Tuần lễ thời trang Paris diễn ra vào ngày 25 tháng 2, nhưng anh đã đến đây từ một tuần trước.
Ai cũng biết một năm Diệp Nam Bình nghỉ phép trong khoảng từ tháng 2 đến tháng 3 hàng năm, công việc đều được gác lại. Thư ký mới của Khương Nam theo thông lệ mời anh đi xem trình diễn, Khương Nam còn trách thư ký một trận do Khương Nam biết rõ tính Diệp Nam Bình, biết anh không thích những sự kiện ồn ào này.
Không hề ngờ được anh lại đồng ý.
Việc này khiến Khương Nam rất khó hiểu.
Nhưng thật ra bản thân Diệp Nam Bình còn không hiểu tại sao khi mình thấy người nào đó đăng Ins hình thư mời của Chanel thì lại đồng ý ngay lời mời của thư ký Khương Nam đi xem trình diễn thời trang.
Khách sạn Thời thượng Phong Hành bố trí nằm ở quận 8, ngày đầu tiên anh đến Paris, đến khách sạn cất hành lý xong thì đã khuya. Chỉ thoáng suy nghĩ, anh gọi taxi đi đến quận 11.
Diệp Nam Bình biết địa chỉ học viện Spéos, cũng biết cô ở trọ ở đâu.
Năm ngoái khi vừa có điểm IETLS, cô đã vội vã tìm phòng trọ cho lưu học sinh. Người sản xuất ảnh của In studio đã từng học ở Paris, cô nhờ anh ta hỗ trợ tìm chỗ thuê phòng, tiền thuê phòng tốt nhất đừng cao hơn 400 Euro. Paris nổi tiếng đắt đỏ, 400 euro giỏi lắm thì chỉ có thể thuê được phòng đơn nhỏ, hàng xóm cũng phức tạp.
Diệp Nam Bình tình cờ nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của người sản xuất ảnh mới biết chuyện này.
Diệp Nam Bình nhờ bạn bè tìm phòng 800 euro, báo cho anh sản xuất anh, anh sản xuất ảnh xem ảnh chụp phòng ở rất ngạc nhiên: “400 euro có thể thuê được phòng tốt thế này à?”
Diệp Nam Bình đưa lý do là: “Khách thuê trước cần cho thuê lại gấp nên giá rẻ vậy.”
Đúng ra phòng này không tốt lắm, nhưng đối với du học sinh mà nói, 400 euro có thể thuê được phòng thế này là bánh có nhân từ trời rớt xuống, Tân Vãn Thành nhìn ảnh mà anh sản xuất ảnh chuyển tiếp qua, lập tức muốn thuê.
Anh sản xuất ảnh không nói với cô là chuyện tìm phòng này có Diệp Nam Bình hỗ trợ, trước đó Diệp Nam Bình đã nói với anh, lúc cô từ chức hai người không được thoải mái lắm, anh không muốn cô biết có anh ở giữa hỗ trợ chuyện này.
Anh sản xuất ảnh đại khái cho là cái gọi là không thoải mái chính là Diệp Nam Bình cố tình gây khó dễ con gái người ta khi từ chức nên mới xấu hổ mà giúp chuyện này. Vì vậy đồng ý với Diệp Nam Bình, giữ kín như bưng trước mặt Tân Vãn Thành.
Đường ở khu vực chung cư cô ở đang sửa chữa, Diệp Nam Bình xuống xe ở đầu phố, đi bộ mấy trăm mét đến nơi. Biết cô ở lầu 3, nhưng không biết cửa sổ nào là cửa sổ nhà cô, nhưng đã trễ thế này, chắc hẳn cô đã ngủ rồi. Diệp Nam Bình đứng dưới lầu, nhìn một cửa sổ tối đen, chợt bật cười.
Rốt cuộc mình đang làm gì đây…
Anh lắc đầu, quay theo đường cũ về chỗ xuống xe ban nãy, chuẩn bị gọi xe về lại khách sạn. Đang đứng ở khu vực chờ xe, một chiếc xe trong bóng đêm tiến tới, ngừng ở phía đối diện—
Một lát sau, Tân Vãn Thành từ ghế phụ lái bước xuống.
Diệp Nam Bình không ngờ cách xa lâu như vậy, gặp lại cô lại là trường hợp này.
Cô xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt một người trẻ tuổi tóc nâu nhạt ngồi bên tay lái, chuẩn bị bước qua đường đi về phía anh.
Người thanh niên tóc nâu nhạt kia gọi cô lại, giọng mang khẩu âm nước Pháp: “Vãn Vãn.”
Diệp Nam Bình chưa từng gọi cô như thế…
Người thanh niên tóc nâu kia xuống xe, trong tay cầm chiếc khăn choàng cổ, đuổi theo cô, cẩn thận giúp cô quàng khăn lên cổ.
Tất cả chỉ cách anh tầm hơn 5 mét.
Nhưng cách một khúc quanh, lại tựa như khiến anh và hai người họ phân thành hai thế giới.
Có thể đó là bạn học của cô, có thể đó là bạn bè của cô, cũng có thể đó là… bạn trai của cô.
Cô gái xinh đẹp, sôi nổi nhiệt tình như thế sao có thể thiếu người theo đuổi?
Tất cả thực ra không liên quan gì đến anh, nhưng mãi đến khi hai người kia tách nhau ra rời đi, trong đầu Diệp Nam Bình vẫn còn lặp đi lặp lại hình ảnh choàng khăn kia.
Một bên là tiếng xe hơi rời đi, một bên là tiếng giày cao gót của cô vang lên dần xa.
Khoảng thời gian này, anh luôn nhớ tới cô, có khi là một ngày làm việc xong về nhà, mở cửa, đập vào mắt là một màu tối đen; có khi, là đêm khuya tĩnh lặng, uống một viên Barbitone, ngồi chờ thuốc có tác dụng; có khi, là sau khi kết thúc công việc, ngồi một mình ở studio, nhìn ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn ấm áp mà lại lạnh lùng kia.
Anh rất nhớ cô.
Nhưng đáng tiếc, đã kết thúc.
Xe anh gọi cũng tới rồi, nhắc anh, tất cả đều nên kết thúc.
Anh đi về phía xe, hai cô gái dáng vẻ bụi đời đi từ đối diện tới, ngừng bên thùng rác, lén lút châu đầu vào nhau mở ví tiền trong tay. Diệp Nam Bình đi ngang qua hai người đó, thấy hai người rút tiền và thẻ trong ví ra rồi vứt cái ví vào thùng rác.
Hai người đó là ăn cắp.
Diệp Nam Bình hơi ngưng chân lại, nhìn hai người lâu hơn, hai người có tật giật mình, tay chân luống cuống, ví không rơi vào thùng rác mà lại rơi xuống chân, một trong hai người nhét tiền vào túi, kéo người kia bỏ chạy.
Ví bị ném xuống đất kia có mấy tấm card, có thẻ ngân hàng, thẻ sinh viên, trên thẻ có ảnh chụp. Diệp Nam Bình nhặt lên nhìn, ảnh chụp trên đó là người mà anh rất quen thuộc…
Quay lại muốn bắt hai người ăn cắp kia thì hai người đã chạy không còn bóng dáng.
…
Thẻ sinh viên và thẻ ngân hàng của Tân Vãn Thành vì vậy luôn ở trong bóp tiền của anh. Đúng ra anh có thể trực tiếp gửi cho cô, dù sao anh biết địa chỉ của cô, nhưng anh có lòng riêng, muốn giáp mặt đưa cho cô.
Chỉ có điều là khi Tuần lễ thời trang bắt đầu, ở các buổi trình diễn thời trang, anh chưa gặp được cô. Chờ tới khi anh gặp cô thì cô đang thân thiết với Hướng Diễn, hai người nhìn là biết đã ở cùng nhau đêm qua, buổi sáng còn đi nhà hàng ăn sáng chung.
Đêm nay ở tiệc rượu lại không có Hướng Diễn.
Ngay khi cô bước vào, anh đã nhìn thấy cô. Tóc ngắn ngang vai, trang điểm xinh đẹp, không có lấn át nhân vật chính, ở bên cạnh Khương Nam làm người phiên dịch.
Những người nghệ sĩ, người mẫu, ai cũng trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ, cô ở trong đám đông thực ra không đáng chú ý, nhưng anh chỉ liếc mắt qua một cái là thấy cô.
Nhưng mà vị chua của dưa chuột muối trong bữa sáng dường như tới tận giờ vẫn chưa hết, anh giả vờ như không nhìn thấy cô.
Biểu hiện của cô thành thục, cũng đã chẳng cần tới anh.
Nhưng cuối cùng, xa xa thấy cô thường xuyên dùng mũi giày cọ cọ lên sàn, anh vẫn không chịu đựng được, đi qua bên đó.
Diệp Nam Bình cũng không rõ sao mình có thể nhớ kỹ nhiều động tác nhỏ của cô tới vậy, thấy cô thường vuốt tóc mai, dùng giày cọ lên sàn thì biết ý nghĩ của cô.
Anh muốn nhờ cô lấy ly rượu, để cô rời đi. Thời gian để thực hiện ly rainbow ít nhất là 5 phút, đủ để cô đi toilet.
Nhìn theo dáng cô rời đi, Diệp Nam Bình ép mình thu hồi ánh mắt lại. Cứ như vậy đi, coi như đã lâu không gặp, quan hệ của những người quen biết cũ không mặn không nhạt.
Nhưng đêm nay, anh thất thủ hết lần này tới lần khác—
Tuy là đêm trước, cô cũng ở phòng hút thuốc nhưng khi anh chính mắt thấy động tác thành thạo của cô ngậm điếu thuốc thì vẫn sửng sốt. Anh siết chặt nắm tay mới có thể lấy lại vẻ bình thường giúp cô châm thuốc, nhưng tới phút cuối cùng, lý trí vẫn bị sự xúc động đánh bại, anh vươn tay giật điếu thuốc của cô.
Cô cũng không còn là cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời như trước, hung hăng cắn anh một cái. Thấy cô cắn xong rồi bỏ đi, Diệp Nam Bình suýt chút nữa thò tay túm cô trở lại. Tuy nhiên cuối cùng anh cố gắng đè nén nóng nảy, để cô đi.
Nhưng sau đó, anh không thể ở lại lâu hơn nữa.
Sợ bản thân sẽ không nhịn được mà kéo cô ấy đi không nói lời nào…
Thật sự anh cũng không biết mình muốn gì. Lôi cô đi, cảnh cáo cô đừng trêu chọc anh?
Nhưng mà cô chưa hề làm gì; vẫn luôn là là anh, ánh mắt đơn phương mà đuổi theo cô…
Diệp Nam Bình về khách sạn. Trong phòng có rượu, anh mở một chai, uống ừng ực như muốn hòa tan sự bực dọc đêm nay. Uống say ngủ một giấc mới là điều tốt nhất để kết thúc đêm này.
Nhưng mà khi anh say khướt xuống xe, lại lần nữa bước trên con đường đang sửa chữa, Diệp Nam Bình không thể thừa nhận số phận, cồn có đôi khi không thể làm người ta chết lặng mà ngược lại, kích thích những cảm xúc mà ngày thường bị lý trí che giấu ở nơi sâu nhất trong lòng.
Đêm khuya, ma men không phải chỉ có mình anh. Kết thúc tiệc rượu, cô thuê xe về nhà, xuống xe không bao lâu đã bị hai người như dân Ả rập theo đuôi.
Diệp Nam Bình đứng không xa bên ngoài chung cư chờ cô, thấy cảnh cô vội vàng đi tới, hai người Ả rập đi sau không rõ mục đích. Pháp có tiếng là nhiều trộm cắp, người Ả rập thì lại giỏi trộm, tháng trước cô mới bị hai cô nàng lang thang kia móc túi, thảo nào mà bước chân cô đều lộ vẻ sợ hãi.
Tân Vãn Thành đi ngang qua anh, Diệp Nam Bình tiến lên, cản đường hai người Ả rập kia. Đối với kẻ chặn ngang đường giữa đêm này, lẽ ra hai người Ả rập kia có thể đánh với anh một trận, nhưng mà hai người đó thấy anh còn có vẻ say hơn họ, lại to cao, mắt lộ vẻ tàn nhẫn nên quyết định bỏ đi.
Diệp Nam Bình rất hy vọng có thể đánh nhau với họ một trận, có vậy thì anh không thể theo cô lên lầu, cũng không thể…
Không thể kiềm chế bản thân, không giải thích một lời mà ôm hôn cô.
…
Tân Vãn Thành cứng đờ người trong nháy mắt, mùi rượu quấn lấy nhau.
Cô dùng sức đẩy anh ra, lại bị anh đè lên cửa. Hai người cầm trên tay mỗi người một chiếc giày cao gót, giày lần lượt rơi xuống đất, giống như một dòng nước lạnh tạt vào lửa, Tân Vãn Thành bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Anh lại hoàn toàn đắm chìm trong đó, đầu lưỡi có ý định mở môi cô ra.
Anh rõ ràng đang say, đầu óc chết lặng, xúc cảm trên môi lại hết sức rõ ràng, khơi dậy trái tim tuyệt vọng của anh.
Đau đớn cũng một khoảnh khắc kia mà im lặng xuất hiện—
Cô giận dữ cắn mạnh vào lưỡi anh.
Diệp Nam Bình đau hít một hơi khí lạnh, mùi máu tanh lan ra.
Tân Vãn Thành đẩy anh ra, anh ngã ngửa vào phía tường đối diện. Tân Vãn Thành tức giận nhìn anh, phun máu trong miệng ra, hơi thở chưa hết phập phồng đã móc điện thoại ra báo cảnh sát.
Vừa bấm số vừa lấy túi xách đánh anh: “Con mẹ nó anh điên rồi.”
Anh ấn lưỡi bị cắn của mình lên răng, muốn sự đau đớn giúp anh thoát khỏi cồn, tỉnh táo lại.
Lại phát hiện anh lạc lối không phải bởi vì cồn, mà là vì người con gái đối diện.
Anh túm túi xách cô lại, ôm cả người lẫn túi cô vào lòng ngực: “Anh con mẹ nó đúng là điên rồi…”
Di động của cô bị anh giật lấy, ném xuống sàn, tay anh ôm lấy mặt cô, cúi đầu, bất chấp tất cả mà tiếp tục nụ hôn còn dang dở.