• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phòng VIP Phúc Vân Lâu là nơi có tiền cũng không đặt được ở Thủ đô.

Hôm nay, căn phòng đón một nhóm khách đặc biệt, có người, còn có cả ma.

Dạ Mạn liếc nhìn mu bàn tay Lục Phi, cửa đã đóng lại rồi, sao còn chưa bỏ tay xuống vậy? Một, hai, ba, sao chưa nhích đi nữa? Dạ Mạn nhìn cái đầu ánh kim mà thở dài, định để vậy luôn đấy à?
Đang trời hè, ngón tay anh ta động phải da thịt nó rồi đấy! Dạ Mạn liếc nhìn từng ngón thon dài, thẳng thừng nhắc nhở: “Tay.


Lục Phi cúi đầu nhìn hàng mi tơi dài: “Sao?”
Giọng nói hết sức vô tội, Dạ Mạn thấy nhức đầu ghê nơi, ngu ngốc, đồ cái thứ ngu ngốc, nói rõ vậy còn chưa hiểu sao, tới lúc ai kia tự ý thức được mà bỏ tay xuống chắc tới năm sau, thôi mệt quá, tự làm cho rồi!
Dạ Mạn tối sầm mặt, nó khom người né đi, đứng ra phía sau Lục Phi, tránh khỏi bàn tay hắn, Lục Phi buông cánh tay xuống một cách tự nhiên, đi tới ngồi xuống vị trí trung tâm như không có gì xảy ra.

Dạ Mạn: “…” Quả nhiên là thằng cha này hoàn toàn không hiểu ý nó, không lẽ… Lục Phi cũng không có tế bào yêu đương?
Dạ Mạn đứng yên tại đó, suy nghĩ lung tung, Lục Phi kéo ghế, đứng đó nhìn Dạ Mạn, nó thấy có người nhìn mình thì cũng quay sang.

Lục Phi chỉ vào cái ghế trước mắt, lúc này, Dạ Mạn mới nhận ra tên này đang ga lăng một lần.

Lục Phi không hổ là Diêm vương, tư tưởng đúng là độc lạ.

Dạ Mạn đi tới ngồi xuống ghế, Lục Phi nhẹ nhàng đẩy ghế lại.

Hắc Vô Thường nhìn mà hết hồn, đưa hai tay bụm miệng, đây… đây là Diêm vương mà y biết ư?
Bạch Vô Thường chớp mắt ra hiệu cho Hắc Vô Thường, lần trước chưa bị đánh đủ hả, còn muốn ăn đập à?
Hắc Vô Thường cố nén nỗi kinh hoàng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nghiêng người nhướng mắt với Trương Phong Nam ngồi cạnh, Bạch Vô Thường đạp mạnh vào chân y, Hắc Vô Thường hít ngược một hơi, tỏ ra hết sức vô tội.

Bạch Vô Thường: “Ông mà còn không chịu ngồi yên thì lần sau tôi không có giải vây cho đâu.


Hắc Vô Thương ngoang ngoãn lắc đầu: “Tiểu Bạch là tốt nhất, cái gì cũng nghe Tiểu Bạch.


Trương Phong Nam mỉm cười, giở thực đơn đặt trước mặt Hắc Bạch Vô Thường, hồi đầu nhìn thấy họ, anh ta còn sợ sệt, làm lâu rồi cũng quen, trong số cái đồng nghiệp Hắc Vô Thường là vui vẻ nhất, hiện giờ một trong số thú vui khi đi làm là xem Hắc Bạch Vô Thường đấu võ mồm.

“Hai người xem xem muốn ăn gì?”

Nhân viên phục vụ đang bưng trà trắng toát cả mặt, hai cái ghế đó có ai ngồi đâu, ông anh này lại sắp đũa hai chỗ đó, còn mở thực đơn rồi nói chuyện với không khí nữa, má ơi!
Người quản lý thấy nhân viên mình sợ sệt, vội đi tới để trà lên bàn rồi kéo tay phục vụ rời khỏi đó.

“Không khoẻ thì đi nghĩ đi, toàn khách lớn không đó, không sơ suất được đâu.


“Dạ không, quản lý, phòng đó có mấy người vậy ạ? Cái anh ngồi ngoài cùng cứ nói chuyện với không khí riết, làm em hết hồn.


“Có còn muốn làm không vậy, còn nói năng bậy bạ là cầm tiền đi luôn đi.


Người phục việc lắc đầu, ôm lấy hai cánh tay chạy vào nhà vệ sinh, máy lạnh mở dữ vậy trời, lạnh quá.

Tại phòng VIP, Hắc Bạch Vô Thường mới gọi vài món, Trương Phong Nam ghi lại, còn chuẩn bị hai đĩa lớn cho Hắc Bạch Vô Thường.

