• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới phòng phát thanh.

“Chào anh, tôi là Tô Đồng, vừa rồi nghe tin thông báo nói là hộ chiếu của tôi rơi ở đây.”

Nhân viên chỉ vào một căn phòng nhỏ bên trong, Tô Đồng gật đầu cám ơn, tưởng là đi vào trong để lấy đồ.

Nhưng cô vửa đẩy cửa vào, đột nhiên một đôi tay ôm chặt lấy eo cô.

“Cứu với…”

“Suỵt…” Cô lên tiếng kêu cứu, nhưng gương mặt Chu Cận Viễn dần dần xuất hiện trong tầm mắt cô, râu ria xồm xoàm, hai mắt thâm quầng, cả người tiều tụy đến mức không thể che giấu.

Tô Đồng hoàn toàn sững sờ, túi xách trong tay rơi xuống đất!

Chu Cận Viễn…

Sao anh lại ở đây?

Anh ôm cô, lực trong tay lúc lỏng lúc chặt.

“Là anh?” Tô Đồng giận dữ muốn đẩy anh ra: “Anh trả lại hộ chiếu cho tôi! Chu Cận Viễn, sao anh lại trơ tráo tới vậy? Buông rôi ra…”

Chu Cận Viễn cắn nhẹ tai cô, rầu rĩ nói: “Tô Đồng, suýt nữa anh đã bị em lừa!”

“Cái… cái gì?”

“Anh có một bữa thư, là Thi Lâm tối qua nhờ người giao cho anh.” Chu Cận Viễn móc trong túi ra một bao thư trắng đưa tới trước mặt Tô Đồng trước khi cô nổi giận: “Anh đã đọc rồi, anh nghĩ em cũng nên đọc.”

Thư?

Thư của Thi Lâm?

Tô Đồng sững sờ.

Chẳng phải họ đã hẹn nhau cùng đi Mỹ sao?

Cô bán tin bán nghi nhận lấy bức thư, bên trên là chữ viết mạnh mẽ của Thi Lâm: [Chu Cận Viễn, tôi đã thấy sự ân hận và bù đắp của anh, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến tôi rời xa Đồng Đồng, tận sâu trái tim cô ấy, cô ấy vẫn yêu anh, có lẽ chính cô ấy cũng không nhận ra.

Khi tôi cầu hôn cô ấy hết lần này tới lần khác, cô ấy luôn luôn do dự, khiến tôi nhìn thấy trong mắt cô ấy toàn là hình bóng của anh.

Thực ra, khi tôi cứu cô ấy trong vụ tai nạn trước kia, việc Duệ Duệ bị An Hân Du đánh tráo, tôi luôn tin đó là sự thật, nhưng những tổn thương anh gây ra cho cô ấy khiến tôi không muốn nói ra việc này.

Đồng Đồng là một cô gái rất tốt, giống như cô ấy ngây thơ muốn trở thành chiếc nạng của tôi tới hết đời, nhưng đó không phải là tình yêu, mà là tình bạn, tình thân hoặc là sự cảm thông, bây giờ tôi không thể khiến cô ấy hạnh phúc, tôi cũng không thể vì sự ích kỉ cá nhân mà khiến cô ấy mất đi tất cả.

Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi yêu cô ấy, yêu lâu hơn anh, sâu đậm hơn anh, thời gian dài hơn anh, nhưng yêu tới bây giờ, buông tay là cách duy nhất của tôi… Vì thế tôi hi vọng anh có thể trân trọng cơ hội cuối cùng tôi trao cho anh, nếu không cho dù nửa đời còn lại có phải nằm liệt giường tôi cũng nhất định không tha cho anh!] Gửi cho tình địch bức thư như vậy, Tô Đồng đọc xong đã không biết nên dùng lời nào để biểu đạt.

Khi cô đau khổ, anh đau khổ cùng cô.

Khi cô hận, anh hận cùng cô.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, tí tách rơi xuống bức thư, Tô Đồng loạng choạng lùi lại sau, vẻ mặt buồn bã: “Sao anh ấy lại ngốc vậy chứ? Thực ra em sớm đã biết anh ấy gạt em… Chả trách, cũng chả trách anh ấy bảo em hôn anh ấy, vì anh ấy biết đây đã là lần cuối cùng, nhưng em không biết… Em hôn vô cùng qua quýt, vô cùng không để tâm… Không được, em phải đi tìm anh ấy! Thi Lâm, anh đợi em vỡi, em không thể để anh…]

“Anh ấy lên máy bay rồi!” Chu Cận Viễn kéo lại cô vào lòng, anh đặt cằm lên hõm vai cô, dè dặt nói: “Hộ chiếu của em và bức thư này là anh ấy giao cả cho anh, trang thời hạn của hộ chiếu đã bị anh ấy xé đi rồi, em không đi được đâu…”

“Hãy nghĩ tới Duệ Duệ, em đừng đi, đừng đi có được không? Anh biết em không yêu anh ấy.”

Nghe giọng điệu trẻ con của anh, Tô Đồng không khỏi run rẩy, cười nhạt một tiếng: “Anh nghĩ anh là ai chứ? Dựa vào đâu mà anh có thể thay tôi quyết định? Nếu như tôi nhất định đi thì sao?”

- -- Hết ---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK