Một đêm đã qua đi, nét mặt Tô Đồng đờ đẫn, ánh mắt vô hồn ngây dại.
Cô lau nước mắt, dường như hiểu ra mình làm gì cũng vô ích, anh khăng khăng cho rằng cô ngoại tình, cô phản bội anh. Trừ khi cô tìm được bằng chứng có lợi hơn!
Đột nhiên, điện thoại cô để bên cạnh sáng lên. Là mẹ cô.
“A lô!” Cô nghe điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.
“Đồng Đồng, ba con đột nhiên bị mấy người cảnh sát bắt đi rồi, họ nói ba con có liên quan tới một vụ án hối lộ!” Mẹ cô lo lắng tới mức lạc giọng:
“Con mau bảo Cận Viễn điều tra xem rốt cuộc là làm sao đi…”
Sau khi kết hôn Tô Đồng chỉ nói những chuyện vui không nói những chuyện buồn. Mẹ cô vẫn luôn tưởng rằng sau kết hôn tình cảm của họ vẫn thuận lợi, hiện nay thế lực của Chu Cận Viễn phát triển nhanh chóng khiến người khác không thể ngờ tới, xảy ra chuyện mẹ cô lập tức nghĩ tới việc tìm Chu Cận Viễn.
Ngắt điện thoại, Tô Đồng chỉ đành tiếp tục đứng đợi ngoài cửa.
Chu Cận Viễn không nghe điện thoại của cô.
Chừng tám giờ, cánh cửa biệt thự mở ra.
Chu Cận Viễn mặc một bộ vest đen mới, dáng người cao dáo mạnh mẽ.
“Cận Viễn.”
Tô Đồng đứng bật dậy, mặt mày sa sầm, lảo đảo trong gió:
“Ba em bị cảnh sát bắt đi rồi, anh có thể giúp em điều tra xem rốt cuộc có chuyện gì được không?”
“Không làm điều khuất tất, bị cảnh sát bắt thì có sao chứ?” Chu Cận Viễn sắc mặt không đổi, giọng nói lành lùng cứng nhắc.
“Ba em tuổi đã cao, ba không thể chịu đựng giày vò được, anh giúp ba…” Tô Đồng gần như sắp đứng không vững, không biết lúc này cô lấy sức lực ở đâu, rõ ràng sắp không thể gắng gượng được như vẫn đứng chắn trước mặt anh.
“Muốn tôi giúp ông ta?”
“Em cầu xin anh đấy.”
Khóe môi Chu Cận Viễn nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn:
“Ngủ với gã đàn ông kia khiến cô ngu đi sao? Tôi đích thân tố cáo tống ông ta vào tù, lẽ nào lại giúp ông ta chạy tội?”
“Anh… anh nói sao?”
Tô Đồng mở tròn mắt, sững sờ nhìn anh:
“Là anh đã hại ba em bị cảnh sát bắt? Sao anh có thể làm như vậy, ông ấy là ba vợ anh!”
“Tất cả những việc này đều do ông ta tự làm tự chịu!”
Sau khi có quan hệ thông gia với nhà họ Chu ba cô đã làm những việc mất hết tính người, toàn bộ tội lỗi đổ hết lên đầu nhà họ Chu. Anh tố cáo ông ta hối lộ đã là nhân nhượng lắm rồi.
Lúc này, điện thoại của Chu Cận Viễn vang lên. Tô Đồng vô tình nhìn thấy màn hình hiển thị Hân Du, tiếp theo đó cô nghe thấy Chu Cận Viễn nghiễm nhiên nói sẽ cùng cô ta ăn trưa như thể xung quanh không có ai khác.
“Chu Cận Viễn! Anh là tên khốn!”
Cô gằn giọng thốt ra một câu, giơ tay định đánh anh nhưng bị Chu Cận Viễn giữ chặt cổ tay, sau đó hất văng ra:
“Mau ký đơn ly hôn, tôi không kiên nhẫn lắm đâu!”
Tô Đồng trừng mắt nhìn Chu Cận Viễn mỗi lúc một xa dần.
Cô muốn đuổi theo, bất ngờ một ngụm máu tươi trào lên trong cổ họng, bụng cũng bất ngờ đau quặn, đau tới mức cô không thể đứng thẳng người. Còn anh vẫn không hề dừng lại.
Bỏ đi thật nhanh.
- --
Sau cơn quặn đau, Tô Đồng gắng gượng bắt xe tới bệnh viện.
Một bản kết quả khám khiến cô vô cùng mâu thuẫn.
Cô đã có thai!
Cô đã mang thai được bốn tuần!
Cũng chính là cái lần anh uống say trong phòng KTV một tháng trước.
Bác sỹ nói thai nhi hiện không ổn định, khuyên cô tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều hơn, sau này tới khám thai định kỳ.
Tô Đồng cầm phiếu khám, đờ đẫn bước trên hành lang bệnh viện.
Không ngờ, phía trước nhìn thấy một người đàn ông đỡ một người phụ nữ bước ra từ phòng khám, nhìn sau lưng đó chính là Chu Cận Viễn và An Hân Du!
Buổi sáng anh ta nghe điện thoại không phải nói sẽ đưa An Hân Du đi ăn trưa sao?
Lúc này lại ở bệnh viện phụ sản, lẽ nào An Hân Du cũng có thai?
Đỡ An Hân Du tới phòng chờ bên cạnh, Chu Cận Viễn ngoái đầu liền thấy Tô Đồng ở đối diện.
Anh nheo mắt nghiêm khác, từng bước tiến lại gần cô.
“Cô tới đây làm gì?”
“Không có gì, tôi đi liền đây.”
Tô Đồng bất giác không muốn để anh biết mình cũng có thai. Cô nhét vội bản kết quả vào trong túi sau đó quay người bước đi, cổ tay truyền lại cảm giác đau đớn, tiếp theo đó cả người bị Chu Cận Viễn ép sát vào tường.
Ngón tay thon dài của anh giật lấy tờ phiếu khám, mắt liếc nhìn cột kết quả:
“Có thai đứa con hoang đó rồi?”
- -- Hết ---