Hắc Bạch Vô Thường không có hình dạng con người, họ chỉ có thể hút tinh hoa của món ăn, món nào bị họ hút rồi sẽ trở nên nhạt nhẽo, mất đi mùi vị, thế nên Trương Phong Nam sẽ gắp thức ăn riêng vào bát cho hai người.

Tốid dó, phục vụ phòng VIP Phúc Vân Lâu hết sức bất ổn.

Từ lúc người phục vụ kia ra khỏi đó, không ai dám bưng món lên nữa.

“Thật không vậy, cái gì ghê vậy.


“Thật mà, để thêm hai cái ghế với hai đôi đũa, cái anh bên cạnh còn cứ gắp đồ ăn vào đó.


“Làm việc bao nhiêu lâu rồi, lần đầu tiên thấy có khách thần kỳ thế đấy.


“Còn tin tức chấn động hơn nữa này, phòng đó tắt điều hoà rồi.



“Cái gì, phòng đó lạnh như băng, không thể nào không mở điều hoà!”
“Hay lát lên món nhìn cái đi?”
“Thôi thôi, tôi không dám đi đâu.


Quản lý bước ra quát: “Khách không thần kỳ thì vào ăn trong phòng đó được à? Đi làm việc đi!”
Người phục vụ lại bưng món lên, đám người trong công ty tư vấn Ngũ Điện ăn uống no sáy.

Hắc Bạch Vô Thường cũng nhất trí đề nghị cải thiện ẩm thực địa phủ.

Lục Phi ăn quen mấy món Dạ Mạn nấu, cũng dần yêu thích mỹ vị trần gian: “Bây giờ ông xem giúp tôi vài đầu bếp đi, đợi đến lúc về địa phủ, mang theo mấy người tới số ấy.


Tư Đồ Đại Chính đáp: “Vâng.


Dạ Mạn vừa cắn xong miếng tôm hùm, thơm ngon tuyệt hảo: “Nhoàm nhoàm, thêm một con nữa đi, hôm nay sếp khao, mọi người cứ ăn uống thoả thích nhé.


Lục Phi cho con tôm của mình vào bát Dạ Mạn: “Một con không đủ thì ăn thêm đi.


Hắc Vô Thường đánh rơi cả đũa, đây là Diêm vương mà y biết sao? Diêm vương luôn hung dữ, tàn ác, độc địa đây sao? Từ khi nào dịu dàng thế? Chu đáo thế? Ấm áp thế?
Bạch Vô Thường nhanh tay bắt lấy đôi đũa, thở phào nhẹ nhõm, đặt đôi đũa trước mặt Hắc Vô Thường, nhắc nhở y lần nữa.

Hắc Vô Thường đột nhiên hiểu ra gì đó, y đặt con tôm trong bát mình vào đĩa của Bạch Vô Thường, sếp là tấm gương của y, y phải học hỏi sếp, phải dịu dàng, chu đáo, ấm áp mới chinh phục được Bạch Vô Thường.

Bạch Vô Thường lại đạp chân y: “Ông không biết tôi dị ứng hải sản à!”
Trương Phong Nam cố nhịn cười, Hắc Bạch Vô Thường hài ghê, càng lúc càng thấy công việc này thú vị.

Dạ Mạn đặt điện thoại xuống, gõ vào cái ly rồi đứng dậy: “Nào nào, mọi người nâng ly, chúc Ngũ Điện làm ăn phát đạt, kiếm được nhiều tiền.



Trương Phong Nam, Tư Đồ Đại Chính cùng Hắc Bạch Vô Thường cùng đồng thanh: “Kiếm được nhiều tiền.


Lục Phi: “…” Ủa gì vậy? Làm ăn phát đạt rồi có về địa phủ nữa không? Kiếm được nhiều tiền? Việc họ làm liên quan gì tới kiếm tiền?
Đến lúc Lục Phi hoàn hồn thì ai nấy đều đã cạn ly.

Hai cánh cửa được mở ra, nhân viên ở trung tâm thương mại đẩy hai xe hàng vào, để từng món lên bàn như cô Dạ đã dặn, anh nhân viên đi rồi, cửa cũng đóng lại, mọi người đều tò mò nhìn hộp quà trước mặt.

Quà cho mọi người đấy, cảm ơn mọi người đã chiếu cố suốt thời gian qua, hì hì, chút tấm lòng thôi, đừng khách sáo nhé, chú Tư Đồ, chứ đưa cái hộp nhỏ đó cho Tư Đồ Hạo giúp con nha.


Trương Phong Nam mở hộp giúp Hắc Bạch Vô Thường, Hắc Vô Thường thốt lên: “Ôi má ơi, phán quan đại nhân, cô hiểu tôi quá, tôi thích quá, Tiểu Bạch, búp bê của mình là một cặp nè.


