng còn hơn trước vứt một câu tự mình uống thuốc cho cô rồi mất dạng.



Trên TV phát hình quảng cáo của N.E, thông báo thời đại toàn tức chuẩn bị login, rất nhiều lời đồn đãi suy đoán, quảng cáo lung ta lung tung thì bay đầy trời.



Lại là một ngày truyền dịch xong xuôi.



Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường bệnh nhìn hai tay của mình, trên mu bàn tay thêm ra vài cái lỗ kim.



Haizzzzzzzz



"Tiểu Niệm, cảm giác như thế nào" Phong Đức từ bên ngoài đi tới, trên tay bưng đĩa hoa quả sạch sẽ.



"Tốt lắm rồi, con nghĩ mình có thể đi kiểm tra, nếu như hết viêm phổi thì có thể xuất viện." Thời Tiểu Niệm vặn vặn cái cổ, "Mấy ngày nay vẫn nằm viện, mỗi ngày đều ở một chỗ, đầu óc của con đều cảm thấy hồ đồ rồi."



"Sinh bệnh thì nên nghỉ ngơi thật tốt." Phong Đức đặt đĩa trái cây lên trên tủ đầu giường, nhìn về phía quảng cáo trên ti vi, lại nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.



Cô nhìn TV có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.



Phong Đức không khỏi nói rằng, "Mấy ngày qua, Thiếu gia đều bận rộn, mắt thấy thời đại toàn tức chuẩn bị login, hắn lại muốn thêm vào cái linh cảm mới gì đó, nên nhân viên công ty từ trên xuống dưới tất cả đều phải tăng ca."



"Có thật không"



Thời Tiểu Niệm làm bộ vô tình cười đùa, cô hiểu Phong Đức muốn nói cho cô biết, Cung Âu quá bận nên mới không thể đến đây.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự muốn đến thăm cô một chút, hắn luôn có thể dành được thời gian.



Nhưng hiện tại tính cách của hắn như vậy, cô có thể cưỡng cầu cái gì.



"Tiểu Niệm, ta gọt táo cho con nhá."



Phong Đức vừa nói vừa cầm lấy một quả táo, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, ông cầm điện thoại di động lên "Ừ" vài câu, liền đặt quả táo xuống.



"Bệnh viện vừa báo cho ta biết đến nộp viện phí cho con, ta đi một lát." Phong Đức nói.



"Khổ cực cho ngài rồi, cha nuôi."



Thời Tiểu Niệm có chút áy náy mà nhìn ông, bốn năm qua, mỗi lần cô sinh bệnh đều là Phong Đức chăm sóc cho cô.



Phong Đức đi ra ngoài, một mình Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường lẳng lặng mà xem ti vi, quảng cáo này thật dài, hiện tại lại là mấy quan lý cấp cao của N.E nói về mấy nội dung trong thời đại toàn tức.



Quảng cáo thể hiện đẳng cấp.



Thời Tiểu Niệm nhìn TV, ánh mắt dần ảm đạm, lại nghĩ tới thời gian ở cùng Cung Âu một ngày kia, bọn họ ở cạnh nhau từ giữa trưa mãi cho đến buổi tối.



"Cốc cốc."



Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.



Thời Tiểu Niệm tưởng bác sỹ kiểm tra phòng liền hô, "Mời vào."



Cửa bị đẩy ra, Thời Tiểu Niệm bất ngờ thấy một người.



Y tiên sinh.



Hắn đứng cửa, trên người trang phục tao nhã lịch sự, tóc ngắn hơi quăn, đeo mắt kính cùng khẩu trang che lấp đi khuôn mặt của mình, trên tay ôm một bó hoa, trên cổ tay đeo đồng hồ đeo tay giá trị liên thành .



Nhìn thấy hắn, tâm tình của Thời Tiểu Niệm có chút phức tạp, người này để co cô và Cung Âu ở chung một ngày là thật sự, bắt cóc cặp song sinh của cô cũng là thật sự.



Y tiên sinh từ cửa đi tới, đi tới trước giường bệnh của cô, đem vật cầm trong tay đưa cho cô.



"Cám ơn ngài, tiên sinh."



Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng mỉm cười, cô ôm bó hoa, ở phía trong phát hiện một tấm thiệp chúc mừng, thiệp chúc mừng trên in một hàng chữ



[Chuyện đó là do tôi lỗ mãng, tôi muốn nói tiếng xin lỗi lần thứ hai với cô.]



Đây là lần thứ ba nói xin lỗi đi.



Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đeo mắt kính, suy nghĩ một chút nói, "Ngài không cần lại nói xin lỗi, con của tôi không bị thương tổn, cũng không bị lưu lại bất kỳ ám ảnh gì, vì thế nên tôi thật sự không trách ngài. Nhưng tôi hi vọng chuyện như vậy chỉ có một lần."



Cho dù bắt cóc xuất phát từ thiện ý cũng là bắt cóc.



Nghe vậy, người đàn ông gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, bên này Thời Tiểu Niệm rất nhanh nhận được tin nhắn.



Nhìn khí sắc của cô cũng không tệ, chắc bệnh của cô cũng đỡ hơn nhiều rồi



Thời Tiểu Niệm gật đầu, "Ừ, làm thêm kiểm tra nữa, nếu như không thành vấn đề thì có thể xuất viện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK