Cô lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, nhanh chóng sửa miệng: “No rồi no rồi, sức ăn của em ít lắm.”
Trước mắt Diệp Nam Bình đúng là gương mặt nhỏ nhắn của cô, trong đầu anh lại là hình ảnh tối qua anh thấy ở studio, cô để lại một đống que nướng, ít nhất 50 que. Cái đó kêu là sức ăn rất ít?
Anh cũng không vạch trần cô, “Vậy đi thôi.”
Tân Vãn Thành đuổi theo, nói là cô mời nhưng anh lại yên lặng đi thanh toán, cô ít nhiều gì cũng thấy ngượng: “Cảm ơn thầy Diệp mời em ăn sáng…”
Câu “lần sau nhất định em mời lại” Tân Vãn Thành không định nói, cô không muốn “phùng má giả người mập.”
Bước chân anh không ngừng: “Ai nói bữa này tôi mời?”
“…”
“Trừ tiền lương của cô.”
Tân Vãn Thành biết thói quen của anh nên không tin anh sẽ làm vậy, cố tình bước chậm lại, lẩm bẩm nhỏ xíu trong miệng: “Miệng chê mà thân thể thành thật.”
Không ngờ anh nghe được, dừng chân quay lại: “Cái gì?”
Tân Vãn Thành chạy bước nhỏ đuổi theo: “Dạ không có gì, trừ đi trừ đi.”
Đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Diệp Nam Bình bận rộn cầm điện thoại xem, Tân Vãn Thành đứng phía sau anh, từ vách tường thang máy phản chiếu vẻ mặt nghiêm túc xem di động của anh. Cô nghĩ công việc anh quá nhiều, sáng sớm đã bận rộn nên không dám lên tiếng quấy rầy anh. Nhưng cô không biết Diệp Nam Bình lúc này thật ra đang tra xem lời nói khi nãy của cô có ý gì.
Miệng chê mà thân thể thành thật, ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật…
Ý nói anh “Khẩu thị tâm phi”? (Nói thế này nghĩ thế khác)
Thang máy “đing” một tiếng, Diệp Nam Bình yên lặng đút điện thoại vào túi, ra khỏi thang máy.
…..
Trở lại phòng làm việc mới hơn 8 giờ, Tân Vãn Thành cực khổ chỉnh ảnh cả đêm, Diệp Nam Bình xem xong nhận xét: “Có tiến bộ, làm marketing với hậu trường là đủ.”
Ý là… làm ảnh lớn thì chưa được.
Tân Vãn Thành từ trước tới nay rất ít khi có cảm xúc tiêu cực, cô vẫn luôn biết mình không phải là người có thiên phú như Diệp Nam Bình, cũng không thể trông mong vào việc mình mới vào In studio hai tháng là có thể tiến bộ thần tốc, mỗi bước một dấu chân, cô kiên định đi trên con đường của mình.
“Vậy lát nữa anh chỉnh ảnh tới, em đưa lại để anh ấy chỉnh thêm giúp em.” Tân Vãn Thành lấy lại ổ cứng di động.
In studio không yêu cầu nghiêm khắc về giờ giấc, hôm nay lại là thứ bảy, mấy đồng nghiệp khác thường đến lúc 10 giờ. Công việc sáng nay dự kiến là chỉnh sửa ảnh chụp Lão Từ và Chương Nghị hôm qua, bây giờ mới 8 giờ hơn, Tân Vãn Thành cân nhắc mình có thể tìm chỗ ngủ một lát. Cô nhìn Diệp Nam Bình, thấy anh đang mở máy tính có vẻ có việc bận, cô hỏi: “Thầy Diệp, còn có việc gì khác cần làm không ạ?”
Nói ra thì cũng lạ, Diệp Nam Bình rõ ràng không hề ngước mắt lên, anh đang chăm chú nhìn màn hình mà đoán được ý nghĩ trong lòng cô: “Cô đi chợp mắt một lát đi, đừng ngủ quá 10h30 là được.”
Tân Vãn Thành kinh ngạc hơi hé miệng định nói gì, nhưng nghĩ lại quầng thâm mắt mình vầy thì nhìn là biết thức cả đêm.
“Yên tâm đi thầy Diệp, em ở trong phòng họp nhỏ chờ mọi người.” Trong phòng họp nhỏ có sofa, đủ chỗ để cô nằm.
Diệp Nam Bình lại nói: “Hôm nay sẽ họp ở phòng họp lớn. Tối qua Hứa An Bình có bàn với tôi vài ý tưởng, cô ấy muốn làm một triển lãm ảnh, liên kết với bộ phim phóng sự. Lát nữa cô ấy sẽ đưa cả giám chế, giám đốc nghệ thuật tới cùng. Người đông nên phòng họp nhỏ không đủ chỗ.”
Thầy Diệp gần đây đúng là thường xuyên qua lại với người ta, Tân Vãn Thành trầm giọng, rũ mắt đáp lời: “Dạ.”
Ra khỏi phòng Diệp Nam Bình, Tân Vãn Thành đi thẳng tới phòng họp lớn, tranh thủ thời gian ngủ thêm một chút. Trong phòng họp nhỏ có ghế sofa, có thiết bị tập thể hình, có quầy nước uống, thường ngày đồng nghiệp rất thích họp ở đó; phòng họp lớn không ấm áp như vậy, Tân Vãn Thành xếp hai ghế dựa lại sát nhau, cố gắng cũng đủ cho cô nằm, cô đắp áo khoác lên người thay chăn, đặt đồng hồ báo thức lúc 10 giờ.
Trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, Tân Vãn Thành còn nghĩ, tối hôm qua Hướng Diễn còn nói, cậu ta lấy máy ảnh Diệp Nam Bình chụp cậu ta trong đó, nhưng sáng nay cô gặp Diệp Nam Bình, không nghe anh nhắc gì tới chuyện đó, không biết là Hướng Diễn trên thực tế không có chụp được ảnh mình hay là… thầy Diệp chưa kịp nhìn tới máy ảnh?
Nếu là chưa nhìn tới máy ảnh thì sáng nay họp xong cô nhất định phải tìm cơ hội trộm máy ảnh của Diệp Nam Bình, xóa ảnh chụp đó đi.
Nghĩ ngợi một hồi đầu nặng dần, cô thiếp đi.
Diệp Nam Bình ở văn phòng mình tới 9h rưỡi thì dì làm vệ sinh tới, đẩy cửa vào thấy anh sáng sớm đã có mặt ở văn phòng thì cũng đã quen. Dì biết anh mất ngủ thường xuyên, thuận miệng hỏi: “Không phải cháu lại ở phòng làm việc cả đêm đó chứ.”
Trên xe rác của dì lộ ra một đoạn que tre nướng nhìn rất quen mắt, Diệp Nam Bình hỏi thêm: “Dì đã quét dọn bên phòng họp chưa?”
“Chưa đâu.”
“Phòng họp lớn hôm nay tạm thời dì không cần qua dọn dẹp.”
Tuy dì làm vệ sinh không hiểu ý anh nhưng đỡ một phần việc ai không thích? Dĩ nhiên là gật đầu đồng ý.
Dì không vội vào phòng quét dọn mà lục trên xe lấy ra một ví tiền.
“Ví của cháu nè, khi nãy dì quét studio nhặt được.”
Diệp Nam Bình cúi đầu nhìn, nhíu mày. Thường ngày anh ra đường chỉ mang thẻ từ cửa nhà, căn cước, 1 thẻ ngân hàng, vậy là đủ rồi.
“Không phải của cháu.”
Diệp Nam Bình đang định đẩy ví tiền trở lại thì nghe dì nói tiếp.
“Trong đó có ảnh chụp của cháu mà?”
Diệp Nam Bình cầm ví tiền, mở ra.
Đúng là có ảnh của anh.
Nhưng mà là ảnh chụp lén. Bối cảnh chụp ảnh tầm nửa năm trước, trong lều chụp ảnh quảng cáo ô tô của Quảng Địch.
Kết cấu bố cục quen mắt, anh nghĩ mình biết đây là ví tiền của ai.
Cho nên, từ lúc đó anh đã là con mồi của cô?
Hiện giờ anh hơi lo lắng, cô nhóc này EQ rất cao, có khi nào ví tiền này là cô cố ý để anh phát hiện.
Nhưng ngẫm lại thì không có khả năng đó.
Cô gái hơn 20 tuổi đầu, tâm tư cơ bản liếc mắt là nhìn ra. Đây là cô gái đầu tiên làm anh nảy sinh ý muốn tìm tòi nghiên cứu về cô.
Diệp Nam Bình dở khóc dở cười làm dì làm vệ sinh bối rối: “Dì mở ra thấy ảnh chụp của cháu nên mang lại đây luôn. Bên trong hình như còn có căn cước, dì cũng chưa mở ra xem.”
Dì làm vệ sinh đang định lấy căn cước ra xem thì Diệp Nam Bình lại hơi tránh tay đi, cầm ví tiền đứng lên: “Dì cứ làm đi, ví tiền cháu trả lại cho.”
Nhìn Diệp Nam Bình biến mất ngoài cửa, dì vệ sinh nghĩ tới nghĩ lui chẳng hiểu ra sao, lắc đầu đi lau bàn.
…..
Trên đường đi tới phòng họp, Diệp Nam Bình lấy căn cước trong ví ra xem.
Đúng là Tân Vãn Thành.
Lúc này anh mới chú ý cô cùng tháng sinh với Hứa An Bình, chòm sao Bạch Dương. Hèn gì vẻ mạnh mẽ kia giống nhau, thậm chí cô còn có vẻ to gan hơn cả Hứa An Bình.
Diệp Nam Bình đẩy cửa phòng họp. Trong phòng kéo rèm kín mít, Diệp Nam Bình đứng cạnh cửa, để mắt thích ứng với ánh sáng trong phòng rồi mới đi vào.
Thảm trải khiến bước chân anh nghe rất nhẹ.
Tuy đã chuẩn bị tinh thần là tư thế ngủ của cô sẽ không đẹp đẽ gì, nhưng khi chính mắt nhìn thấy cô lấy một cái ghế gác chân, một ghế gối đầu, anh vẫn muốn bật cười. Tư thế vậy mà còn có thể ngủ ngon lành vậy sao?
Diệp Nam Bình để ví tiền của cô lên bàn ngay bên cạnh cô, đang do dự có nên đánh thức cô không thì điện thoại cô đang để trên bàn vang lên tiếng báo thức. Diệp Nam Bình gần như là theo bản năng mà thò tay tắt báo thức. Đồng hồ báo thức chỉ kêu được nửa tiếng, cô nhíu mày tựa như nghe mà tựa như không. Diệp Nam Bình thoáng nín thở, thấy chân mày cô lại giãn ra, tiếp tục ngủ say sưa. Anh cúi người, đắp lại cái áo khoác sắp rơi xuống đất lên người cho cô.
Nhìn điện thoại cô trên bàn, đã 10 giờ.
Diệp Nam Bình xoay người ra khỏi phòng họp. Trước khi đóng cửa rời đi, anh chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn.
Mới ra khỏi chỗ khúc quanh, Diệp Nam Bình gặp Lục Miểu.
Vẻ mặt Lục Miểu phấn chấn chào anh: “Chào buổi sáng, thầy Diệp!”
“…”
“Đạo diễn Hứa An Bình thích uống gì? Em giúp họ pha café.”
Diệp Nam Bình không quan tâm chuyện đó, chỉ nói: “Cuộc họp hôm nay chuyển qua phòng họp nhỏ.”
Lúc Miểu ngạc nhiên: “Không phải Đạo diễn Hứa nói sẽ dẫn ekip đến cùng ạ? Phòng họp nhỏ sợ không đủ chỗ ngồi.”
“Đủ chỗ.” Mới nói tới đó, wechat Diệp Nam Bình vang lên. Là Hứa An Bình nhắn nói họ đã đến dưới lầu.
Diệp Nam Bình quay lại nói với Lục Miểu: “Cậu đi xuống lầu đón họ, lát nữa gặp nhau trong phòng họp nhỏ.”
Lục Miểu đâu có thời gian quan tâm tại sao cuộc họp đột nhiên lại không cho sử dụng phòng họp lớn, nhanh chóng xuống lầu đón người.
…
Tân Vãn Thành bị nóng mà tỉnh dậy.
Phòng làm việc sử dụng máy điều hòa trung tâm, độ ấm luôn là 20 độ, cô đắp áo khoác ngủ là vừa vặn, nhưng ngủ một hồi thì nóng không chịu nổi, Tân Vãn Thành không thể bỏ áo khoác ra ngồi dậy. Tuy ngủ trên ghế thì mỏi hết người nhưng ngủ một giấc, Tân Vãn Thành lên tinh thần không ít, cảm giác hồn đã trở lại xác. Không hiểu sao điện thoại không báo thức, lấy điện thoại nhìn qua.
Nhìn một cái xém ngã lăn xuống ghế.
Cái gì mà cô ngủ một tiếng hơn?
Bây giờ đã là buổi chiều.
Phòng họp trống không, đâu có giống là có mở họp.
Tân Vãn Thành nhanh chóng bật dậy. Không kịp mặc áo khoác, kéo cửa chạy ra.
Tân Vãn Thành cầm di động lại không biết nên gọi cho ai. Do dự một lát rồi gọi Lục Miểu.
Lục Miểu không nhận điện thoại.
Cúp điện thoại, Tân Vãn Thành mới phát hiện di động của mình không biết ai đã tắt âm.
Ai chơi cô?! Hại cô làm lỡ cuộc họp.
Nghĩ ngợi, da đầu căng lên mà gọi cho Diệp Nam Bình.
Ba hồi chuông, điện thoại kết nối.
Tân Vãn Thành lại không biết mở miệng nói cái gì. Nói cô ngủ quên? Nói có người hại cô bỏ họp?
…
Không đợi Tân Vãn Thành lên tiếng, bên kia đã cười.
“Dậy rồi?”
Diệp Nam Bình hỏi cô.
Là do tần số có vấn đề, giọng anh sao nghe rất… dịu dàng?
+++++
Vở kịch nhỏ về đánh thức.
Ngày nọ, Vãn Tử lại một lần nữa bị “bạo lực” đánh thức.
Vãn tử: Anh thay đổi, trước kia anh đều để em ngủ tự do tới chiều.
Ba ba Diệp: Trước đó do anh chưa tìm được cách đánh thức phù hợp.
Vãn Tử: Lần sau có thể đổi cách đánh thức khác không? Sáng sớm vận động rất mệt.
Ba ba Diệp: Động đều là anh động, em mệt cái gì chứ?
Vãn Tử: …
…
Triệu Tử Từ: Alo alo alo! Cảnh sát giao thông! Ở đây có người vượt quá tốc độ! Mau tới viết biên lai phạt!