Tốt nghiệp đại học, Dạ Mạn thuê một căn hộ, ai ngờ lại thuê trúng căn nhà ma.
Bị ma phá, đụng phải ma, suýt đi đời nhà ma, khó khăn lắm mới thoát được, ai ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nhặt được một quyển sổ sinh tử bìa da bò, ông sếp tóc ánh kim là Diêm vương dưới âm phủ, hắn nói nó là phán quan…
Tay trái cầm sổ sinh tử, tay phải cầm bút gọi hồn, phải chăng từ giờ đã có thể hất mặt lên trời mà đi?
Một tên cặn bã ác nhân thất đức nọ tỏ ra đắc ý: “Không có chứng cứ thì cô làm gì được tôi?”
Dạ Mạn nở nụ cười ngọt ngào, viết vào quyển sổ da bò: “XXX bị xe tông, bại liệt toàn thân”, sang hôm sau, tên cặn bã bị xe tông thật.
Đám ma quỷ biết tin, ồ ạt quỳ mọp xuống đất giãi bày oan khuất, đứa thì mang kim cương tới, kẻ thì mang vàng tới, của ngon vật lạ chưa từng thấy bao giờ lại xuất hiện trước mắt Dạ Mạn, ngồi đếm tiền thôi mà tay muốn chuột rút.
Ông sếp tóc ánh kim gõ bàn: “Tới lượt tôi rồi chưa?”
Dạ Mạn thanh liêm chính trực: “Sếp cũng phải xếp hàng chứ.”
Lục Phi nâng cằm Dạ Mạn: “Vậy chồng thì sao?”