Bên ngoài biệt thự Lam gia cách khoảng 10m có một chiếc xe BMW màu đen, ngồi ở trong xe Âu Thiển Thiển mang kính râm màu đen nhìn theo Hàn Đông Liệt đi vào biệt thự. Từ lúc bắt đầu cô vẫn nhìn chằm chằm vào cổng lớn của ngôi biệt thự, nhìn chằm chằm hơn hai giờ, mới nhìn thấy hắn từ bên trong đi ra.
Cô đoán quả không sai, hắn thật sự tìm tới, nhưng cho dù hắn lục tung toàn bộ biệt thự, cũng không phát hiện, cô đang ở ngoài cửa nhìn hắn.
Cô thấy hắn ngồi trên xe, sau đó nhìn xe lái đi qua cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô mới tháo kính râm xuống, mắt cô lộ ra ưu thương.
Vốn cho là trên thế giới này ngoại trừ chính người con gái kia, Thiển Thiển cùng boss sẽ không còn có người thứ tư biết rõ thân phận của cô , nhưng không ngờ người đàn ông này lại nhận ra cô ngay lần đầu tiên hắn gặp lại cô.
Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Cô kế tiếp sẽ làm gì? Âu Thiển Thiển… Nếu như hắn coi cô là Âu Thiển Thiển…thì mọi chuyện cô làm đều không có ý nghĩa gì!
Cô buồn rầu ghé vào trên tay lái, nhớ lại đêm đó, cô khẩn cầu…
“Tiểu Thiển, chị bị bệnh di truyền từ mẹ, về sau con của chị cũng có thể bị di truyền bệnh này, cho nên chị vì không muốn con của chị sẽ chịu khổ sở giống chị, chị quyết định sẽ không sinh con… Nhưng chị rất muốn sinh cho hắn một đứa bé, , thật sự rất muốn sinh con cho hắn… Tiểu Thiển, nếu như chị nói, chị muốn em thay chị sinh con cho hắn, em có thể đáp ứng chị không? Hãy… Đáp ứng chị đi, hãy thay thế chị đi sinh con cho hắn, bất luận thế nào nhất định phải sinh con của hắn, bằng không thì chị chết cũng không nhắm mắt .. Đáp ứng chị… Van cầu em đáp ứng chị…”
“Cảm ơn, cám ơn em đã đáp ứng yêu cầu ích kỷ của chị, thật sự cám ơn em… Từ hôm nay trở đi, em sẽ là Âu Thiển Thiển, chị chính là Âu Tiểu Thiển, nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ, bất luận khi nào, dù đối mặt chị, em cũng phải coi mình là Âu Thiển Thiển… em là Âu Thiển Thiển, em là vị hôn thê của hắn…”
…
Cô ghé vào trên tay lái, hai bả vai không ngừng run rẩy, nước mắt tuôn rơi, dùng đôi môi đỏ hồng, không ngừng lừa gạt chính mình, “Tôi là Âu Thiển Thiển, tôi là Âu Thiển Thiển, tôi là Âu Thiển Thiển…”
Mười lăm năm trước Âu Tiểu Thiển đã không còn tồn tại rồi, cô bây giờ là Âu Thiển Thiển, là vật thay thế tỷ tỷ hoàn thành tâm nguyện của người, cô biết rõ Âu gia có ân tình với cô, cô đời này cũng không trả nổi, nhưng ít ra trước khi tỷ tỷ còn chưa chết, có thể cho tỷ thấy con của Hàn Đông..
Âu Thiển Thiển ngẩng đầu, dùng tay lau khô nước mắt trên mặt! Cô muốn dùng than phận của Âu Thiển Thiển hoàn thành ất cả tâm nguyện tỷ tỷ.
Liên tiếp vài ngày đều không có thể tra được chỗ của Âu Thiển Thiển, toàn bộ tập đoàn Hàn Thiên đều tối tăm phiền muộn mà Hàn Đông Liệt tính tình cũng càng ngày càng táo bạo, chỉ cần là tiến vào tổng giám đốc văn phòng người, tuyệt đối sẽ bị hắn quát mắng, thậm chí đã có người bị hại bị hắn cho nghỉ việc.
Giang Minh Húc đứng ngoài cửa phòng làm việc, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào,
“King, đây là cà phê của ngươi!”
Hàn Đông Liệt lông mày thâm tỏa, hai mắt nhìn ra cửa sổ, nghe được âm thanh của Gianh Minh Húc, ghế dựa xoay tròn 180° đến trước bàn, hỏi, “Đã tìm được chưa?”
” Tạm thời còn chưa tìm được!” Giang Minh Húc đem cà phê đặt lên bàn,chuẩn bị nghe chửi.
“Đều là phế vật!” Hàn Đông Liệt dùng sức vỗ lên mặt bàn, vốn là còn muốn tiếp tục mắng, nhưng khi nhìn đến ly cà phê ở trên bàn, hắn không khỏi nhớ tới Âu Thiển Thiển, cô chỉ pha trà cho hắn.
Chương 38: cà phê, nguyện vọng
Nhớ tới cô hay lải nhải, cô luôn cố chấp, bộ dạng nghịch ngợm của cô… Khóe miệng của Hàn Đông Liệt không khỏi vì Thiển Thiển mà giơ cao lên!
Giang Minh Húc nhìn thấy bộ dạng hắn cười ngây ngô, còn tưởng rằng hắn trúng tà, vội vàng tiến lên nói, “King, ngươi làm sao vậy?”
Hàn Đông Liệt lấy lại tinh thần, lần nữa nhìn về phía ly cà phê trên bàn, đột nhiên đứng dậy nói, “Tôi đi ra ngoài một chút, đừng cho bất luận kẻ nào đi theo.”
“Ah, là!” Giang Minh Húc không hiểu, nhìn hắn lắc đầu, đây là thời điểm nào rồi, còn có tâm tình đi bộ?
…
Biệt thự của Lam gia
Âu Thiển Thiển đang ngồi bên cửa nhìn ra ngoài trời xanh, hai mắt của cô không có tiêu điểm, nhưng lại chăm chú nhìn, âm thanh cửa phòng bị người khác mở ra mà cô không hay biết.
Three cầm ly cà phê đi đến bên cạnh của cô, ôn nhu nói, “Thiển Thiển, uống cà phê đi”
Âu Thiển Thiển lấy lại tinh thần, quay đầu cười nhận lấy ly cà phê từ tay Three, sau đó nói “Cảm ơn!”
Đem ly cà phê đưa đến bên miệng, Thiển Thiển nhấp một miếng, chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng của cô, chất lỏng chạm vào đầu lưỡi nhạy cảm… Rất ngọt!
Trong đầu đột nhiên hiện lên một số hình ảnh, tay của cô chấn động mạnh, làm rơi ly cà phê xuống đất!
“Ngươi không sao chớ? Ngươi làm sao vậy?” Three nhìn thấy cô tinh thần hoảng hốt, lo lắng hỏi thăm.
Âu Thiển Thiển sững sờ mở miệng, ngây ngốc nói ra hai chữ, “Tốt… Ngọt!”
Three thở dài một hơi sau đó giải thích, “Bởi vì ta nhìn thấy ngươi mấy ngày nay tâm tình không tốt, cho nên ta đã bỏ mấy muỗng đường vào trong cà phê, vốn tưởng rằng đồ ngọt có thể khiến tâm tình ngươi khoan khoái dễ chịu, nhưng là không nghĩ tới ngươi không thích cà phê ngọt, thật có lỗi!”
Hai mắt của Âu Thiển Thiển dần dần rủ xuống, nhìn thấy cà phê đổ đầy trên mặt đất… Những hình ảnh kia không ngừng xuất hiện trong đầu. Cô tại sao lại không quên được? Cô sao lại đem chuyện trọng yếu như vậy quên mất nữa?
Bảy muỗng đường… Một nguyện vọng!
…
Mười lăm năm trước, một đứa bé trai cùng một tiểu cô nương ngồi ở dưới gốc cây hoa anh đào…
“A…… Xú nha đầu, ngươi đã bỏ mấy muỗng đường vào trong cà phê vậy, ngọt chết rồi!”
“Bảy muỗng!”
“Bảy muỗng? Xú nha đầu chết tiệt, ngươi đến cùng có thể hay không pha cà phê, cà phê ngọt như vậy vốn cũng không phải là cho người uống, đổ đi, pha cho ta thêm một lần nữa.”
Tiểu cô nương nhìn cái ly cà phê kia, bĩu môi. Cô vốn không muốn pha, rõ ràng là hắn buộc cô pha cho hắn còn dám phàn nàn, quả nhiên là người xấu!
Bỗng nhiên, hai mắt tròn xoe của cô chợt chớp chớp, cười hì hì mà nói, “Đông Liệt ca ca, ngươi không biết sao? Truyền thuyết nói rằng một hơi uống hết ly cà phê với bảy muỗng đường, sau đó đối với cái ly trống trơn nói ra nguyện vọng của ngươi, nguyện vọng sẽ thực hiện ah, rất chuẩn!”
“Ngươi chớ gạt ta. Nhanh đi pha thêm một lần nữa!”
“Không có không có, lừa ngươi ta là tiểu cẩu cẩu! Đây là sự thật, không tin ngươi thử xem!”
“Stop! Nếu như nguyện vọng không thực hiện được, ngươi nhất định phải chết!” Tiểu Đông Liệt tuy lộ vẻ mặt không tin, nhưng vẫn làm theo lời cô…, một hơi đem cái ly cà phê uống ngọt uống hết, sau đó đối với cái ly trống trơn nói, “Đợi ta trưởng thành, ta muốn Âu Tiểu Thiển làm tân nương của ta!”
…
Hai mắt của Âu Thiển Thiển chợt biến thành màu hồng, nước mắt trong suốt tại trong hốc mắt chớp động. Mười lăm năm trước chính là nói dối, hắn rõ ràng một mực tin tưởng đến bây giờ, Hàn Đông Liệt, ngươi đồ ngốc sao? Đúng, đúng vậy, ngươi là đồ ngốc, là người ngu ngốc nhất trên thế giới!
“Thiển Thiển, ngươi không sao chớ?” Three nhìn thấy cô khóc, lo lắng hỏi lấy.
“Không có việc gì, chỉ là nhớ tới một ít chuyện cũ.” Cô có chút cười cười, sau đó nhìn hắn rất nghiêm túc nói, “Three, ta muốn một mình đi ra ngoài một chút, ngươi không cần phái người theo dõi ta.”