“Làm bằng chocolate đấy, hai người có thể hấp thụ, có thể chuyển đổi thành thứ hai người cầm nắm được.

” Hồi trước Dạ Mạn thấy Hắc Vô Thường ăn kẹo rồi mà vẫn nhả ra cầm chơi được, nên cố tình chọn búp bê chocolate cho cả hai.

Bạch Vô Thường cảm ơn sâu sắc: “Cảm ơn phán quan đại nhân.


Trương Phong Nam mở cái hộp của mình ra, nhìn thấy một cái điện thoại 5G mới, suýt nữa thì ồm chầm lấy sếp.

Điện thoại anh ta chai pin rồi, lúc nào cũng phải sạc, đang nghĩ tới chuyện lấy tiền thưởng mua điện thoại mới, ai ngờ sếp lại đưa trước cho, còn là mẫu cao cấp mới nhất nữa.

“Sếp, giờ không biết nói gì hơn, tôi sẽ làm việc chăm chỉ.


Dạ Mạn nhìn ba người đồng nghiệp vui vẻ, lòng cũng mừng thầm, được ở cạnh mọi người tốt thật.

Tư Đồ Đại Chính cũng mở hộp quà của mình, giây phút nhìn thấy món quà, mắt ông sáng lên long lanh.

Đây là… móc khoá thuỷ tinh có hình Tư Đồ Hạo lúc nhỏ!
“Phán quan đại nhân…” Giọng Tư Đồ Đại Chính run run.

Dạ Mạn cười ngọt ngào: “Hôm đó Tư Đồ Hạo nói với con, hồi nhỏ cậu ấy chuyển nhà, mất hết hình, con tìm được hình Tư Đồ Hạo hồi nhỏ trong album hình tiểu học, đang chuẩn bị đưa cho cậu ấy, hôm nay tới trung tâm thương mại, nhìn thấy kiểu móc khoá lồng hình này, nên tự ra quyết định làm cho chú một cái.


Tư Đồ Đại Chính cầm cái móc khoá, hai mắt đỏ ngầu, hồi nhỏ thằng bé trông thế này đây, tự dưng thấy như bỗng chốc cậu đã trưởng thành.


Hồi nhỏ dễ thương ghê, nhìn người có chút xíu, ký ức dần trôi về mười năm trước, đó là một đêm mưa, sau nhiều năm trắc trở, cuối cùng ông cũng tìm được con trai mính, nhìn thấy thằng bé vừa gầy vừa thấp, cầm cái ô nhỏ màu vàng, suýt nữa thì ông nghĩ mình tìm lầm người… thời gian qua nhanh quá, chớp mắt đã bao nhiêu năm.

“Cảm ơn cô.


Chú Tư Đồ nói với giọng đầy xúc động, Dạ Mạn cũng thấy lòng ấm áp.

Tuy Tư Đồ Đại Chính là trợ lý của nó, nhưng nó rất kính nể ông.

“Con cũng có để hình trong hộp quà cho Tư Đồ Hạo, chú giúp con đưa nhé.


Tư Đồ Đại Chính cất lấy món quà, nhìn sang Diêm vương, Hắc Bạch Vô Thường cũng nhìn Diêm vương, Trương Phong Nam cũng chú ý tới món quà trước mặt Diêm vương.

Hộp quà màu đen, to bằng bàn tay, cũng không biết có gì trong đó?
Lục Phi uống một hợp rượu, trông hết sức nhàn hạ.

Hắc Vô Thường không nén nỗi tò mò mà hỏi: “Sếp, anh có mở ra xem không vậy?”
Bạch Vô Thường cũng hiếu kỳ lắm, cứ nhìn chăm chăm vào Diêm vương.

Lúc này, Lục Phi mới để ý thấy mọi người đang nhìn mình, hắn bỏ ly rượu xuống.

“Sếp, mau mở ra đi, cho bọn em xem với.

” Hắc Vô Thường lại hối tiếp.

Lục Phi cụp mắt, cúi nhìn cái hộp quà gói giấy đen, tim đập nhanh thình thịch, nói thấy chứ sống ngần ấy năm rồi, lần đầu tiên mới có người tặng quà cho.

Còn là con gái nữa chứ!
Dạ Mạn tặng quà cho hắn!
Là gì cơ chứ? Chắc chắn là đặc biệt lắm, hắn thân với Dạ Mạn nhất, chắc chắn là quà cũng đặc biệt nhất.

Lục Phi xé giấy gói quà, cái hộp hình chữ nhật màu đen được lộ ra.

Mọi người đều chăm chú nhìn vào cái hộp nhỏ kia.

Lục Phi nắm lấy nắm hộp…
Mọi người nín thở, ánh mắt đổ dồn hết vào đó, nắp hộp dần hé, Hắc Vô Thường nghiêng đầu sắp nằm xuống bàn, là gì cơ chứ? Sắp thấy được rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK