• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Gặp mặt


Âu Thiển Thiển rời khỏi thân thể của hắn, ngồi ở bên giường, nói “Tôi nghe mấy y tá nói bệnh nhân ở phòng bên cạnh không có người thân, ba hình như là tự sát chết, mẹ mắc một loại bệnh gọi là “Chứng tuỷ sống co rút”, cũng đã chết, mà cô ấy cũng di truyền bệnh của mẹ, đã nằm viện nhiều năm rồi, không có một người thân, cũng không có một ai đến thăm cô ấy, hơn nữa giống như. . . . . . Sống không lâu!”


Hàn Đông Liệt hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi, “Đó là loại bệnh gì? Không thể trị sao?”


“À . . . . .” Âu Thiển Thiển lộ ra vẻ mặt mất mác, nói “Cô ấy đã đến giai đoạn cuối rồi, có lẽ sẽ không qua được năm nay!” Có lẽ mấy ngày, mấy tháng, tóm lại, cô ấy sống không được bao lâu.


“Vậy muốn tôi giúp cô ấy thế nào, giúp cô ấy tìm một bác sĩ nổi tiếng nhất thế giới, hoặc là quyên tiền cho cô ấy?” Một người đã sắp chết rồi, hắn phải làm thế nào?


“Những thứ này cô ấy đều không cần, tôi cảm thấy được bây giờ đối với cô ấy cần bạn bè, cô ấy đã không có người thân, nếu như có thể có người cùng làm bạn với cô ấy, giúp đỡ cô ấy, cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ, cho dù một ngày kia phải chết, tôi muốn cô ấy có thể cười mà chết đi!”


“Bạn bè? Em muốn tôi làm bạn với cô ta?” Hàn Đông Liệt có chút kinh ngạc, chuyện như thế này hắn không biết làm sao .


“Không phải anh, là tôi!” Âu Thiển Thiển hướng về phía hắn lắc đầu một cái rồi nói tiếp, “Ý của tôi là tôi muốn giúp đỡ cô ấy nhiều một chút, ít nhất để cho cô ấy không cảm thấy cô đơn, anh hiện tại cũng là một bệnh nhân, cho nên ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, như vậy mới được!”


Hàn Đông Liệt chợt hiểu ra, thì ra là cô nói nhiều như vậy, chính là không muốn ở bên cạnh hắn, đúng là muốn tìm lấy cớ rời khỏi hắn, cô gái đáng chết, không muốn ở một chỗ với hắn như vậy sao?


“Không được, tôi không cho phép!” Vẻ mặt nghiêm túc, hắn lập tức cự tuyệt cô.


“Tại sao? Anh tại sao không cho phép?” Cô hỏi.


“Tóm lại, em có thể kết bạn với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi tôi nửa bước, đừng quên, em chính là vợ của tôi, người em cần ưu tiên chăm sóc nhất chính tôi!” Hắn bá đạo, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, không cho cô phản kháng.


Âu Thiển Thiển nhìn ánh mắt của hắn hồi lâu, mới thỏa hiệp nói, “Được rồi, nếu như vậy, vậy chờ anh khỏi bệnh một chút, chúng ta cùng đi thăm cô ấy, như vậy anh cũng có thể đi?”


“U, được rồi!” Hàn Đông Liệt hoàn toàn không có phát hiện mình đã tiến vào bẫy của cô, còn hài lòng gật đầu một cái.


Âu Thiển Thiển xoay người cười trộm, thầm nói một câu: Đồ ngốc!


Mười hai ngày sau,


Vết mổ của Hàn Đông Liệt đã được cắt chỉ, trừ thạch cao ở đùi phải, những vết thương ngoài da đã gần bình phục. Mà hai người cũng theo ước định, đi tới phòng bệnh số 403.


“Cộc cộc cộc. . . . . .” Âu Thiển Thiển đẩy xe lăn của Hàn Đông Liệt, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, sau đó mở ra, đi vào.


Trên giường bệnh trắng như tuyết, một cô gái xinh đẹp nửa nằm ở phía trên, đôi mắt cô nhu hòa nhìn Hàn Đông Liệt, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng đôi mắt không chủ ý rơi xuống một giọt nước mắt! !




Chương 48: Cử chỉ thân mật (1)


Thấy cô rơi nước mắt, Hàn Đông Liệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn Âu Thiển Thiển.


Âu Thiển Thiển có một chút bối rối, nhưng lại làm vẻ bình tĩnh khẽ mỉm cười nói, “Có thể là do vui mừng, anh cũng biết, suy nghĩ của bệnh nhân rất nhạy cảm.”


Hàn Đông Liệt hoàn toàn không tin tưởng lời của cô nói…, nhưng cũng không để ý tới, bởi vì đối với hắn mà nói, chuyện của người khác đối với hắn không có liên quan gì.


Âu Thiển Thiển từ từ đẩy hắn đến bên giường, sau đó cô cũng ngồi ở bên giường, mở miệng nói, “Lý tiểu thư, chúng tôi ở phòng bệnh bên cạnh, bởi vì anh ta cảm thấy rất nhàm chán, cho nên đến tìm cô tâm sự!”


Cô đã gọi điện thoại trước cho Three, đem toàn bộ tư liệu của cô ấy sửa đổi, cô ấy bây giờ tên là Lý Tĩnh, một cô gái hai mươi bốn tuổi, không cha không mẹ, không người thân bạn bè, một cô gái đáng thương.


Cô khẽ mỉm cười, sau đó vươn tay, Âu Thiển Thiển liền làm dấu trước mặt cô ấy, cô làm dấu hai chữ ‘ni——hao’


Âu Thiển Thiển vui vẻ gật đầu một cái, sau đó dùng tay kéo Hàn Đông Liệt đang thất thần, hắn đột nhiên khôi phục vẻ bình thường, lich sự nói, “Xin chào, Lý tiểu thư, tôi tên là Hàn Đông Liệt!”


Cô nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm, vui vẻ cười. Mười lăm năm không gặp, mặc dù có xem qua hình của anh ấy, nhưng mà thật sự anh ấy rất đẹp trai, đôi mắt anh tuấn, lỗ mũi anh tuấn, đôi môi anh tuấn, mỗi bộ phận trên người anh ấy đều là anh tuấn như vậy, cũng giống như khi còn nhỏ, làm cô say mê sâu sắc, ngắm thế nào cũng không đủ. Trước khi chết có thể gặp được anh ấy thật tốt, chỉ cần như vậy nhìn cô, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cho dù lập tức chết, cũng không sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK