Tại thư viện Thủ đô, Dạ Mạn qua được cổng kiểm tra an ninh, chạy vội lên tầng năm.
Điện thoại di động trong túi phát ra âm thanh, nó vừa đi vừa điều chỉnh độ rung, vừa định ngẩng đầu đã đập trúng phải một cơ thể cứng cáp.
“Cạch” Một món đồ kim loại rơi xuống sàn đá cẩm thạch với âm thanh giòn giã.
Dạ Mạn nhìn thấy thứ gì đó trông như cái bật lửa, nó bỗng chốc mở to mắt, món đồ kia hình vuông, làm từ kim loại, kích cỡ như cái bật lửa, phần đầu còn lõm vào, rõ ràng là bật lửa đây mà.
Tại sao người đàn ông này lại mang bật lửa vào? Anh ta không biết rằng không thể mang bật lửa vào thư viện sao?
Dạ Mạn ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông phía trước nhặt món đồ dưới đất lên, đi thẳng không quay đầu lại.
Cứ thế mà đi sao? Nó nhìn thấy rõ ràng đấy, không được mang hộp quẹt vào thư viện đâu, Dạ Mạn níu tay người đàn ông lại: “Anh gì ơi, thứ anh đánh rơi vừa rồi có phải là bật lửa không?”
Lúc này, Dạ Mạn mới nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, vóc dáng tỉ lệ vàng, bộ vest đen, tóc bạch kim… Làm sao có thể trông giống như một nhân vật bước ra từ truyện tranh thế kia? Không biết mặt mũi trông thế nào nhỉ?
Trước giờ Dạ Mạn vẫn luôn thích những anh chàng đẹp trai, nó vội vã lắc đầu, gạt đi suy nghĩ, thư viện lớn như vậy, lỡ đâu là bật lửa thật thì sao, làm sao đây, không thể làm lơ đước!
Đại sảnh thư viện rất rộng rãi, người đàn ông đứng giữa đại sảnh cũng quay đầu lại.
Dạ Mạn bị ánh nhìn lạnh lùng xuyên tới, suýt chút nữa không đứng vững được, khuôn mặt ai kia còn có tính sát thương hơn cả bóng lưng!
Lý trí, lý trí nào, Dạ Mạn hắng giọng: “Anh ơi, vừa rồi anh đã đánh rơi cái bật lửa sao? Tôi nhìn thấy rồi, anh nên chủ động giao ra đi!”
Lục Phi nhìn cô gái từ đâu xuất hiện, hắn dùng thứ trong tay, gạt tay nó đi, hắn chỉ muốn tìm cách tự sát thôi mà, sao con người lại phiền phức như vậy.
Dạ Mạn: “…” Thằng cha này đang lấy bật lửa gạt tay nó đấy à! Không dùng tay mà dùng bật lửa? Coi tay nó là cái gì vậy?! Hơi tức rồi đấy!
Dạ Mạn vội vàng chạy tới, ôm lấy cánh tay người đàn ông: “Anh bảo vệ ơi, có người mang bật lửa vào thư viện!”
Lục Phi: “…” Trời ạ, còn là một con người thích lo chuyện bao đồng nữa này, hiếm có chưa.
Hửm? Chiếc vòng này đặc biệt thế? Hiếm có y hệt người.
Bảo vệ nghe thấy tiếng la vội chạy tới, Dạ Mạn lên giọng nói: “Bảo vệ đến rồi đấy, xem anh định làm sao!”
Lục Phi liếc mắt, lạnh lùng bảo: “Buông tay.
”
Băng lạnh ngàn năm đập thẳng vào mặt Dạ Mạn, nó đờ đẫn buông hai tay ra, giọng nói của người nào đó còn lạnh hơn cả ánh mắt…
Không gì phải sợ, hắn có là thần thánh phương nào thì cũng phải tuân thủ quy định thư viện! Nó cũng có trách lầm hắn đâu.
Rõ ràng là hắn giấu hộp quẹt trong túi mà.
Nhân viên bảo vệ chạy tới, Dạ Mạn đứng bên cạnh, chuẩn bị xem một màn hay, ai ngờ chỉ chớp mắt đã không thấy hắn đau, lạ thế, đi đâu rồi?
“Bỏ đi, tha cho một lần đấy, để tôi gặp lại thì đừng nói sao tôi không khách sáo!” Dạ Mạn sờ chuỗi hạt trên tay trái, sải bước đi về phía thang máy.
Giới thiệu chi tiết về khu du lịch Nam Sơn chắc sẽ ở gần đây thôi, ở đâu nhỉ? Dạ Mạn đi lang thang trước giá sách, vô tình nhìn thấy một bóng người cao lớn.
Bộ vest đen, tóc bạch kim, đây không phải là người đàn ông vừa rồi sao, đúng là oan gia ngõ hẹp, xem xem lần này chạy được đi đâu.
Dạ Mạn nhếch môi lao về phía hắn, chưa kịp đi mấy bước đã vội vàng dừng lại.
Dạ Mạn hớt hãi trốn trong một góc giá sách, nó hít sâu một hơi, thành công hay thất bại tùy thuộc vào lúc này, người đàn ông đang đặt sách vào kệ, đây chính là thời điểm tốt nhất, nếu nó tấn công từ bên cạnh, cho tay luôn vào túi hắn thì chắc chắn sẽ tìm thấy cái bật lửa đó.
Chỉ cần tìm được chứng cứ, hắn sẽ không thể phản bác!
Dạ Mạn đi vòng qua bên kia, nhẹ nhàng đến gần nơi người đàn ông đang đứng, thầm đếm tới ba rồi lao ra.
Dạ Mạn chớp mắt nhìn giá sách trống không, anh ta đâu rồi, sao lại đi mất rồi, không thấy chút tăm hơi luôn ấy!
Chỉ trong tích tắc, một bóng người cao lớn đã giữ chặt nó trên giá sách.
Dạ Mạn xuýt xoa kêu đau.
Cơ thể cường tráng áp chặt vào người nó, khiến nó không thể động đậy, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông bao quanh nó, hơi thở hắn vang vọng bên tai nó, hai má Dạ Mạn đột nhiên đỏ bừng.
Tư thế này rõ ràng là đang ép tường đây mà, đúng là một tên nguy hiểm! Hắn không chỉ mang theo bật lửa, mà còn… mà làm sao hắn biết rằng nó sẽ tấn công cơ chứ…
“Nói đi, cô là ai?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng hời hợt, nghe như tiếng vực thẳm, tim Dạ Mạn đập thình thịch, nó mà không tìm cách thoát khỏi đây thì chắc không rời khỏi thư viện được luôn quá, thôi bỏ đi, nó phải đưa tay móc cái bật lửa ra rồi nhanh chóng chạy khỏi đó.
Dạ Mạn hít sâu một hơi, buông cánh tay xuống, duỗi thẳng tay ra, cầm lấy rồi kéo… Ơ? Cầm thấy sai sai? Sao lại là cái gì mà mềm mềm dài dài…
Ối! Hình như nó túm nhầm thứ gì đó rồi, không phải bật lửa!
Dạ Mạn chớp mắt, người đàn ông tái xanh mắt mày, mắt ánh lên sát khí.
Dạ Mạn vội vã buông tay, nó bỏ chạy trong khi người đàn ông vẫn đang thở hổn hển, nó sợ chết mất, nó vừa… vừa mới nắm… của anh ta… aaaaaaa, không muốn sống nữa, sao lấy chồng đây!
Dạ Mạn không nhớ được mình đã rời thư viện như thế nào.
Tại nhà vệ sinh trên tầng năm của thư viện.
Lục Phi siết chặt tay, nhìn cái chỗ đang căng lên, hắn đã đến dương gian nhiều năm, lần đầu tiên mới gặp phải một cô nhóc mất não như vậy, hắn thật sự không biết nó muốn cái gì, còn dám động đến chỗ đó của hắn, kích lửa trên người hắn nữa chứ.
Giờ thì hay rồi, nãy giờ vẫn không bình tĩnh được, còn không rời khỏi toilet được nữa chứ.
Này cô kia, cô sẽ phải trả giá cho những gì cô đã làm ngày hôm nay!.
Danh Sách Chương: