Anh đã bỏ lỡ chuyện gì rồi?
Sao hai người này lại ôm nhau?
Quay ngược thời gian về hai mươi phút trước.
Triệu Tử Từ là người nhiệt tình, nhất là với mấy cô gái xinh đẹp thì nhiệt tình càng cao, mặc dù trong bữa tiệc chỉ gặp Tân Vãn Thành một lần, anh cũng có ý muốn anh hùng cứu mỹ nhân.
Đáng tiếc lực bất tòng tâm, về cơ bản là Triệu Tử Từ không biết đi đâu để cứu người.
Diệp Nam Bình thì gần như ngược lại hoàn toàn, anh có khả năng nhưng vô tình, chỉ hơi cụp mắt cúi đầu bấm điện thoại.
Thấy Diệp Nam Bình vẻ như không được vui, Triệu Tử Từ tưởng Diệp Nam Bình không muốn dính líu tới chuyện này, hơi tức: “Cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Trợ lý cũ.” Diệp Nam Bình mặt bình thản, không giống Triệu Tử Từ vội vàng gấp gáp, “Mới nãy nghe giọng cô gái kia hét là tự tiện xông vào nhà dân đó thôi? Chắc là đang ở nhà.”
Diệp Nam Bình mới sa thải một trợ lý đã làm việc với anh hai năm, chuyện đó Triệu Tử Từ cũng biết. Lý do vì người trợ lý kia tiết lộ lịch trình của Diệp Nam Bình cho bên Quảng Địch, làm Diệp Nam Bình bị chặn ở sân bay, anh rất khó chịu.
Sau đó anh liên tục đổi hai trợ lý mới, đáng tiếc là chưa quen việc, bây giờ vẫn còn đang tìm người mới. Những người trẻ mới tốt nghiệp bây giờ toàn là “Nói như rồng leo làm như mèo mửa”, yêu cầu của Diệp Nam Bình lại cao nên hiển nhiên là chưa tìm được người ưng ý.
Triệu Tử Từ hiểu ngay anh điện thoại cho trợ lý cũ làm gì. Người đó thân với Quảng Địch như vậy thì chắc chắn muốn có tư liệu nhân viên Quảng Địch sẽ dễ dàng.
Diệp Nam Bình nhanh chóng nhận được tư liệu của Tân Vãn Thành, ném lên đùi Triệu Tử Từ.
Triệu Tử Từ cúi đầu nhìn, trên đó có địa chỉ, không nói nhiều mà đánh lái vòng tới địa chỉ ghi trên đó.
Diệp Nam Bình cũng gọi theo số điện thoại của Thương Dao, là số điện thoại được ghi là dùng để liên hệ khi khẩn cấp trong hồ sơ của Tân Vãn Thành. Cũng như Tân Vãn Thành, điện thoại không gọi được.
Triệu Tử Từ đã không đánh nhau từ hồi cấp 2, xoa tay hỏi Diệp Nam Bình: “Nè, cậu nói coi nếu lát nữa phải đánh nhau thật, chúng ta có nên mang hai cái gậy bóng chày theo phòng thân không?”
Làm như không phải đi hỗ trợ người ta mà đang tự mình hẹn quyết đấu, muốn sử dụng nắm đấm tới nghiện rồi sao.
Diệp Nam Bình không thèm nâng mi mắt: “Đánh nhau thì nhường cậu đó. Tôi chờ ở trong xe.”
Anh luôn luôn không thích dính tới mấy chuyện này. Vậy mà Triệu Tử Từ thì lại hay dính tới mấy chuyện rắc rối. Chiều nay Triệu Tử Từ với bạn gái cũ cãi cọ rồi đánh nhau ở nhà anh, nếu không vì sợ Triệu Tử Từ bị cô bạn gái đánh chết thì Diệp Nam Bình cũng chẳng thèm ra tay ngăn cản, để tay mình bị cắt một đường.
Triệu Tử Từ biết anh “khẩu xà tâm phật”, cố ý nói: “Sao cậu lại máu lạnh vậy chứ?”
Triệu Tử Từ nói giọng giỡn chơi, thấy Diệp Nam Bình tự nhiên nghiêm mặt mới giật mình, hối hận tự vả miệng mình. “Máu lạnh” là hai từ xem như tử huyệt của Diệp Nam Bình, mình đúng là cái hay không nói, nói cái dở.
Nhưng Triệu Tử Từ tràn đầy nhiệt tình lại bị bảo vệ chặn ngoài cổng khu nhà.
“Chú ơi, tôi có việc gấp lắm, chỉ đậu 5 phút thôi…”
“Trong khu không cho xe bên ngoài vào, cậu đi ra ngoài đậu xe đi.”
Bảo vệ chắn ở cửa, không làm gì được. Diệp Nam Bình lắc đầu xuống xe trước, Triệu Tử Từ hạ cửa sổ xuống kêu: “Có chuyện gì thì tự bảo vệ bản thân trước nhé! Anh em tốt anh đây sẽ tiếp viện cho cậu ngay!”
Diệp Nam Bình không quay đầu cũng chẳng dừng chân, làm như không nghe.
Đợi tới khi Triệu Tử Từ vô cùng lo lắng chạy tới tiếp viện, cảnh tượng trước mắt làm anh tưởng mình đi nhầm vào phim trường nào đó.
Tưởng tới đánh nhau, sao lại là hai người ôm nhau?
Thật ra cũng không phải ôm thật, Diệp Nam Bình chủ động ôm che chở cô gái vào lòng, còn cô gái thì cứng đơ như khúc gỗ.
Diệp Nam Bình không ôm lâu, chỉ một tí thì buông ra: “Có muốn báo cảnh sát không?”
Âm thanh này rơi vào tai Tân Vãn Thành, cô từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người trước mặt, có lẽ là do không thể tưởng tượng được nên cô chớp chớp mắt nhìn rất buồn cười, Diệp Nam Bình lại không bị chọc cười. Chủ nhà thấy tự nhiên có người lạ đột ngột xông vào, thái độ hung hăng: “Báo gì mà báo? Tôi đập tường nhà mình, cảnh sát có tới muốn can thiệp cũng chẳng làm được gì!”
Bà chủ nhà quan sát thấy người này khó đoán, tạm thời không biết đối phương có sợ hay không, đang nghiến răng nghĩ ngợi chửi thêm trận để người này biết khó mà lui. Thương Dao từ trong lao ra cắt ngang: “Ở đây tường nào là tường nhà bà? Bà chỉ là cò nhà xấu xa!”
Bị cắt ngang, bà chủ nhà không sợ khí thế của Thương Dao, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Thương Dao, chỉ tập trung sức lực chuẩn bị đối phó với người đàn ông mới tới này.
Nguời đàn ông này không thể hiện vẻ nghiêm khắc cứng rắn, cũng không liều lĩnh hung hăng, nhưng lại làm người khác thấy e dè.
Diệp Nam Bình thong thả ung dung giơ tay lên: “Nhưng bà phá tường làm tay tôi bị thương, cảnh sát không muốn cũng phải can thiệp.”
Bà chủ nhà sửng sốt, bà ta không biết mình có thật sự đập búa trúng người ta hay không, nhưng nhìn kỹ thì trên tay người này có một vết thương bị cắt dài. Nhìn phản ứng của Tân Vãn Thành có vẻ cũng không phải xạo, vừa nghe nói anh ta bị thương thì vội vàng kéo tay anh ta qua: “Có bị thương nặng không?”
Diệp Nam Bình hơi tránh tay đi, Tân Vãn Thành mới ý thức mình đã vượt rào, cắn răng thu tay lại, chỉ có nhìn vết thương đó ở khoảng cách gần gần.
Đúng thật là bị vật sắc bén làm bị thương.
Tất cả mọi người đều bị hành động vô cùng đơn giản của Diệp Nam Bình khiến cho ngây người, chỉ có mình Triệu Tử Từ đứng cách đó tầm 3 mét không kiềm được mà trợn trắng mắt —
Vết thương này rõ ràng là bạn gái cũ của anh đập anh, Diệp Nam Bình tới ngăn cản thì bị trúng mà.
Ăn vạ cỡ này, quá đỉnh.
…..
Mãi tới khi nhân viên công ty bảo hiểm, luật sư đều tới đồn cảnh sát, bà chủ nhà mới ý thức được thật sự lớn chuyện rồi.
Mới đầu bà chủ nhà nghe anh ta nói tay mình có bảo hiểm, chỉ cho là hăm dọa thôi, nhưng khi nhân viên công ty bảo hiểm tới, không tin cũng phải tin. Bà chủ nhà xụi lơ, hết khí thế, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi cậu Diệp, thật sự không phải tôi cố ý làm cậu bị thương. Nếu không phải tại hai cô kia…”
Bà chủ nhà nhìn nhìn Tân Vãn Thành ngồi phía bên kia, vẫn muốn tìm cách đổ lỗi, đội nồi lên đầu người khác. Nhưng nồi chưa kịp đội lên thì đã bị Diệp Nam Bình cắt ngang: “Tôi là nhiếp ảnh gia, dựa vào tay mà kiếm cơm. Hiện giờ tay tôi bị thương, phải bồi thường cho những thiệt hại trong thời gian này của tôi, bây giờ bà bàn với tôi hay là đợi luật sư tôi tới làm việc?
Bà chủ nhà thua ngay chữ tiền, mặt tái xanh, còn đâu vẻ hung hăng kiêu ngạo trước đó nữa? Lắp bắp: “Cái đó… cái đó không phải do công ty bảo hiểm thường sao?”
Diệp Nam Bình chưa kịp lên tiếng thì nhân viên kia đã giải thích: “Xin lỗi, ông Diệp chỉ bảo hiểm về thương tật do tai nạn rủi ro, loại thương tật do con người gây ra thế này không nằm trong phạm vi bồi thường.”
Thương Dao đã khai báo xong, ngồi trên ghế dài như lọt vào sương mù, không nhịn được mà liếc nhìn sang Tân Vãn Thành đang ngồi bên cạnh. Tân Vãn Thành lại đang nhìn người khác, từ nãy giờ không hề động đậy.
Tầm mắt Tân Vãn Thành dính lên chỗ Diệp Nam Bình đang nghe bà chủ nhà than thở kể lể. Đợi tới khi nghe người ta nói đã đời rồi, thiếu nước khóc luôn tại chỗ thì anh mới nhả vài chữ: “Tôi thông cảm cho bà cũng đang gặp rắc rối, nếu không thì…”
Bà chủ nhà nghe vậy thì lập tức cung kính ghé người qua.
Thương Dao cũng nhìn thấy, rất không cam tâm nói nhỏ: “Tại sao chứ, bà ta than thở mấy câu thì tha cho bả?”
Tân Vãn Thành không tiếp lời. Cô cứ cảm thấy người đàn ông này bề ngoài ra vẻ “Một điều nhịn chín điều lành” nhưng mà có ẩn giấu ý gì khác.
Quả nhiên là Diệp Nam Bình nói: “Lúc bạn tôi khai báo tôi cũng nghe đại khái, nếu bà bồi thường ba tháng tiền vi phạm hợp đồng cho cô ấy thì tôi coi như chuyện này chấm dứt ở đây.”
Diệp Nam Bình quay đầu nhìn về phía ghế dài. Tân Vãn Thành đang nhìn trộm không kịp dời mắt bị bắt quả tang tại trận.
Anh nói, cô là… bạn anh?
…..
Loay hoay tới gần 9 giờ.
Bà chủ nhà chuyển khoản xong thì Tân Vãn Thành hủy đơn kiện, mọi chuyện coi như chấm dứt theo một cách Tân Vãn Thành không bao giờ tưởng tượng ra.
Diệp Nam Bình cũng ở lại chưa đi.
Tân Vãn Thành nhìn thấy Diệp Nam Bình đứng xa xa, định bước tới nói cảm ơn thì đã bị bà chủ nhà giành trước. Bà chủ nhà cầm xác nhận chuyển khoản tới nói chuyện với Diệp Nam Bình: “Cậu nói phải giữ lời. Tiền tôi đã chuyển rồi, cậu không được truy cứu trách nhiệm tôi nữa. Tôi có ghi âm lời cậu nói lúc nãy.”
Bà chủ nhà tự cho mình là thông minh giơ di động lên trước mặt Diệp Nam Bình, thoát khỏi giao diện chuyển tiền mà mở tới phần ghi âm. Đúng là có ghi âm thật.
Diệp Nam Bình liếc nhìn bà ta, không nói gì, đứng dậy định đi.
Bà chủ nhà chưa nói hết: “Không ngờ hai con nhỏ đó lại có bạn bè như cậu thế này.”
Diệp Nam Bình dừng chân, miễn cưỡng liếc nhìn bà chủ nhà một cái. Bà này nói chuyện quái gở, kiểu như đã đoán là anh với cô gái nhỏ kia có loại quan hệ mà không muốn cho ai biết.
Diệp Nam Bình cười cười cúi đầu mở điện thoại mình ra. Bà chủ nhà đứng gần, cúi đầu nhìn theo, thấy anh đang xem ảnh trong album. Tất cả hình trong album đó đều là khung cảnh hỗn loạn của vách tường ngăn phòng bị đập phá.
Diệp Nam Bình vừa nhìn vừa nói: “Chuyện bà không ngờ còn nhiều lắm.”
Diệp Nam Bình gửi toàn bộ số ảnh đó cho một dãy số điện thoại lạ.
Nhưng dãy số đó không hề lạ gì với bà chủ nhà —
Đó là số điện thoại của người chủ thật sự căn nhà.
Sắc mặt bà chủ nhà ngay tức khắc trắng bệch.
Diệp Nam Bình vẫn ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi không truy cứu trách nhiệm của bà, không có nghĩa là chủ nhà thật sự không truy cứu.”
Nói xong để bà chủ nhà tự đứng đó mà tiêu hóa mấy lời của mình, Diệp Nam Bình nghiêm mặt rời đi.
…..
Diệp Nam Bình mới ra khỏi cửa đồn cảnh sát thì gặp ngay Triệu Tử Từ đứng khoanh tay coi hài kịch. Triệu Tử Từ hiểu rõ mọi việc, không bị vẻ ngoài Diệp Nam Bình lừa bịp: “Đây là cậu đang lừa bịp tống tiền ha?”
Diệp Nam Bình không nhận: “Tay tôi thật sự bị thương không phải sao?”
Phải.
“Cuối cùng tôi cũng không bắt bà môi giới đen kia đền tiền không phải sao?”
Cái này cũng… Phải.
“Vậy cậu nói đi, tôi lừa ai?”
“…” Triệu Tử Từ không còn gì để nói.
Diệp Nam Bình tự mình ra ngoài.
Triệu Tử Từ theo sau hai bước: “Đây mới thật sự là diễn viên điện ảnh nè. Cô gái lần trước ngã xuống đất để chặn cậu lại ở sân bay mà so với cậu thì còn thua xa.”
Tân Vãn Thành mới bước ra cổng đồn cảnh sát chợt hắt xì. Cô xoa xoa mũi.
Thương Dao đi sau Tân Vãn Thành, cô mặc ít hơn Tân Vãn Thành nhiều, vậy mà gió lạnh thổi qua cô không có cảm giác gì. Cô nhìn phần tiền bồi thường kia, tính toán: “Sắp tới chúng ta làm sao đây?”
Hai bóng dáng cao to đang cách đó không xa, Tân Vãn Thành vốn định đuổi theo nói vài lời, nghĩ lại rồi thôi. Cứ tự sắp xếp chuyện mình trước đi đã: “Mình về thu dọn đồ đạc, coi có thể gửi nhờ bạn bè đâu đó không.”
Tân Vãn Thành kiềm chế không lên tiếng gọi người đó, đi rồi lại ngừng.
Triệu Tử Từ quay lại nhìn, không biết nhìn thấy gì mà trong chớp mắt chân cẳng mềm nhũn, tim lay động, đi hết nổi: “Cậu với Tân Vãn Thành kia quen biết nhau?”
“Không quen.”
Nghe giọng điệu anh, chắc là nói thật… “Vậy cô gái đó độc thân hả?”
Diệp Nam Bình nhíu mày: “Cậu hỏi cái đó chi?”
Triệu Tử Từ cười gian: “Rất hợp khẩu vị tôi.”
Nói rồi còn ráng liếc lại một cái. Trong tầm mắt, Tân Vãn Thành đang nói chuyện với Thương Dao. Triệu Tử Từ nhìn bên đó, vẻ nghiền ngẫm trong mắt càng sâu: “Cậu nhìn đôi chân kia đi, trắng thật.”
Diệp Nam Bình cũng quay đầu nhìn thoáng qua.
Đúng thật là Tân Vãn Thành đứng đó, chân dài thẳng tắp. Nhưng người ta mặc quần dài, nhìn sao mà biết trắng?
Không đợi Diệp Nam Bình nghi ngờ xong, Triệu Tử Từ đã nhiệt tình quay đầu đi ngược lại, chỉ mấy bước đã tới chỗ Tân Vãn Thành… Thương Dao đứng bên cạnh.
Triệu Tử Từ nhìn Thương Dao, mỉm cười: “Bây giờ trễ rồi khó kêu xe, tôi đưa hai cô về luôn.”
Bên kia, ánh mắt Diệp Nam Bình không thể không từ trên người cô gái này mà chuyển qua người khác.
Thì ra Triệu Tử Từ nói chân trắng nõn là nói người trời đã vào thu còn mặc váy ngắn, Thương Dao.
+++++
Câu chuyện nhỏ:
Ba ba Diệp: Mấy cô chê anh một đêm ba cái bao cao su là ít.
Vãn Tử: Ít cái gì? Em mệt sắp chết rồi đây… Không đúng! Sao em lại nói cái này…
Ba ba Diệp: Đúng vậy, chất lượng phải đi đôi với số lượng, một đêm ba lần thực sự là…
Vãn Tử: Đừng— nói…
Ba ba Diệp: Được, không nói. Vợ anh biết thực lực của anh là được rồi.
Vãn Tử: Không — được — nói —!!!