Bùm!
Cả lễ đường im phăng phắc, yên tĩnh như một thành phố chết.
Chu Cận Viễn lạnh lùng lùi lại hai bước, nhìn An Hân Du bằng ánh mắt sắc lạnh giống như tới từ địa ngục: “Tô Đồng ngoại tình là giả, cô mang thai đứa con của tôi của là giả, giờ đây tôi bắt đầu nghi ngờ, Duệ Duệ bị tai lại lúc trước lẽ nào cũng là do một tay cô sắp đặt? An Hân Du, sao cô có thể độc ác tới vậy?”
“Không…”
“Tô Đồng? Tô Đồng nào?” Có phóng viên hỏi thăm lẫn nhau, bất ngờ có người tinh mắt nhìn thấy Tô Đồng trong lòng Thi Lâm liền lớn tiếng nói: “Là bạn gái của Thi Lâm nhà họ Thi!”
Chu Cận Viễn tháo nhẫn đính hôn ra, vung tay vứt vào thùng rác.
Ánh mắt ánh giống như tẩm độc.
“Tôi, Chu Cận Viễn xin tuyên bố hủy bỏ hôn ước với An Hân Du, mọi tội ác mà An Hân Du phạm phải đã gây ra cho tôi, người nhà tôi, con trai tôi và vợ cũ của tôi tổn thương tinh thần không thể nào bù đắp, sắp tới tôi sẽ chính thức đưa cô ta ra tòa.”
Chu Cận Viễn nói xong liền dừng lại giây lát, đưa mắt nhìn về phía Tô Đồng.
Hai bàn tay cô siết chặt lại. Run rẩy.
Đôi mắt trong veo đó ánh lên nỗi kinh hoàng và hoang mang, đan xen một chút rối bời, giống như đang nghĩ gì đó, lại giống như đang hận gì đó.
Khoảnh khắc đó, anh hồi hộp thót tim.
“Không được, Chu Cận Viễn, anh hãy tin em, nhưng điều đó đều là bịa đặt…”
“Hân Du, em hãy đi cùng anh, anh yêu em, cho dù anh không thể cho em một cuộc sống sa hoa, nhưng anh có trái tim yêu em, em hãy nhìn xem, đoạn ghi âm em bảo anh giúp em làm giả và kết quả xét nghiệm gốc đều ở đây…”
Vừa nói vừa khóc, người đàn ông móc trong túi ra một chiếc bút ghi âm và một xấp giấy kết quả xét nghiệm, các tình tiết ghép thành một màn kịch đặc sắc.
Anh ấn nút ghi âm.
[Lát nữa cô ta chắc sẽ đi xét nghiệm DNA để chứng mình sự trong sạch của mình, anh biết nên làm thế nào rồi chứ?], [Em yên tâm đi, anh sẽ lo liệu ổn thỏa!]
[Còn nữa, hãy sửa kết quả của cô ta thành tên em, chỉ có như vậy Chu Cận Viễn mới càng tin tưởng, thông cảm cho em hơn. Lần này, em sẽ khiến ả Tô Đồng đó không thể ngóc đầu dậy!] Trong ghi âm chính là giọng nói của An Hân Du.
Lúc này đã thực sự trở thành bằng chứng thép.
An Hân Du trở lên điên cuồng, khắp người hôi thối lao về phía Tô Đồng: “Con khốn! Tất cả đều là do mày! Rõ ràng tao mới là Chu phu nhân, Duệ Duệ không phải con của mày, nó là đứa con hoang!”
Giọng nói của Chu Cận Viễn lạnh lùng tàn nhẫn: “Bảo vệ, An tiểu thư tinh thần không được ổn, các người không nhìn thấy sao?”
Bảo vệ lập tức bước tới giữ chặt An Hân Du lại.
Phóng viên không ngừng chụp hình, An Hân Du coi như đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Chu Cận Viễn điềm nhiên như không, tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi xin chân trọng xin lỗi vợ cũ của mình cô Tô Đồng! Là tôi có lỗi với cô ấy, là tôi bị lòng đố kị và lửa giận bịt mắt, khiến cô ấy phải chịu uất ức, tôi nợ cô ấy một lời xin lỗi đường đường chính chính!”
Lúc này, trợ lý của Chu Cận Viễn bế Duệ Duệ mới hơn một tuổi bước tới trước mặt Chu Cận Viễn.
“Chu tiên sinh.”
Chu Cận Viễn dịu dàng đón lấy Duệ Duệ, chăm chú nhìn Tô Đồng, nói với mọi người trong lễ đường: “Đây là con trai tôi Chu Duệ, một năm qua, bé bị ép buộc ở bên An Hân Du, thường xuyên bị va vấp chầy sát, tôi tưởng rằng bé trai hiếu động bị thương khó tránh, thì ra đều là do An Hân Du cố tình ngược đãi!”
“Duệ Duệ từ nhỏ đã không có được tình yêu của mẹ, tôi cũng nợ bé một lời xin lỗi!”
Một tay bế Duệ Duệ, Chu Cận Viễn bước từng bước tới trước mặt Tô Đồng, ánh mắt nhìn cô nóng bỏng, đầu Tô Đồng như muốn nổ tung, sau đó cô nhìn thấy Chu Cận Viễn đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt mình.
“Tô Đồng, đời này việc anh hối hận nhất là li hôn với em, làm tổn thương em, em có thể vì con mà cho anh thêm một cơ hội không?”
Nói xong, Chu Cận Viễn cúi đầu dỗ dành Duệ Duệ: “Đây là mẹ con, gọi mẹ đi!”
“…”
“Con yêu, gọi mẹ một tiếng có được không?” Chu Cận Viễn trong lòng hồi hộp, lo lắng, anh chỉ sợ sẽ làm bệnh tình Tô Đồng tái phát, nhưng hôm nay là thời cơ tốt nhất, anh muốn đánh cược một phen.
Bùm, bùm… Bên tai Tô Đồng như có vô vàn pháo hoa đang nổ tung.
Anh quỳ gối trước mặt cô.
Ở trước mặt tất cả mọi người.
Phóng viên điên cuồng chụp ảnh, Thi Lâm muốn bảo vệ cô nhưng khi ánh mắt anh nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của cô, anh liền dừng bước.
Chu Cận Viễn chắc chắn đã chuẩn bị từ trước, bác sỹ gì chứ, cô Đồng gì chứ, toàn bộ đều là do anh ta tìm tới, cố tình diễn màn kịch này!
Chết tiệt, đã vậy anh lại còn ngoan ngoãn dẫn Tô Đồng tới.
Con trai…
Đã vô số lần cô choàng tỉnh dậy khỏi cơn mơ đòi con của mình.
Thi Lâm nắm chặt tay, chờ đợi câu trả lời của cô.
- -- Hết ---